*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 492:
Trước khi Từ Uyển lên tiếng, Thượng Xảo San đã kiêu ngạo trả lời trước: “Bạn bè? Tôi kết bạn, không phải người nào tôi cũng kết đâu!”
“Ò” Trương Thác gật đầu, vừa nhìn dáng vẻ này của Thượng Xảo San, Trương Thác cũng có thể nghĩ ra cô ta là người như thế nào, nên không nhiều lời với Thượng Xảo San: “Tiểu Uyễển, Tôn Lam, chúng ta vào trước đi.”
“Vâng ạ” Từ Uyển cùng Tôn Lam đồng thời gật đầu, đi theo Trương Thác về phía trước cổng Bảo tàng Trung y.
“Thứ không biết xấu hổ!” Thượng Xảo San khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Một âm thanh nghỉ ngờ vang lên từ phía sau Thượng Xảo San.
*Này, Xảo San, con vẫn chưa vào à? Bác sĩ thiên tài sắp tới rồi đấy.” Một người đàn ông trung niên đi đến từ phía sau Thượng Xảo San.
Khi Thương Xảo San nhìn thấy người đàn ông trung niên này, vẻ kiêu ngạo trên mặt cô đột nhiên biến thành vẻ uất ức: “Cha nuôi, sao bây giờ mới đến, người ta sắp bị bắt nạt đến chết rồi đây này?”
“Bắt nạt?” Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ quan tâm: “Ai dám bắt nạt con chứ, nói cho cha nuôi nghe, cha nuôi sẽ xử lý bọn họ ngay!”
“Vậy thì tại sao ba người họ lại vào được? Hai người trong số họ là bạn học của con. Họ không giống với người có thể đào ra 50.000 để đến, cha nuôi à, lần này ai vào được cổng, không phải do cha quản lý sao? Cha không biết, vừa rồi bọn họ kiêu ngạo đến mức nào, còn nói anh rể có thể đưa bọn họ vào, và hoàn toàn không thèm để ý đến con luôn!” Thượng Xảo San làm nũng, trong lòng bắt mãn nói.
Đến nghe giảng lần này, Thượng Xảo San luôn miệng nói tới 50.000 một chỗ ngồi, nhưng thật ra lần này cô ta không tốn một xu, nhưng cũng phải trả một cái giá nhất định, néu thật sự nhìn Từ Uyễn và Tôn Lam dễ dàng có thể tham gia nghe giảng như vậy, cô ta trong lòng không chấp nhận được.
Người đàn ông trung niên đã hiểu chuyện gì sau khi nghe những lời của Thượng Xảo San, anh ta vỗ vai Thượng Xảo San, sau đó đi đến trước hàng dài, chỉ vào Từ Uyễển và hét lên: “Ba người kia! Đúng vậy, đúng là máy người, đang làm gì vậy hả? Ai cho mấy người xếp hàng ? Máy người có đủ tư cách để vào không chứ?”
Người đàn ông trung niên hét lớn một tiếng, lập tức đã khiến những người xung quanh quay mắt lại nhìn, tập trung hết vào ba người Trương Thác.
Thượng Xảo San đứng sang một bên, đang nhìn cảnh này với vẻ thỏa mãn.
Rất nhiều người đang xếp ở trước cửa viện Trung Y, bây giờ tất cả bọn họ dáng vẻ sôi nổi, nhìn ba người Trương Thác.
Trương Thác cau mày, nhìn về phía người đàn ông trung niên: *Ông làm gì vậy? Chúng tôi có tư cách vào hay không, có liên quan đến ông không?”
“Tôi tính làm cái gì?” Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Ở đây, ai có thể vào, ai không thể vào, tôi nói tính, cậu nói tôi tính làm gì? Ba người các cậu có thân phận gì? Ai cho các cậu xếp hàng ở đây?”
m thanh của người đàn ông trung niên rất lớn, rất nhiều người có mặt ở đây như vậy, ông ta là có ý khiến cho ba người Trương Thác bị bẽ mặt.
Có thể nhìn thấy, người xem xung quanh đã giơ tay chỉ vào ba người bọn họ, nói gì đó, có vài người còn lộ ra sự chế nhạo.