Con Rể Quyền Quý

Chương 5: Rốt cuộc là aï



Lâm Ngữ Lam vội vàng bò dậy khỏi giường, lao ra khỏi cứa phòng

ngủ, đúng lúc nhìn thấy Trương Thác đang quỳ rạp trên đất lau

nhà.

Khi Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Trương Thác, Trương Thác cũng vừa

vặn quay đầu nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, mỉm cười với Lâm Ngữ.

Lam: “Chủ tịch Lâm, em đã tỉnh rồi”

Lâm Ngữ Lam nhíu nhíu mày: “Mười giờ rồi, tại sao không gọi tôi

dậy?”

Trương Thác cười nói: ‘Chủ tịch Lâm, là em nói không cho tôi

bước vào phòng ngủ của em mà.”

‘Sắc mặt Lâm Ngữ Lam cứng đờ, đúng là mình đã từng nói như.

vậy thật, đột nhiên Lâm Ngữ Lam nghĩ đến chuyện gì đó, gương

mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh giá: “Tôi nhớ ngày hôm qua tôi

ngủ trên ghế sô pha cơ mà? Tại sao sáng nay lại thức dậy trong

phòng ngủ hả?”

Nụ cười trên mặt Trương Thác hơi cứng lại, lấy tay gãi gãi sau gáy,

cười khan nói: “Ha ha, là tôi nhìn thấy Chủ tịch Lâm ngày hôm qua

ngủ trên ghế sô pha khó chịu quá, nên mới bế em vào phòng ngủ,

có điều em yên tâm đi, tôi tuyệt đối không hề làm ra chuyện gì đi

quá giới hạn! Nhân phẩm của họ Trương vô cùng có bảo đảm

đấy”

“Bế?” Lâm Ngữ Lam bắt lấy chữ này, người này dám bế mình! Lâm

Ngữ Lam theo bản năng kiểm tra quần áo của mình, sau khi cô.

phát hiện quần áo lót của mình chưa từng bị động vào, lúc đó mới

thở phào nhẹ nhõm.

Trương Thác rất sợ Lâm Ngữ Lam sẽ tiếp tục hỏi thêm về đề tài

này, vội vàng chuyển chủ đề: “Chủ tịch Lâm, không phải công ty

em còn có chuyện gì đó sao, tôi đã chuẩn bị sữa rửa mặt và kem

đánh răng cho em rồi đấy”

Lâm Ngữ Lam cũng hiểu rất rõ, bây giờ không phải lúc nói mấy

chuyện này với Trương Thác, chuyện của công ty mới là chuyện

quan trọng nhất, đôi chân thon dài sải bước, Lâm Ngữ Lam vội

vàng rửa mặt, sau đó mở cửa phòng, chạy ra ngoài.

Trương Thác nhìn bóng dáng Lâm Ngữ Lam rời đi, gương mặt lộ

ra một nụ cười cưng chiều.

Lâm Ngữ Lam lái chiếc xe Benz GT màu đỏ kia ra cổng, trong

lòng lo lắng, sáng sớm hôm nay, cô còn phải lo đi xứ lý chuyện

mảnh đất hợp tác với Chu Thị, nhưng lại ngủ một giấc đến hơn

mười giờ, thật sự là lỡ hết công việc!

Ở sảnh lớn tầng một Tập đoàn Lâm Thị, Chu Tự mặc một bộ vest,

đầu quấn băng gạc, đang lo lắng đứng đợi ở chỗ này, xem đông

Tham Khảo Thêm:  Chương 209

hồ, đã mười giờ rưỡi, còn có nửa tiếng nữa là đến trưa rồi, nhưng

mà Chủ tịch Lâm vẫn còn chưa đến.

Nhưng Chu Tự vẫn còn nhớ rõ lời nói ngày hôm qua của cái người

hung ác kia, nếu đến trưa mà mình còn chưa xin lỗi, vậy nhất định

phải chết thật!

Ba của Chu Tự là Chu Bình cũng đứng ở đây, sảc mặt nghiêm túc,

ông ta đã nghe con trai mình nói rõ đầu đuôi mọi chuyện ngày.

hôm qua một lượt, biết được đối phương chỉ dùng một cuộc điện

thoại, suýt nữa đã phá hủy toàn bộ Chu Thị, khiến trong lòng Chu

Bình run rẩy, đồng thời cũng dạy cho con mình một bài học nên

thân, bảo hẳn tuyệt đối không được làm cho Lâm Thị không hài

lòng điều gì nữa!

