Công Khai

Chương 40



Chỉ vỏn vẹn vài giây.

Số lượng người xem buổi livestream nháy mắt tăng vọt lên—–

[Tần Mang kìa aaaaaaaaaaaa!]

[Aaaaaaaaa tôi điên mất thôi, tôi đã nhìn thấy cái gì thế này! Tiện tay mở một cái livestream hậu trường nào đó mà cũng có thể ăn được dưa lớn thế này ư!]

[Là bạn trai sao? Thật sao thật sao?]

[Chắc chắn rồi! Bằng không đã không bảo phóng viên xóa đi.]

[Bọn họ vừa rồi đang làm gì thế? Hôn hôn ôm ôm hay bế lên cao?!]

[Mọe ơi, chỉ có mình tôi cảm thấy Tần Mang A* bùng nổ thôi sao, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy gần như vậy, quá quá quá tuyệt vời luôn. Ánh mắt sắc lạnh chết người! Dường như ngay giây tiếp theo có thể ném tên săn ảnh đó ra biển cho cá mập ăn.]

(A*: ý chỉ cool ngầu, lạnh lùng, soái tỷ.)

[Lầu trên, đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là người đàn ông kia là ai kìa!]

[……]

Chỉ trong vài giây, livestream đã bị cắt.

Nhưng vẫn có người nhanh tay đã quay lại toàn bộ sự việc.

Trong phòng nghỉ ở hậu trường.

Phó Diên ngàn vạn lần không thể ngờ được rằng chỉ có đi trang điểm lại thôi cũng có thể nháo ra tin tức lớn đến như vậy.

Tiểu Đồng tự trách: “Em xin lỗi, đều tại em không đi cùng chị Mang Mang.”

Cô bé đi tìm túi chườm đá cho Tần Mang, muốn chườm lên mắt cô để tránh lúc nữa lên phỏng vấn thì khóe mắt vẫn còn hồng hồng.

Tần Mang trước nay luôn yêu cầu sự hoàn mỹ, đặc biệt là về nhan sắc.

Khóe mắt hồng hồng không phù hợp với tác phong của đại tiểu thư.

Nhưng bây giờ không phải lúc để truy cứu trách nhiệm.

Nếu thực sự muốn truy cứu thì—-

Phó Diên nhìn sang người đàn ông đang dựa vào ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm.

Cái vị này mới thực sự là đầu sỏ gây tội.

Ở đây không có người nào dám truy cứu vị này, chỉ có Tần Mang, cực kỳ tức giận nói: “Anh cố ý đúng không?”

“Nhất định là vì anh biết bổn tiểu thư đây sắp nổi tiếng trong giới giải trí!”

“Nên cố ý kéo chân sau của em!”

“Không ngờ anh….cái đồ chó này lại tâm cơ như vậy!”

Mắng qua mắng lại, Tần Mang cũng chỉ mắng một câu đồ chó này.

Quỷ tâm cơ.

Có lời hứa hẹn của cô trước khi đẩy anh vào phòng trang điểm, nên Hạ Linh Tễ hôm nay cực kỳ có kiên nhẫn, tự do để cô nổi nóng.

Ngón tay trắng trẻo sạch sẽ mở nắp bình giữ nhiệt, thổi nhẹ một hơi rồi đưa lên môi Tần Mang: “Giọng cũng đã khàn cả rồi.”

“Uống chút nước ấm nhuận họng rồi lại mắng tiếp.”

Tránh cho chút nữa về nhà, lại khóc không ra tiếng.

Đôi mắt đen nhánh của Tần Mang tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn anh.

Liền nghe ra đồ chó này đang có ý gì!

Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn muốn…..

Đm!

Ngay sau đó.

Hạ Linh Tễ liếc mắt nhìn về phía Tùng Trăn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, lời ít ý nhiều mà hạ lệnh: “Lập tức xử lý.”

Lúc này, Mạnh Thính mới thở phào một hơi: “Vẫn còn may.”

Anh ta dùng máy tính bảng để phóng to ảnh chụp màn hình của video và tiếp tục nói: “Thân hình của Hạ tổng được che chắn gần hết, đến chính diện cũng không chụp được, ít nhất vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn được.”

Vì đám săn ảnh quá vội vàng, khẩn trương, nên điện thoại cũng không cầm chắc, hơn nữa Tần Mang phản ứng rất nhanh, đã dùng hai tay che mặt Hạ Linh Tễ, trong đoạn video mơ hồ, chỉ lộ ra đường cong quai hàm tinh tế và thân ảnh cao ráo, thẳng tắp của anh.

