Con Rể Quyền Quý

Chương 585-588



Cô ấy ở trước mặt Trương Thác vẫn luôn là bộ dạng thô bạo, nhưng khi đứng trước mặt bạn bè của Trương Thác, lại luôn tỏ ra dịu dàng nhất có thể.

“Xin chào, tên tôi là Hàn Ôn Nhu” Hàn Ôn Nhu chào hỏi lại Hải Thần, bàn tay cô ấy vươn ra bắt tay với bàn tay to lớn của Hải Thần.

Hải Thần nhẹ nhàng buông tay ra, thể hiện thái độ tôn trọng với Hàn Ôn Nhu.

Trương Thác mở miệng nói: “Hàn Ôn Nhu là người của Lưỡi Đao, lần này tới làm nhiệm vụ, chủ yếu là muốn thỏa thận với các cậu về chuyện con tàu bị đắm. Đối với con tàu bị đắm này, các cậu đừng làm gì cả, cứ để cho Lưỡi Đao vớt lên là được”

“Được. Nếu đại ca đã lên tiếng, em nhất định sẽ không có ý kiến gì. Con tàu này sau khi vớt lên chính là của anh”

Hải Thần võ ngực nói: “Đại ca, anh yên tâm, lần này em sẽ tung ảnh của chị dâu lên, về sau ở trên biển, dù ở bất cứ chỗ nào, chỉ cần là chị dâu làm nhiệm vụ, quân đội Hải Thần, tất cả sẽ phải lui binh. Chị dâu muốn đi đâu cũng được, quân Hải Thần sẽ ở phía sau hỗ trợ, bảo vệ.”

Kim Toàn đứng ở một bên, nghe được lời của Hải Thần, trong lòng ngầm cảm thán.

Hiện tại, Đại Nhân đúng là nhặt được bảo bối, dùng chiêu lôi kéo người phụ nữ của Santa về phe mình, sau này địa vị của Đại Nhân cũng vì thế mà trở nên quan trọng hơn trong thế giới ngầm.

Trương Thác và Hải Thần tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó Hải Thần liền rời khỏi.

Chờ quân đội của Hải Thần đi xa, người trên du thuyền vẫn không cảm thấy thoải mái, trừ Kim Toàn ra những người còn lại không hề biết thân phận Santa của anh.

Nhưng nhìn thấy thái độ của Hải Thần với anh, bọn họ đều có thể đoán được, Trương Thác là nhân vật lớn cỡ nào.

Kim Toàn cũng không dám nói linh tinh, dù sao thì đối với chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Một người kiêu ngạo như Cố Hoành, lúc này một câu cũng không dám nói, mặt xám xịt trốn vào sau cabin thuyền.

Nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành mĩ mãn.

Vốn dĩ, Lưỡi Đao còn chuẩn bị một ít tiền, nhưng lần này, ngay cả tiền đấy cũng không cần dùng đến.

Kim Toàn cam đoan với Trương Thác, lần này trở về, khẳng định Hàn Ôn Nhu có thể thuận lợi tiến vào Lưỡi Đao, ngoài ra tổ chức còn ghi công lớn của cô.

Trương Thác vừa lòng gật đầu, lần này anh đến không phải chỉ vì Hàn Ôn Nhu.

Lúc du thuyền chạy quay về cảng, đã là buổi chiều.

Sau khi nhiệm vụ của Hàn Ôn Nhu kết thúc cũng là lúc cô ấy phải quay về trụ sở chính của Lưỡi Đao.

Sau khi tạm biệt Trương Thác, cô lên một chuyên cơ đặc biệt sau đó bay đi.

Vốn dĩ Kim Toàn muốn đưa Trương Thác đi một đoạn đường, nhưng lại bị Trương Thác từ chối.

Trương Thác tự mình mua vé máy bay, quay về Châu Xuyên.

Buổi tối lúc chín giờ, Trương Thác đã xuất hiện ở sân bay Châu Xuyên, thành phố bên ngoài tuy rộng lớn, xa hoa, nhưng Trương Thác cảm thấy Châu Xuyên không tạo cho anh cảm giác thoải mái, nơi này khiến anh có cảm giác giống như ở nhà.

Trương Thác gọi điện cho Lâm Ngữ Lam, muốn hỏi tình hình dạo này của Lâm Ngữ Lam thế nào, kết quả điện thoại hiển thị thuê bao.

Mấy ngày nay, mỗi lần Trương Thác gọi điện cho Lâm Ngữ Lam điện thoại đều hiển thị như vậy. Nếu không phải Trương Thác đã xác nhận Lâm Ngữ Lam không sao từ chỗ Tô Du Khanh thì anh đã sớm giết Tước Thành rồi.
Tô Du Khanh nói với Trương Thác, dạo này Lâm Ngữ Lam đang ở ngôi nhà cổ của nhà họ Tô, ở đấy không có sóng điện thoại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 123

Trương Thác tắt điện thoại, đang định gọi điện về nhà, chợt nghe thấy phía sau mình vang lên một trận còi xe ing ỏi.

