Con Rể Quyền Quý

Chương 416



Chương 416:

Nhuế Tư khẽ cười: “Xin chào giám khảo, tôi tên là Nhuếê TƯ T0,”

“Dừng lại.” Trương Thác làm ra một động tác ngăn lại.

“Quên nói cho cô biết. Giới thiệu bản thân mà tôi muốn không phải là chung chung, cũng không muốn nghe những lời nịnh nọt. Cô chỉ cần nói cho tôi ba điểm, thứ nhất ưu điểm của cô, thứ hai nhược điểm của cô và thứ ba cái nhìn của cô về Lâm Thị.”

Nhuế Tư sững sờ một chút, sau đó do dự nói thiệu bản thân như vậy, tôi không làm được.”

“Xin lỗi, giới Trương Thác khẽ mỉm cười, dường như đã đoán được Nhuế Tư sẽ trả lời như vậy, liền hỏi: “Tại sao?”

“Đầu tiên tôi chỉ có thể nói về cái nhìn của tôi đối với Lâm Thị, thứ hai tôi sẽ nói về nhược điểm của mình và ưu điểm của tôi nên đặt ở cuối cùng.” Nhuệ Tư đưa ra câu trả lời này.

Cách trả lời này trong mắt người khác cảm giác giống như chết não vậy, dù gì cũng là ba điểm, đặt thế nào cũng giống nhau thôi.

Nhưng trong mắt Trương Thác thì hoàn toàn khác.

“Tốt lắm, cô trúng tuyển.” Trương Thác lấy điện thoại ra xem giờ: “5h30 cô quay lại đây, tôi sẽ nói với cô về vấn đề tiền lương.”

Lời nói của Trương Thác làm cho ánh mắt Nhuế Tư bừng sáng. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong ánh mắt của Nhuế Tư lại chứa một cảm giác tán dương. Đúng vậy, một người tốt nghiệp loại bình thường tới đây xin việc, nhìn giám khảo Lâm Thị bằng ánh mắt tán dương, chuyện này thật không tầm thường chút nào.

Nhuế Tư chạy tới phía Trương Thác, cô đưa tay ra: “Anh rất đặc biệt, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Trong bốn chữ “hợp tác vui vẻ” đó, Nhuế Tư thẻ hiện nhiều ý nghĩa khác nhau.

“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Trương Thác mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Nhuế Tư.

Những người bên cạnh theo dõi, Trương Thác thông báo cô ấy trúng tuyển dễ dàng như vậy, đây đâu có phải là tuyển nhân viên? Rõ ràng là tìm tiểu tam cho mình mới đúng?

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

“Tôi biết ngay mà, loại người này chỉ gây thêm phiền phức cho chúng ta. Chờ tới lúc anh ta chơi chán rồi, nói đi là đi, để lại một mớ hỗn độn cho chúng ta thu dọn.”

“Đúng vậy.”

“Haiz, ai bảo cho anh ta quyền lực cao.”

Nhân viên phòng nhân sự lẫm bẩm.

Thấy Nhuế Tư được tuyển dụng dễ dàng như vậy, một người phụ nữ xinh đẹp cũng tự đứng ra ứng cử, nhướng mày nhìn Trương Thác: “Xin chào giám khảo, tôi là Lâm Đạt, tốt nghiệp đại học chính quy, cũng đang muốn tìm một công việc.”

Khi Lâm Đạt nói, cô ta có tình để hở cổ áo ra một chút, điều này thực sự rất quyến rũ và hắp dẫn.

Trương Thác liếc nhìn Lâm Đạt: “Tìm việc thì cứ làm theo quy trình.”

Lâm Đạt vừa nghe vậy, lại thấy thái độ có phần thờ ơ của Trương Thác, cô trợn tròn mắt, xoắn xuýt bỏ đi, đồng thời lên tiếng: “Lại còn làm bộ làm tịch cái gì chứ!”

Hồ sơ của Lâm Đạt vừa bị Lâm Thị từ chối.

Lời nói của Lâm Đạt được nhân viên phòng nhân sự nhất trí tán thành, họ cho rằng Trương Thác đang có làm ra vẻ. Vừa mới dễ dàng cho một cô gái xinh đẹp trúng tuyển, bây giờ còn ra vẻ chính nhân quân tử.

Một lúc sau, một nam thanh niên mặc vest, để đầu đinh, tay xách cặp đi tới gian hàng của Lâm Thị.

Ngay khi người thanh niên này xuất hiện, cậu ta lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên trong phòng nhân sự, họ vẫn nhớ rằng người đàn ông này là một trong số ít nhân tài chất lượng cao.

Một vài người lập tức chạy ra quầy đón tiếp nam thanh niên vào phòng chờ.

Anh ta vừa bước vào phòng chờ liền lớn tiếng nói: “Tôi .

cũng không vòng vo với các người nữa. Triệu Thị bên cạnh trả tôi mức lương khởi điểm hằng năm là 1 tỷ 50 .