Nhưng mà trước đó, camera cũng đã ghi lại cảnh Hạ Linh Tễ ôm cô và hai người còn đang nói chuyện.

Hiệu suất của đoàn đội tập đoàn Hạ thị rất nhanh.

Đã chuyển hướng tất cả những ý kiến dư luận bất lợi cho Tần Mang.

Dù sao thì lúc này, cũng có rất nhiều nhà đối thủ cũng đang đục nước béo cò trong đó, tìm cách bỏ đá xuống giếng.

Còn về phương án giải quyết—

Quyền quyết định vẫn thuộc về Tần Mang.

Hầu hết các tin tức liên quan về việc nghệ sĩ nổi tiếng bị chụp ảnh, dù thật thật giả giả lẫn lộn, thì đều sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, trừ khi ồn ào quá lớn hoặc nhất định phải đứng ra làm sáng tỏ.

Thì cũng phải xem nghệ sĩ đó có đồng ý lộ mặt hay không.

Có chỗ lợi cũng có chỗ bất lợi.

Lúc này.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên công tác.

Anh ta cẩn thận nói: “Xin hỏi….Cô Tần còn muốn nhận phỏng vấn không ạ?”

“Sắp bắt đầu rồi.”

Không đợi Phó Diên từ chối.

Tần Mang uống một ngụm nước ấm do Hạ Linh Tễ đưa tới.

Đôi môi đỏ mọng có chút căng bóng.

Cô đứng dậy trước, nhẹ nhàng cầm chiếc khăn choàng đen treo lơ lửng trên tay rồi bước ra ngoài: “Tôi nhận, tiện thể làm sáng tỏ chuyện vừa rồi một chút.”

Dựa vào đâu mà cô phải chột dạ chạy trốn, cô lại chẳng làm chuyện gì xấu.

Cô trước này chưa bao giờ là người thích trốn tránh.

Mạnh Thính hiểu rất rõ tính tình của vị tiểu tổ tông này, sợ cô sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.

Liền đứng dậy theo, khẩn trương hỏi: “A, em định làm sáng tỏ thế nào?”

Tần Mang quay đầu lại trừng mắt người nào đó, “hừ” lạnh một tiếng: “Còn có thể sáng tỏ thế nào, chỉ có cách thừa nhận thôi.”

“Quá hời cho đồ tâm cơ nào đó.”

*

Buổi phỏng vấn truyền thông.

Mọi người vốn tưởng rằng nếu đã xảy ra chuyện như vậy, Tần Mang có lẽ sẽ không nhận lời phỏng vấn, sẽ rời đi trước.

Không ngờ, cô không chỉ đến, mà còn là người đầu tiên thản nhiên bình tĩnh tiếp nhận phỏng vấn.

Hơn nữa còn đảo khách thành chủ mà cầm lấy micro, nhìn về phía các phóng viên đang đồng loạt im lặng tại hiện trường, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng lộ ra vài phần nhàn nhã: “Các bạn có gì muốn hỏi?”

Dù sao bộ phim điện ảnh mới là trọng điểm, vậy nên Tần Mang lập tức bổ sung: “Chỉ có thể hỏi một câu về vấn đề cá nhân, còn lại nhất định phải liên quan đến bộ phim.”

Lời nói ra ngay lập tức khiến các phóng viên có mặt tại hiện trường lâm vào bối rối.

Thời gian đình trệ vỏn vẹn hai giây sau.

Phóng viên trẻ tuổi phía trước đã nhạy bén đề cập đến vấn đề: “Cô Tần, vậy người trên hot search kia là ai?”

Không hổ danh là phóng viên giới giải trí đặt câu hỏi.

Không thèm hỏi mối quan hệ của hai người là gì, mà trực tiếp hỏi đó là ai.

Nếu bị hỏi về mối quan hệ, rất có thể sẽ bị dùng những cụm từ “bạn bè” hoặc “ người thân” ra lấy lệ để qua mặt.

Tần Mang mặc một bộ sườn xám kiều diễm quyến rũ, tóc đen môi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ, ngón tay trắng trẻo cầm lấy micro.

Nghe được câu hỏi của phóng viên, khóe môi cô cong lên, không hề có vẻ mặt lạnh lùng khi bị bắt gặp yêu đương lén lút, ngược lại thoải mái hào phóng nói: “Sắp hôn đến nơi rồi, còn có thể là ai?”