Trương Thác quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc BMW ngay sau xe anh, xuyên qua kính xe, Trương Thác nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp trong đấy.

“Ôi, anh Trương vừa mới xuống máy bay sao?” Tân Như lái xe dừng ở bên cạnh Trương Thác.

Trương Thác chiếc vali to ở ghế sau BMW, nghỉ ngờ nói: “Cô cũng vừa mới xuống máy bay sao?”

“Đúng vậy, mới từ tỉnh Vân Điền về liền gặp anh. Lên xe đi, đừng gọi xe” Tân Như nói.

Trương Thác đương nhiên sẽ không khách khí với cô ấy, mở cửa phía ghế phụ ra, ngồi vào.

Trương Thác ngồi trên xe hỏi: “Đàm phán ở tỉnh Vân Điền thế nào rồi?”

“Rất ổn”

Trên mặt Tân Như lộ rõ biểu cảm vui vẻ, hiển nhiên chuyến đi lần này rất thuận lợi: “Nhưng Trương Thác, anh và tên Thạch Vương kia có phải có thù oán gì không? Mỗi lần tôi gặp anh ta, anh ta luôn nhìn tôi hỏi anh có nhà không. Có phải anh trộm cướp gì của anh ta không vậy?”

Trương Thác nghĩ lại, trước kia chính anh đã giấu của Thạch Vương một viên đá, lục tung tất cả cũng không tìm ra, làm cho Thạch Vương bồi thường mấy tỷ, so với việc trộm cướp thì cũng không khác nhau lắm.

Trương Thác cười hai tiếng, nói: “Cô quyết định nhập hàng của anh ta sao?”

Tân Như gật đầu, nói: “Hợp đồng đã ký, anh ta lấy giá mỗi cân tám triệu, phí vận chuyển thấp nhất, mỗi tháng lấy bao nhiêu đá, phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Anh thấy sao, đây chẳng phải cú hời lớn sao?”

“Anh ta là bạn cũ của tôi. Trương Thác xoa đầu.

Trương Thác và Tân Như trở lại nội thành, anh từ chối đề nghị ăn khuya cùng Tân Như. Hiện tại, đầu tiên anh chỉ muốn về nhà, mấy ngày nay không về nhà, anh có chút lo lắng cho mấy cây hoa cây cỏ ở ban công, không biết như nào rồi.

Tân Như nói với Trương Thác cửa hàng đá của cô ấy chính thức mở cửa buôn bán sau hai ngày nữa, hy vọng Trương Thác có thể đến cắt băng khai trương.

“Đến lúc đó xem thế nào” Trương Thác xua tay đi vào tiểu khu.

Vê đến nhà, Trương Thác liền có cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái, rót nước vào cốc, tự tay anh pha cho bản thân một chén trà.

Trương Thác nằm dài trên sofa, thở dài.

“Ừm, ở nhà vẫn là thoải mái nhất.”

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời khỏi giường, Trương Thác đã chạy tới siêu thị bao lớn bao nhỏ mua một đống đồ đi đến viện mồ côi. Lần đến viện mồ côi Khai Xuân gần đây nhất của anh cũng đã cách đây một thời gian rất lâu rồi, Trương Thác thực sự muốn gặp mấy đứa nhỏ.

Vừa trông thấy Trương Thác, bọn nhỏ vô cùng vui mừng, phấn đích xông tới.

Viện trưởng đầu bạc trắng, cười ha ha đứng ở cửa cô nhi viện, có chút trách Trương Thác: “Đứa nhỏ này, lại mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

Trương Thác mỉm cười, xoa đầu đứa bé đứng trước mặt anh, nói: “Do bọn nhỏ thích, con cũng có khả năng nên liền mua ít đồ cho chúng”

“Cậu và cô nhóc Tân Như kia rất giống nhau, đều là những đứa trẻ tốt, có lòng nhiệt tình” Viện trưởng Thôi nhìn Trương Thác nói.

Trương Thác ở viện mồ côi hết buổi sáng, giữa trưa anh trở về tập đoàn Nhất Lâm.

Tuy mấy ngày nay Lâm Ngữ Lam không ở đây nhưng tập đoàn Nhất Lâm vẫn hoạt động rất có quy củ.

Thư ký Lý Thanh xắp xếp mọi thứ rất chu toàn, mỗi bộ phận trong tập đoàn, đều hoạt động như bình thường.