Đúng lúc này, một chiếc Benz GT màu đỏ phát ra tiếng gầm rú

dừng lại trước cổng lớn Tập đoàn Lâm Thị

Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc xe Benz này, gương mặt Chu

Tự tràn đây vẻ vui mừng, vội vàng nghênh đón, Chu Bình cũng

bước nhanh theo, trên gương mặt già nghiêm túc nặn ra một nụ.

cười

Lâm Ngữ Lam mặc quần áo công sở vừa bước xuống xe đã nhìn

thấy Chu Tự đang nở nụ cười nịnh nọt đi tới, băng trắng quấn trên

đầu đối phương cũng khiến Lâm Ngữ Lam nghỉ ngờ.

“Chủ tịch Lâm, tôi đợi cô lâu lắm rồi, cuối cùng cô cũng đã đến.”

Chu Tự cố gắng làm cho mình có vẻ khách sáo một chứt, lúc nói

chuyện, thân thể còn hơi cúi xuống, đặt mình ở một vị trí yếu hơn.

Lâm Ngữ Lam sửng sốt trước thái độ khác lạ của Chu Tự, hôm

qua từ điện thoại cô còn được tin người trước mặt này bảo cô.

một mình đi đến cao ốc Chu Thị cơ mà, Lâm Ngữ Lam tuy thấy lạ

nhưng nói chuyện không hề khách sáo chút nào, cười khinh miệt

“Ha, Tổng giám đốc Chu, ngày hôm qua e rằng đã khiến anh thất

vọng rồi, nếu anh thật sự cho rằng Lâm Thị tôi là quả hồng mềm,

có chiêu gì cứ việc giở ra đi, cho dù có là thủ đoạn đáng ghê tởm

hơn nữa, Lâm Ngữ Lam tôi cũng sẽ tiếp hết!”

“Chủ tịch Lâm, trước đây họ Chu này có mắt như mù, người ngày

hôm qua đã dạy cho tôi một bài học nhớ đời, cô đại nhân đại

lượng thứ lỗi cho tôi lần này nhé, đây là quyền sở hữu của mảnh

đất trống kia, sáng hôm nay tôi đã cho người chuyển hết sang tên

của Lâm Thị nhà cô rồi, bao gồm cả hai khu nhà ở mà cô vừa ý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

trước đó nữa, bây giờ tôi cũng sắp xếp người bắt tay làm thủ tục,

mấy tiếng sau sẽ đưa đến tận tay cô, nếu cô còn chưa hài lòng,

phiền cô nói với ông lớn kia một câu, chuyện anh ấy giao cho tôi,

tôi cũng đều làm hết rồi.”

Chu Tự một tiếng cô, hai tiếng cô, không chỉ nhận lỗi với Lâm Ngữ

Lam, mà còn biếu tặng khu đất xây dựng mà hai bên cùng nhau

hợp tác kia, đồng thời còn tặng thêm hai khu nhà ở coi như nhận

lỗi, chỉ là muốn để cho Trương Thác nhìn thấy lòng thành của

mình.

Chu Bình cũng đứng bên cạnh nói thêm mấy lời hay ho, gì mà hai

nhà Chu Lâm vốn dĩ có quan hệ nhiều đời, ông ta có một đứa con

trai thua kém người khác làm ra những chuyện như vậy, hy vọng

Lâm Ngữ Lam đừng trách cứt

Lâm Ngữ Lam nhìn giấy chứng nhận khu đấy xây dựng mà Chú

Tự đưa ra, bên trên tất cả giấy tờ đều viết tên mình, còn có con

dấu của tất cả ban ngành liên quan, hoàn toàn không thể là làm

giả, tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt khiến cho Lâm Ngữ Lam

có cảm giác không hề chân thật một chút nào, nhưng sự thật đã

rành rành trước mặt, không phải cô không tin mà được.

Lâm Ngữ Lam bắt được mấu chốt trong lời nói của Chu Tự, hẳn

nói, ngày hôm qua có người dạy cho hắn một bài học nhớ đời,

giúp mình sao? Người kia là ai?