“Đàn ông, người đàn ông của tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 533

5 từ nổi bật cuối cùng, được khuếch tán bằng âm thanh sống động và vang vọng 360 độ, đảm bảo mọi người đều có thể nghe thấy rõ.

Mạnh Thính chỉ biết im lặng che mặt lại.

Anh ta biết ngay mà—

…….#Tần Mang buổi đầu ra mắt phim công khai tình yêu# lấy tốc độ nhanh nhất nghiền nát tất cả các từ khóa hôm nay.

Xông thẳng lên top 1 hot search.

[Tần Mang điên rồi sao, tác phần còn chưa có chiếu rạp mà đã công khai tình cảm?]

[Fans sự nghiệp đã chuyển sang anti.]

[Dù khuôn mặt có đẹp đến đâu, cũng không thể cứu nổi thời kỳ yêu đương điên cuồng mất não.]

[Đờ mờ, tôi cười chết với lầu trên. Câu Tần Mang phát ngôn có thể nói là cực phẩm trong giai đoạn yêu đương mù quáng. Đại mỹ nữ chăm chỉ làm sự nghiệp không tốt sao, muốn đàn ông làm gì. Cô mở to mắt ra mà nhìn, người đàn ông đó cũng xứng sao?]

[@Tần Mang, Chị ơi, với khuôn mặt của chị, hôn ai thì cũng đều sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy chị biết không! Chị hãy tỉnh lại đi ~]

[Fans Tần Mang tập thể sụp phòng.]

Phần lớn fans đều sắp gục ngã, sụp đổ rồi.

Trong lòng bọn họ, Tần Mang hẳn phải tỏa sáng rực rỡ và….độc nhất vô nhị, đứng trên sân khấu nhận thưởng, phát sáng chói lóa.

Chứ không phải là yêu đương làm chậm trễ sự nghiệp.

Đương nhiên, cũng có số ít người qua đường và fans lý trí.

[Chỉ có mình tôi cảm thấy người đàn ông kia trông rất đẹp trai sao? Tuy dáng người có hơi mơ hồ, nhưng có thể nhìn thấy anh ta cao hơn Tần Mang rất nhiều, đường quai hàm cũng tuyệt vời!!!! Tôi học điêu khắc, tỉ lệ đường cong của vị này có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ! (nói siêu nhỏ)]

[Chị em bắt tay, tôi cũng không dám nói…..]

[Tần Mang quá cool rồi, thoải mái hào phóng mà công khai, yêu rồi yêu rồi!”

[Tần Mang lại không phải trẻ con, yêu đương thì làm sao, lúc tuổi trẻ đang xinh đẹp mà không yêu đương, chẳng lẽ đợi đến già rồi mới tìm tình yêu lúc xế chiều.]

[Khi yêu, làm gì có ai mà không tuổi trẻ bồng bột, đợi về già rồi, hơ hơ hơ, muốn bồng bột thì cũng không còn bồng bột nổi được nữa.]

[Lầu trên đang lái xe*, nhưng tôi không có chứng cứ!]

*Ý nói chuyện 18+

[Thôi giải tán đi, quan tâm nhiều hơn đến tác phẩm của diễn viên.]

[Người ta cũng không ngoại tình yêu đương vụng trộm, cũng không đi tìm đàn ông lớn tuổi, có gì mà sụp phòng.]

[Lầu trên làm sao lại biết không phải đàn ông lớn tuổi, trước đó không phải có lời đồn, Tần Mang có người chống lưng sao?]

[Với đường quai hàm đó, còn có đôi tay đó, làm sao có thể lớn tuổi được….”

[Có thể nào là tôm hệ* không?]

(*Tôm hệ: từ ngữ mạng, chỉ người đàn ông có dáng người, phong cách ăn mặc,….đều xuất chúng ở nhiều khía cạnh, nhưng khuôn mặt lại bình thường hoặc xấu xí.)

[A….không phải là nam nghệ sĩ nào đó ở hiện trường đó chứ?]

[!!!]

*

Trở về trang viên Hoàn Hồ.

Tần Mang lười biếng ngồi ở trên giường lướt weibo.

Chỉ cần Hạ Linh Tễ không bị lộ, thì đối với cô mà nói công khai hay không công khai tình yêu cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là ít đi người theo đuổi tới đưa danh thiếp cho cô mà thôi.

Hơn nữa, từ tận đáy lòng cô không hề muốn lừa dối fans của mình. Vậy nên từ trước đến nay không có thiết lập trạng thái độc thân.