Lúc Trương Thác đi vào tập đoàn Nhất Lâm nhìn thấy mấy người ở bộ phận kinh doanh đang bước ra từ cửa.
“Đứng lại” Trương Thác quát một tiếng chói tai gọi mấy cô gái đó lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: Lòng người tựa quỷ

“Anh Trương.” Có mấy người nhìn thấy Trương Thác, vội vàng chào.

Hiện tại Trương Thác ở trong tập đoàn Nhất Lâm, có địa vị ngang bằng với Lâm Ngữ Lam.

Trương Thác cau mày nhìn mấy người đó, nói: “Tại sao lại ra ngoài giờ này?”

“Đi ăn cơm với khách hàng” Tổ trưởng đứng đầu nói.

Mấy cô gái ở bộ phận kinh doanh này đều là mấy người xinh đẹp, có thân hình nóng bỏng, hiện tại bôi lên mặt cả tấn phấn, so với xã hội ngoài kia, đều được coi là nữ thần.

Trương Thác liếc mắt đánh giá mấy cô gái ở đấy lại hỏi: “Ai nào đi ăn cơm với khách hàng cũng phải ăn mặc như vậy sao?”

Mấy cô gái này hiện tại tuy mặc đồng phục, nhưng cổ áo sơ mi bọn họ đều để mở đến cúc thứ ba, lộ ra một mảnh trắng nõn, khiến người ta không khỏi suy nghĩ linh tinh. Mỗi người đều tô môi rất đậm, nước hoa thơm phức.

Bị Trương Thác hỏi như vậy, tổ trưởng trả lời có chút nhăn nhó: “Chính là… Chính là đối tác lần trước Tổng giám đốc Lâm ký hợp đồng cùng ở Đại Hải, đại diện hai bên ăn cơm đối phương ám chỉ chúng tôi phải mặc như vậy”

Lúc tổ trưởng nói những lời này, ánh mắt có chút ảm đạm.

Trương Thác nhìn lại thấy trong ánh mấy cô gái bộ phận kinh doanh cũng hiện lên vẻ uất ức.

Dù sao đi ăn cơm cùng đối tác như vậy, trong lòng mọi người đều đã biết rõ, nhất định sẽ bị trêu đùa, đó là chuyện không thể tránh khỏi.

Sắc mặt Trương Thác không tốt nói: “Mau cài cúc áo lại, tôi và các cô cùng đi.”

“Thật sao?” Tổ trưởng mỉm cười vui vẻ. Nếu có Trương Thác cùng đi, đối với bọn họ mà nói chính là chỗ dựa vững chắc nhất của bọn họ.

“Tôi nhớ Ngữ Lam có nói rõ trong quy định, công ty chúng †a sẽ không tham gia vào mấy loại chuyện cám dỗ vớ vẩn, cho dù phải chấp nhận không kinh doanh, cũng không để cho người trong công ty chịu ủy khuất. Ai bảo các cô ăn mặc như vậy?” Trương Thác hỏi.

“Là tự chúng tôi”

Tổ trưởng cúi đầu: “Anh Trương, Tổng giám đốc Lâm đặc biệt chú trọng chuyện hợp tác lần này, khách hàng lần này rất quan trọng, chúng ta phải đặc biệt cẩn thận, cho nên…”

Tổ trưởng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Thác cắt ngang lời.

“Cô ấy yêu cầu mấy người tiếp đãi cẩn thận, có nghĩa là bảo các cô phải thể hiện tính chuyên nghiệp nghề nghiệp, không phải để các cô chịu ủy khuất như này. Mấy người làm như vậy, Ngữ Lam không những không khen thưởng mà còn có thể trách phạt, biết chưa? Đi, tôi đi cùng các cô”

Câu nói của Trương Thác làm cho mấy cô gái bộ phận kinh doanh cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hiện tại còn có công ty nào không muốn ép nhân viên để kiếm tiền đâu chứ, công ty giống như tập đoàn Nhất Lâm này thật sự là còn quá ít.

Địa điểm ăn tối là khách sạn Tân Hoa, khi Trương Thác và mấy người trong công ty đến cửa khách sạn, đối phương đã ngồi chờ bọn họ .

“Ơ, Đại ca” Một giọng nói mang theo bất ngờ vang lên phía sau Trương Thác.

Trương Thác quay lại nhìn, thấy Ferreth cùng mấy người đứng ở cửa khách sạn.

“Sao cậu lại tới đây?” Trương Thác có chút tò mò hỏi.

Ferreth bước nhanh đến chỗ Trương Thác, ôm anh một cái sau đó nói: “Đến tìm chị dâu. :ần trước không phải chị dâu tìm được đối tác bên Đại Hải sao? Chị dâu tìm đối tượng hợp tác, sắp tới sẽ là em đàm phán, lần này vừa vặn đến Châu Xuyên khảo sát, thuận tiện đi qua đây”

Trương Thác nhìn mấy người phía sau Ferreth, nói: “Đâu là người vợ tôi ký hợp đồng hợp tác cùng”
“Ngưỡng Hậu Lang, cậu lại đây một chút” Ferreth quay lại vẫy tay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: 26: Có Phải Là Nàng

Một người đàn ông trung niên nhanh chân đi tới.