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: C110: Anh bắt đầu bối rối

triệu. Còn mức lương trong dự định của tôi là 1 tỷ 225 triệu, bây giờ bên nào có thể đưa ra một con số lý tưởng với tôi, tôi sẽ chọn bên đó.”

Lời nói của người thanh niên đó vừa dứt, nhân viên của Lâm Thị bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt họ dừng lại trên người trưởng phòng Trần, để trưởng phòng Trần quyết đỉnh.

“4 tỷ 225 triệu…” Trưởng phòng Trần nghĩ một hồi liền lấy giấy bút ra viết vẽ hồi lâu, cuối cùng cắn răng n¡ tỷ 225 triệu thì 1 tỷ 225 triệu! Được! Nếu không có vấn đề gì nữa, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng!”

Người thanh niên này là mục tiêu trọng điểm của phòng nhân sự Lâm Thị, họ vô cùng muốn ký kết với anh ta.

Trên mặt cậu ta hiện lên một vẻ hãnh diện: “Vậy thì ký hợp đồng đi.”

Nhìn vẻ ngạo nghễ trên gương mặt của chàng thanh niên, những nhân viên của Lâm Thị không hề tỏ ra bất mãn, nếu chàng trai này thực sự được tuyển dụng, nói không chừng cậu ta có thể trở thành chủ công ty trong nay mai thôi.

Trương Thác ngồi bên cạnh nhíu mày nói: “Trưởng phòng Trần, đây là nhân tài gì vậy, trực tiếp yêu cầu mức lương hàng năm 1 tỷ 225 triệu?”

“Anh Trương, đây là Phan Quảng, 23 tuổi, cậu ấy đã lấy được thạc sĩ song bằng của đại học Kinh Đô. Trong thời gian theo họ, cậu ấy đã 4 lần nhận được học bổng. Đồng thời chuyên ngành của cậu ấy cũng phù hợp với hai dự án quan trọng nhất của chúng ta hiện nay.” Trưởng phòng Trần vừa nói vừa đặt hồ sơ của cậu ta trước mặt Trương Thác.

Trương Thác chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Người này không cân.”

Trương Thác người gây phẫn nộ dư luận.

Không cần?

Lời nói của Trương Thác làm cho nhân viên phòng nhân sự trợn tròn mắt, nhân tài như vậy còn không cần!

“Anh Trương, chuyện này không thể không cần được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7

Giám Đốc Trần nói thầm vào tai Trương Thác: “Đây là nhân tài hiếm có.”

Trương Thác uống một hớp trà, lắc đầu nói: “Tôi nói không cần là không cần. Anh là Phan Quảng đúng không?

Anh có thể đi rồi.”

Trương Thác ném bản sơ yếu lý lịch của Phan Quảng lên bàn, sau đó không thèm nhìn Phan Quảng nữa.

Trên mặt Phan Quang lộ rõ vẻ tức giận: “Được rồi! Chỗ này không cần ta khắc có chỗ cần ta!”

Phan Quảng bước tới, lấy lại sơ yếu lý lịch của mình, đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Các nhân viên trong bộ phận nhân sự, bao gồm cả giám đốc Trần sững sờ nhìn Phan Quảng rời đi không thèm ngoái lại.

Đi thật à? Một ngân tài chất lượng cao như vậy mà!

Hiện tại bọn họ không thể nói ra nỗi đau trong lòng, chuyện bí ẩn này, đơn giản như thế nào chỉ cần gây phiền phức cho người ta, lại hoàn toàn rồi tung lên.

Quản lý Trần vẻ mặt đầy khó xử, đây là ý kiến cá nhân của lãnh đạo, anh còn dám nói gì nữa, mà đây còn là chồng của Lâm Tổng nữa!

Giám đốc tận mắt thấy Phan Quảng đi đến gian hàng bên cạnh của Triệu Thị và được người của Triệu Thị mời vào trong.

Trương Thác đang ngồi ở phòng khách phía sau gian hàng này, mỗi lần Lâm Thị tuyển dụng một người, Trương Thác đều xem sơ yếu lý lịch của người đó, có khi bảo đối phương tự giới thiệu, có người đáng lẽ được ký hợp đồng đều bị Trương Thác gạt đi, còn những người còn chưa qua vòng sơ tuyển thì Trương Thác lại tuyển dụng.

Sau hai tiếng đồng hồ, Trương Thác đã tuyển được khoảng mười người và đuổi mắt bảy người đáng lẽ được ký hợp đồng đi, cách làm của anh khiến những người trong bộ phận nhân sự không khỏi phàn nàn, từ một cuộc tuyển dụng khiến mọi người đều tin tưởng, nhưng vì sự xuất hiện của Trương Thác mà bị huỷ hoại hoàn toàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.