Cô lướt qua các bình luận của cộng đồng mạng, xem họ lần lượt suy đoán, thậm chí ngay cả nam chính, nam phụ của [Kinh Hoa Cựu Mộng] cùng tất cả các nam nghệ sĩ cũng tham gia buổi ra mắt đó cũng đều bị điểm danh một lượt, duy chỉ có Hạ Linh Tễ là không có ai đoán đến.

Dù sao thì đám truyền thông ở hiện trường cũng không dám di chuyển máy quay về phía Hạ Linh Tễ.

Người này trước nay luôn khiêm tốn, anh tham gia buổi ra mắt phim lần này cũng là lịch trình kín đáo riêng tư.

Rất ít người biết rằng Hạ Linh Tễ cũng có mặt ở đó.

Nên những thảo luận này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng!

Dám nói mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề, cái này thì không được!

Cái gì mà tôm hệ.

Hạ tổng nhà cô rõ ràng là tiên hệ!

Lúc đó chính là dựa vào khuôn mặt này, nên cô mới quyết đoán đồng ý cuộc liên hôn này.

Dù sao sớm hay muộn thì cũng liên hôn, không bằng chọn một người vừa đẹp trai vừa có năng lực kiếm tiền, nên Hạ Linh Tễ chắc chắn là cực phẩm trong cực phẩm rồi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.

Vậy nên, cô rất không phục.

Tần Mang V: [Ánh mắt tôi rất tốt đấy! Nếu không phải vưu vật nhân gian thì bổn tiểu thư cũng không thèm để mắt tới đâu.]

“Mòe….đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng “vưu vật nhân gian” để miêu tả một người đàn ông.”

“Ôi, vưu vật nhân gian, em cười chết, người đàn ông của chị có biết chị giới thiệu anh ấy như vậy không?”

“Hahahahaha, xin lỗi, em không nhịn được, đại tiểu thư, không hổ là chị!”

“Vẫn là đại tiểu thư nhà chúng ta đỉnh, dám làm dám nói!”

Vì Mạnh Thính lần nào cũng gọi Tần Mang là đại tiểu thư, nên fans Tần Mang cũng gọi theo, từ đó liền trở thành biệt danh thân thương mà họ gọi cô.

“Trời ơi, bị đại mỹ nhân điên đảo chúng sinh như Tần Mang gọi là vưu vật nhân gian, vậy nhan sắc của người đàn ông này phải cao đến mức nào?”

“Không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó chứ?”

“Tôi không tin, không có hình ảnh thì không tin!”

“Nếu như thực sự đẹp trai như vậy, thì tại sao lại không dám lộ mặt ra?”

“Trừ khi có ảnh chụp chính diện, bằng không tôi không tin!”

“Hô hô hô, càng bình thường càng tự ti ~~”

Tần Mang liếc nhìn “vưu vật nhân gian” đang từ phòng tắm đi ra, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi gõ—-

Tần Mang V: [Phép khích tướng vô dụng, người của tôi, nhất định phải giấu đi!]

Giây tiếp theo.

Chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Chính là Mạnh Thính đã phát hiện ra vị tổ tông này lại lên weibo tác oai tác quái.

“Tổ tông ơi, em đừng động vào điện thoại nữa!!!!!”

“Hôm nay là ngày tuyệt vời như vậy, sao em không cùng Hạ tổng vui vẻ trải qua thế giới hai người đi!”

“Cầu xin em đấy!”

“Đừng dỗi cộng đồng mạng nữa!”

“Đợi phim ra rạp rồi, sự chú ý của mọi người sẽ chuyển từ chuyện này sang tác phẩm của em.”

“Bây giờ chúng ta nhịn một chút, không dỗi nữa!”

“Dù sao thì vẫn là một diễn viên chưa có tác phẩm nào ~ phải khiêm tốn một chút!”

Để đại tiểu thư khiêm tốn hèn mọn là điều không thể nào.

Tần Mang cười lạnh: “Ai cùng anh ấy trải qua thế giới hai người.”

Vừa nói, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, liếc xéo người đàn ông đi đến mép giường, nâng chiếc cằm thanh tú lên, ngữ điệu kéo dài nói: “Hạ tổng ~~ phòng cho khách tối nay mới là chỗ ngủ của ngài.”

Hạ Linh Tễ hơi nghiêng người về phía trước: “Muốn nuốt lời?”

“Ai hứa hẹn gì với anh chứ.”

Tần Mang có đánh chết cũng không nhận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

Hạ Linh Tễ không tức giận mà bật cười, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ phu nhân muốn nuốt lời.