“Đây là đại ca của tôi, họ Trương” Ferreth giới thiệu với Ngưỡng Hậu Lang, chỉ nói họ của Trương Thác, còn những thứ dư thừa khác không hé răng nói một lời.

Ngưỡng Hậu Lang vội vàng nhìn Trương Thác, bày ra vẻ mặt tươi cười, “Anh Trương, xin chào, tôi là Ngưỡng Hậu Lang, rất vinh hạnh được hợp tác với vợ của anh”

Trương Thác gật đầu, quay đầu lại hỏi mấy người trong bộ phận kinh doanh: “Cô bảo tên người đại diện bên kia tên là gì?

“Lý Mạnh Cường” Tổ trưởng trả lời.

Trương Thác hỏi Ngưỡng Hậu Lang: “Lý Mạnh Cường này là người của công ty anh phải không?”

“Phải”

Ngưỡng Hậu Lang vội vàng gật đầu, nói: ‘Đấy là người do tôi cử đến Châu Xuyên để bàn chuyện hợp tác với bà chủ”

“Được rồi, vừa hay công ty chúng tôi có hẹn cùng ăn cơm với đại diện bên anh, các anh cũng đến đây ăn cùng đi”

Trương Thác nói.

Ngưỡng Hậu Lang vội vàng gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi”

Đoàn người Trương Thác, còn có Ferreth mang theo đám người Ngưỡng Hậu Lang cùng nhau đi vào trong khách sạn.

Mấy cô gái bộ phận kinh doanh đi phía trước, Trương Thác và Ferreth nói chuyện phiếm đi ở giữa, về phần đoàn người Ngưỡng Hậu Lang chỉ dám đi ở cuối cùng.

Khi đến phòng ăn, mấy cô gái bộ phận kinh doanh đi vào trước.

Đang lúc Trương Thác chuẩn bị đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy một vài tiếng quát lớn.

“Mấy người tập đoàn Nhất Lâm là có ý gì? Có phải không tôn trọng tôi không? Mấy người phải tính toán cho rõ ràng, các cô có biết Tổng giám đốc Lâm của các cô vì muốn tranh lấy cơ hội lần này, đã phải trả giá nhiều thế nào không? Hiện tại các cô còn cố tình coi lơ lời nói của tôi à? Thế nào, các cô nghĩ thân thể các cô quý giá lắm sao?”

Tiếng quát từ trong phòng truyền ra, làm cho Trương Thác dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Ngưỡng Hậu Lang.

Ngưỡng Hậu Lang ở phía sau, biểu cảm trên mặt liền thay đổi, ông ta nghe thấy rõ ràng, chủ nhân của tiếng quát lớn bên trong, chính xác là của đại diện do ông ta phái tới, Lý Mạnh Cường.

Ferreth bất mãn nhìn Ngưỡng Hậu Lang hỏi: “Sao lại thế này? Đây là thái độ hợp tác của mấy người sao?”

“Không phải, không phải.”

Ngưỡng Hậu Lang vội vàng xua tay, nói: “Trước khi đến đây, tôi đặc biệt dặn dò, nói Lý Mạnh Cường nhất định phải chú ý đến thái độ”

Trong phòng riêng vang lên giọng nói của trưởng phòng kinh doanh, sau bài phát biểu của Trương Thác tại công ty vừa rồi, tổ trưởng này có vẻ tự tin hơn rất nhiều: “Anh Lý Mạnh Cường này, nếu như anh đang nói về việc hợp tác thì chúng tôi rất hoan nghênh. Tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi chính là một doanh nghiệp chính quy, không phải như những gì anh nghĩ”

Ngay khi trưởng phòng vừa mới nói xong, trong phòng riêng vang lên tiếng cười chế nhạo: “Giả vờ cái gì chứ? Mấy người cho rằng tập đoàn Nhất Lâm của mấy người giỏi lắm à?

Với quy mô hiện tại của tập đoàn mấy người, để có thể hợp tác với chúng tôi thì chỉ sợ tổng giám đốc Lâm của mấy người đã phải tốn rất nhiều công sức đúng không? Bây giờ mấy người lại đến đây để giả vờ thuần khiết cho tôi xem à? Tôi sẽ nói rõ cho các người biết, nếu các người khiến cho tôi không vui thì lần hợp tác này coi như hủy bỏ”

Ngay khi lời nói của Lý Mạnh Cường vừa dứt, Ngưỡng Hậu Lang đang đứng bên ngoài phòng riêng lập tức mềm nhũn chân, trực tiếp quỳ xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.