“Chủ tịch Lâm, cô xem cô đã hài lòng chưa?” Chu Tự thận trọng

hỏi một câu mang tính thăm dò, hẳn không có cảm giác rằng

mình quá hèn mọn, hản hoàn toàn nhận biết được năng lực của

người hôm qua rồi, trong lòng chỉ có sợ hãi, hắn hiểu được, tài sản

khiến mình kiêu ngạo kia, đứng trước mặt người đó đều chẳng là

cái gì hết cải

“Được, tôi biết rồi, không cần thiết phải đưa cả khu đất xây dựng.

và khu nhà ở kia của anh cho tôi đâu, tôi chỉ hy vọng, trong thời

gian hợp tác sau này, anh đừng làm ra những chuyện khiến người

khác ghê tởm nữa thôi” Lâm Ngữ Lam cũng không nhận lấy lễ vật

tạ lỗi của Chu Tự, bởi vì cô không biết ai đã giúp mình, nhận món

quà lớn như vậy không ổn chút nào cả

Chu Tự vừa nghe thấy Lâm Ngữ Lam không có ý định nhận món

quà tạ lỗi của mình, gương mặt lập tức co rúm: “Chủ tịch Lâm, cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: 20: Cuộc Sống Tốt Đẹp

hãy nhận đi ạ, hôm qua người đó đã nói rồi, nếu nhận lỗi không

đến nơi đến chốn, tôi sẽ rất thê thảm, cô cứ coi như đang thương

xót tội nghiệp cho tôi, nhận lấy đi!”

Thái độ của Chu Tự khiến cho Lâm Ngữ Lam cũng hơi lúng túng.

Thương xót tội nghiệp cho hắn? Nhận mảnh đất trị hơn một tỷ của

hản? Nếu người khác nghe được những lời Chu Tự vừa nói, nhất

định sẽ cho rằng hắn bị điên rồi

Lâm Ngữ Lam thấy bộ dạng đau khổ cầu xin này của Chu Tự, biết

mình không thể nào từ chối được nữa, thôi vậy, trước tiên cứ nhận

lấy đã, đợi sau này biết được là ai đã giúp mình, trả lại món quà

này cho người ta cũng không muộn.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lâm Ngữ Lam nói với Chu Tự sẽ

bảo thư ký đến phụ trách những chuyện này, nói xong cô lại vội

vàng đi lên tầng.

Lâm Ngữ Lam ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn cửa sổ

sát đất khổng lồ, xuyên qua cánh cửa sổ này, có thể nhìn xuống

toàn bộ CBD của thành phố Ngân Châu.

Nghĩ đến đến tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, Lâm Ngữ Lam

vẫn còn có chút không thể tin nổi, chuyện khiến cho mình đau

đầu như vậy, lại được giải quyết giống như một giấc mơ vậy sao?

Rốt cuộc là ai đã giúp mình? Lâm Ngữ Lam suy nghĩ một lát,

nhưng lại chẳng tìm thấy chút manh mối gì, cũng may Lâm Ngữ

Lam không phải loại người đã thích còn ra vẻ bày đặt, có một số

việc tạm thời không nghĩ ra được thì không thèm nghĩ đến nữa,

chuyện quan trọng nhất trong lòng đã được giải quyết rồi, khiến

tâm trạng của cô cũng được thả lỏng rất nhiều, đúng lúc này, cửa

phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

“Mời vào.” Lâm Ngữ Lam nói với bên ngoài cửa phòng làm việc.

một tiếng.

Một cô gái có làn da màu lúa mạch bước vào, cô ấy mặc một bộ

quần áo thể thao thoải mái xanh đỏ xen kẽ, tuổi tác nhìn qua xấp.

xỉ với Lâm Ngữ Lam, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, thân hình

cao một mét sáu, cất tóc ngắn, cô gái này đứng nơi đó, giống như.

một con báo săn có thể phát huy sức mạnh bất cứ lúc nào.

“Xin chào Chủ tịch Lâm, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Giang

Tĩnh, ba cô mời tôi đến bảo vệ cho cô.”

Giang Tĩnh vừa dứt lời, điện thoại của Lâm Ngữ Lam đã reo lên, là

ba cô gọi điện thoại đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.