Muốn để cô khóc, lại không chỉ có một cách này,

Nhưng Hạ Linh Tễ vẫn còn ghi thù, nghĩ đến ảnh chụp weibo mà Nguyễn Kỳ Chước vừa gửi cho anh, sự nguy hiểm trong đáy mắt anh càng ngày càng rõ ràng.

Tần Mang: “Hạ Linh Tễ anh không phải là người!”

Hạ Linh Tễ cũng theo ý cô: “Vưu vật nhân gian phải có bản lĩnh của vưu vật nhân gian, bà Hạ, Hạ mỗ trên giường và dưới giường, phương diện nào đặc biệt xuất chúng hơn?”

Tần Mang: “…..”

“Em….đó là đang khen anh.”

Vậy nên ghi thù cái gì.

Tần Mang mới không thừa nhận mình có đam mê chơi xấu!

“Ừm.”

Hạ Linh Tễ cũng bình tĩnh mà gật đầu: “Vậy Hạ mỗ sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, em không hề khen sai.”

Đêm đó.

Giọng của Tần Mang vẫn rất khàn, nhưng không phải khàn do hét, mà là khóc đến khàn cả giọng,

Hạ tổng trước nay đều nói được làm được.

Vậy nên.

Trong đầu Tần Mang lúc đó đều là—

Cái gì mà tiên hệ chứ.

Rõ ràng là không bằng cầm thú hệ mới đúng!

*

Sau khi cộng đồng mạng phát hiện thực sự không thể xác định được bạn trai của Tần Mang là ai, thì liền dừng lại.

Đặc biệt là—-

[Kinh Hoa Cựu Mộng] chiếu rạp ngày đầu tiên đã phá 100 triệu, ngày thứ hai phá 200 triệu, ngày thứ ba phá 300 triệu. Rồi sau đó xu thế ngày càng bạo hơn, càn quét toàn bộ internet. Kỹ thuật diễn của Tần Mang lại một lần nữa thu hút sự chú ý, mọi người phát hiện, thì ra bọn họ trước nay ai cũng từng ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô nhưng lại đánh giá thấp khả năng diễn xuất của cô.

Rốt cuộc không ai còn để ý đến vụ scandal này nữa!

Scandal tình yêu cái gì.

Ở trước phương diện thực lực, đều chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Tần Mang trong dịp Tết Âm Lịch này cũng rất bận rộn, kỳ nghỉ mà cô dự định ban đầu cũng ngâm nước nóng rồi!

Ý của Phó Diên chính là rèn sắt ngay khi còn nóng, đẩy lịch trình của Tần Mang lên nhiều một chút, lấy được nhiều tài nguyên hơn một chút.

Tránh cho cư dân mạng vẫn tập trung vào scandal trong ngày công chiếu phim. 

Phải chuyển hướng sự chú ý.

Nhiệt độ của bộ phim liên tục tăng lên, thậm chí còn phổ biến tới giới phu nhân quý tộc hào môn.

Bao gồm cả Hạ phu nhân*, ngày nào cũng lướt xem các video liên quan đến [Kinh Hoa Cựu Mộng], càng xem càng thích thú, ngay cả cốt truyện của bộ phim bà cũng nhớ hết rồi.

*Mẹ chồng chị Mang, ake mẹ guộc anh Tễ, vì chị Mang mình cũng dùng là Hạ phu nhân nên sợ mn nhầm hahaha, mẹ Hạ thì là 夫人, còn chị Mang là 太太

Trong phòng khách vốn treo những bức tranh sơn dầu cổ, nhưng lúc này cũng được thay thế bằng một tấm poster cực lớn được đóng khung tinh xảo từ bộ phim của Tần Mang.

Cô gái mặc bộ quần áo màu đen lạnh lùng, ngón tay thon dài đang chơi đùa với khẩu súng lục màu bạc, đôi môi đỏ mọng cong lên, quyến rũ chết người. Ánh mắt sáng ngời tỏa ra sát khí, vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, làm người khác chìm sâu vào trong đó, không thể tự thoát ra được.

Hạ phu nhân thích tấm poster này nhất!

Trực tiếp yêu cầu đoàn phim đưa ảnh gốc.

Khi Lâu Đại đến chúc tết Hạ phu nhân, liền nhìn thấy tấm poster cực ấn tượng này.

Không hề phù hợp với phong cách trang trí khuynh hướng cổ điển và sang trọng của nhà cũ Hạ gia.

Cô ta ngây người ra một lúc.

Sau đó làm như không có việc gì mà rời ánh mắt đi: “Bác gái, năm mới vui vẻ.”

Hạ phu nhân đặt ipad xuống, mỉm cười vui vẻ mà vẫy tay với cô ta.

Sau khi trò chuyện một vài câu.

Thấy Lâu Đại thỉnh thoảng lại nhìn vào tấm poster, Hạ phu nhân cười nói: “Cháu cũng cảm thấy tấm poster này của Mang Mang đẹp sao?”

“Cháu nhát gan, có chút sợ hãi ánh mắt của cô Tần khi cầm súng.” Lâu Đại tiếp tục.

“Ngài thật dũng cảm.”

“Hahahaha, chứng tỏ kỹ thuật diễn của Mang Mang nhà chúng ta quá tốt.” Hạ phu nhân khen ngợi con dâu không ngớt.

Hạ phu nhân hồn nhiên không để ý.

Còn hứng khởi chia sẻ phân đoạn cốt truyện của tấm poster này với Lâu Đại.

Lâu Đại: “…..”

Cái cô ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, đặc biệt là khi đối mặt với Hạ phu nhân.

Kể cả khi người đang được khen ngợi là người phụ nữ mà cô ta ghét nhất.

Mãi cho đến khi Hạ phu nhân nói chưa đã thèm mà dừng lại.

Lúc này cô ta mới tìm được cơ hội, đề cập đến việc trên diễn đàn nhân viên của tập đoàn Hạ thị vạch trần thân thế và tung tin đồn bịa đặt về cô ta: “Cháu cũng không muốn nghi ngờ cô Tần, nhưng….những người biết chuyện này chính là những người mà cháu tin tưởng nhất.”

Người được tin tưởng nhất ở đây, đương nhiên là gia đình Hạ phu nhân.

Nói xong, dường như cảm thấy không đúng, lại nhẹ nhàng bổng sung một câu: “Bác gái, có lẽ cô Tần có chút hiểu nhầm với cháu…..”

Các đầu ngón tay của Lâu Đại bấu chặt vào lòng bàn tay, cảm xúc nhìn như ổn định dịu dàng, nhưng kỳ thực lại đang cố nén nước mắt, làm người khác nhìn thôi cũng đau lòng xót xa.

“Ngài hiểu rõ cháu mà, cháu biết thân phận mình thế nào, nên làm sao cháu dám có ý nghĩ không an phận với Hạ tổng cơ chứ.”

“Bất kể địa vị hay thân phận thế nào, cũng đều là con người, không có thứ bậc cao cấp ti tiện.”

Hạ phu nhân cũng xem như nhìn cô ta lớn lên từ bé, từng bước từng bước một, từ một thôn nhỏ miền núi đến nay, cô ta ngày càng trở nên ưu tú, bà rất tán thưởng, cũng rất thương xót cho thân thế của cô ta.

Nhưng mà—-

“Chuyện này khẳng định không phải do Mang Mang làm, tính cách con bé giống chú nhỏ nó, có thù tất báo, cũng sẽ không quanh co lòng vòng.” 

Hạ phu nhân chơi đùa với những bông hoa tươi cắm trên bàn.

Bà không có ý gì khác, nhưng vào tai Lâu Đại lại trở nên cực kỳ chói tai.

Cảm thấy Hạ phu nhân đang ám chỉ cô ta nghi ngờ không căn cứ.

Thấy Lâu Đại rũ mắt xuống.

Hạ phu nhân cho rằng cô ta nhạy cảm, liền vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ta nói: “Vừa hay đợi lát nữa vợ chồng Mang Mang sẽ tới đây ăn cơm, có hiểu nhầm gì thì gặp mặt nói chuyện giải quyết là được.”

…..

Lần này Tần Mang tự nhiên đi cùng Hạ Linh Tễ tới đây,

Chẳng qua, Hạ Linh Tễ vừa vào cửa đã bị cha Hạ gọi lại: “Linh Tễ, con cùng ta tới thư phòng một chuyến.”

Hạ Linh Tễ đáp lại một tiếng, nhưng không di chuyển.

Ngược lại nhìn về phía Tần Mang đang lo lắng nắm chặt tay áo mình.

Đêm giao thừa, Tần Mang vì lý do công việc nên không thể cùng Hạ Linh Tễ quay về Hạ gia.

Nếu như bị chú nhỏ biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ bị đánh nát mông.

Tuy nhiên, Hạ gia vốn có những quy định nghiêm ngặt, lại không nhất quyết bắt ép cô phải quay về vào một ngày trọng đại như đêm giao thừa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 209

Khi đó Tần Mang kinh ngạc đến mức cho rằng Hạ gia có ý định tuyệt giao với Tần gia, sẽ cho Hạ Linh Tễ lấy một cô vợ mới hiền lành, tốt tính và hiểu chuyện hơn.

Hôm qua vừa rơi một lớp tuyết mỏng. Phủ lên từng cành hoa tử đằng. Ánh nắng buổi sáng trong lành, chiếu lên khiến khoảng sân ngoài của ngôi nhà cổ đẹp như tranh vẽ.

Mà lúc này.

Hạ Linh Tễ rũ mắt xuống.

Nhìn cô gái đang kéo mạnh góc áo mình một cách vô cùng đáng thương, giống như một chú sư tử trắng nhỏ bị bỏ rơi trong tuyết.

Môi mỏng khẽ nhếch lên: “Yên tâm đi, mẹ sẽ không trách em.”

Nghĩ đến những gì đã thấy lần trước khi anh đến đây.

Giọng nói của Hạ Linh Tễ có chút ý vị thâm trường: “Vào phòng khách đi, có bất ngờ.”

Có thật sự là bất ngờ không?

Tần Mang nhướng mi, có chút không quá tin tưởng mà nhìn Hạ Linh Tễ, luôn cảm thấy người này không có ý tốt gì.

Vậy mà lần này Hạ Linh Tễ không có trêu đùa cô.

Thật sự là có bất ngờ nha.

Lâu Đại đứng lên chào đón cô với tư thế như một nữ chủ nhân: “Cô Tần, mau vào ngồi.”

“Bác gái đang đi vào bếp.”

Nhắc đến điều này, ánh mắt cô ta chợt cứng đờ trong giây lát, bởi vì Hạ phu nhân vừa rồi đi ra khỏi bếp, chợt nghĩ đến món ăn yêu thích của Tần Mang, nên đi vào dặn đầu bếp làm thêm mấy món.

Tần Mang nhìn thân ảnh đứng cạnh sofa đen, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên—

Trong đầu đã bắt đầu có suy nghĩ linh tinh.

Chẳng lẽ Hạ gia thật sự đã chuẩn bị lốp dự phòng cho vị trí Hạ phu nhân của cô?

Tần Mang không biết bài viết trên diễn đàn của tập đoàn Hạ thị, cũng không biết thân phận của Lâu Đại, thấy cô ta có thể tự nhiên ngồi đây với tư cách khách quý, cô còn tưởng gia đình đình cô ta có quan hệ thân thiết gì với Hạ gia cơ đấy.

Hơn nữa, đến đội ngũ quản lý cấp cao của tập đoàn Hạ thị cũng không biết. Nên tất nhiên sẽ có sự nghi ngờ này.

Tuy nhiên, khi ánh mắt cô lơ đãng nhìn đến tấm poster phóng to phía trên ghế sofa đen kia, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

Cười ra tiếng.

Hóa ra, cái này mới là bất ngờ nha.

Còn về Lâu Đại.

Tần Mang lười biếng ngồi xuống ghế sofa: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì đây là nhà của tôi nhỉ?”

“Cô Lâu khách khí như vậy, nếu không biết còn tưởng tôi mới là người đến nhà cô làm khách cơ đấy.”

Lâu Đại không ngờ Tần Mang sẽ nói chuyện trực tiếp như vậy.

Cứng người một cái.

Cô ta nhẹ nhàng thở ra, buộc mình phải bình tĩnh lại, nhất là khi đối diện với Tần Mang.

Chẳng qua cô ta (Tần Mang) chỉ là một người phụ nữ bốc bồng và thiếu đầu óc.

Cô ta (Lâu Đại) lại cười: “Chẳng trách bác gái lại khen kỹ thuật diễn xuất của cô tốt.”

“Quả thật.”

“Đúng là rất tốt.”

Tần Mang lúc đầu còn không nghe ra cô ta đang nói đểu mình, dù sao lời khen này cũng khá thành thật.

Nên cô cũng rất lịch sự: “Cảm ơn, quá khen rồi.”

Khuôn mặt tươi cười của Lâu Đại lại cứng đờ trong giây lát.

“Cô có thể đừng giả ngu được không.”

“Dám đăng bài trên diễn đàn nhân viên để vu khống gia thế của tôi, bây giờ còn không dám thừa nhận?”

Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Tần Mang hiện lên chút mê mang.

Cô nhìn Lâu Đại đối diện như thể đang xem một kẻ ngốc tấu hề.

Diễn đàn nhân viên nào, gia thế nào?

Khuôn mặt sáng ngời động lòng người của Tần Mang tràn đầy vẻ vô tội: “Gia thế của cô làm sao?”

Điều khiến Lâu Đại khó chịu nhất chính là, rõ ràng cô ta (Tần Mang) có tâm địa đen tối, nhưng cố tình lại tỏ ra bộ dáng ngây thơ vô số tội.

Thấy cô ta (Tần Mang) không chịu thừa nhận, còn muốn xát muối vào vết thương của mình.

Nhịn không được cắn môi, cười lạnh: “Đúng, xuất thân của tôi ti tiện, nhưng còn cô thì sao, nếu không phải được đầu thai thành thiên kim đại tiểu thư danh giá, thì sao có thể trèo cao được tới Hạ tổng.”

Trong lòng cô ta, Hạ Linh Tễ như một vị thần, đáng lẽ nên mãi mãi cao cao tại thượng trên thần đàn, để nhân thế ngưỡng mộ, nhìn lên cầu xin sự thương xót. Mà anh sẽ khinh thường nhìn xuống, bất kể là xuất thân ti tiện hay cao quý, anh đều sẽ đối xử bình đẳng như với một con kiến nhỏ bé, cao ngạo lạnh lùng coi thường chúng sinh.

Mà bây giờ.

Lại bị một nữ minh tinh trong chảo nhuộm giới giải trí như Tần Mang làm vấy bẩn.

Dựa vào đâu.

Không phải là dựa vào Tần gia hay sao.

Nếu như cô ta (Tần Mang) không có gì cả, thì làm sao cô ta có thể xứng kéo vị thần ấy xuống thần đàn cơ chứ.

Nếu như Hạ Linh Tễ vẫn luôn cao cao tại thượng trên thần đàn.

Thế thì tôi cũng sẽ không, càng không dám có bất cứ suy nghĩ xằng bậy nào.

Nhưng anh cố tình lại dành một ngoại lệ duy nhất cho một người phụ nữ không có gì ngoài nhan sắc.

Tần Mang cuối cùng cũng nghe ra, cười lạnh liếc nhìn cô ta.

Ngay cả cô cái cầm súng trên tấm poster khổng lồ trên đầu kia cũng mang vẻ khinh thường.

Vừa định mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên—-

“Thế nhân ti tiện*, chỉ có duy nhất cô ấy có thể với tới.” (quắnnnnnn)

*Ý chỉ mọi người đều ti tiện, ti tiện ở đây không mang ý khiếm nhã, nhục mạ.

Tần Mang đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đen chậm rãi đi về phía bên này, lạnh lùng hé môi: “Cao quý đến từ trong tâm.”

“Ti tiện cũng vậy.”

Khi nói ra bốn chữ cuối cùng.

Đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ lướt qua khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ, không chút gợn sóng.

Ám chỉ ai.

Không cần nói cũng biết.

Tần Mang dựa người vào gối, chống cằm, cong mắt cười với Hạ Linh Tễ.

Hạ tổng hôm nay cao hai mét tám!

Đang chuẩn bị định khen anh vài câu.

Thì lại nhìn thấy ánh mắt Hạ Linh Tễ không rõ ý tứ dừng trên người cô: “Đứng lên.”

“Làm gì….”

“Em mệt lắm.”

Tần Mang không coi ai ra gì mà làm nũng.

Giọng nói vốn lạnh lùng của Hạ Linh Tễ, lúc này lại có chút độ ấm: “Bẩn.”

“Bảo người làm đổi ghế sofa khác rồi lại ngồi.”

Bẩn?

Lâu Đại đã đi tới cửa, nghe thấy suýt chút nữa ngã xuống.

Trên mặt đầy vẻ tự giễu.

Đúng.

Xuất thân của cô ta, vĩnh viễn là bẩn.

Tần Mang nhìn dáng vẻ lạnh lùng cấm dục của Hạ Linh Tễ, đột nhiên muốn trêu chọc anh một chút, liền dùng đầu ngón tay chọc chọc vào xương cổ tay như một tác phẩm nghệ thuật này của người đàn ông: “Aiya ~~”

“Hóa ra Hạ tổng của chúng ta lại hiểu biết nội tâm cao quý của em đến vậy ~”

“Vậy anh có biết lối vào nội tâm của phụ nữ ở đâu không….”

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tổng: Ồ, tối nay sẽ vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.