Công Khai

Chương 43



Để vuột mất viên kim cương hồng cao cấp, Tần Mang không thể vui cho nổi.

Lười biếng tựa vào chiếc ghế sofa lộng lẫy trong phòng, cô đang đếm những chiến lợi phẩm mà mình đã đấu giá được trong 3 ngày nay.

Cô gái cầm chiếc trâm cài kim cương có họa tiết hoa tử đằng trên tay, dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, trong đầu cô lập tức hiện lên một bóng hình: 

“Cái này cho mẹ chồng.”

Sau đó, cô lại cầm lên một chiếc vòng tay được khảm kim cương, viên kim cương chính giữa trông giống như một nửa quả cam, vừa tinh xảo lại không mất đi sự tinh nghịch, rất phù hợp với các nữ sinh viên đại học.

Cô tiếp tục phân phát, chậm rãi nói: “Cái này cho tiểu Trừng Trừng.”

Một đôi bông tai hồng ngọc được đưa đến trước mặt “em gái xách túi” Ổ Vũ Tây, hào phóng nói: “Phí làm chân chạy vặt.”

Ổ Vũ Tây hôn lên mặt Tần Mang một cái rất kêu: “Cảm ơn kim chủ baba!”

Trọng điểm không phải là nhận được một món trang sức cao cấp.

Mà là món trang sức này được chính tay Tần Mang cho!

Cái này phải nói là cực kỳ cực kỳ hiếm có!

May mà Tần – máy đốt tiền – Mang mà hôm nay không mua được viên kim cương cuối cùng kia, nên không có quá nhiều tâm trạng để quan tâm đến những viên đá quý này.

Bằng không, dựa vào tính chiếm hữu của cô đối với những đồ phát ra ánh sáng lấp lánh đó.

Thì cứ ngồi đấy mà mơ đi.

Ổ Vũ Tây cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu sư tử, chơi với cậu bao nhiêu năm.”

“Đây là lần đầu tiên cậu tặng mình viên đá quý mà cậu yêu thích nhất.”

Tần Mang liếc nhìn đôi bông tai hồng ngọc.

Không đành lòng liền nói sự thật cho cô ấy.

Vì mấy kiểu dáng giống đôi bông tai hồng ngọc này, trong bộ sưu tập của cô cũng có mấy đôi rồi.

Ổ Vũ Tây không quan tâm tới điều này,

Đeo nó lên ngay rồi chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè!

Lại đi tìm Ổ Uyên để khoe khoang.

Trong lúc chính mình đang bận rộn khoe, thì ánh mắt vẫn liếc sang nhìn Tần Mang, trên tay cô cầm một viên kim cương màu xanh lam chưa cắt, vẻ đẹp lạnh lùng, thích hợp dành cho nam giới.

Dùng làm cúc tay áo hay kẹp cà vạt thì đều cực kỳ cao cấp.

Ổ Vũ Tây theo bản năng nói: “Cái này cho Hạ tổng sao?”

“Ừm ~ Hạ tổng rất hợp với màu này.”

Tần Mang đang nghịch viên kim cương xanh lam đẹp mắt cũng dừng lại một giây, sau đó cười lạnh: “Không….cái này dành cho chú nhỏ mình.”

Còn về người chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt như Hạ nghèo nghèo.

Anh không xứng!

Trêu chọc đến một Lâu Đại thì cũng thôi đi.

Nhưng bây giờ lại nhảy ra hàng chục triệu fans bạn gái và fans vợ.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Mang tối sầm lại.

Muốn cho anh dùng đồ trang sức cao cấp của cô, để khiến anh càng trở nên hấp dẫn hơn, đồng thời để anh tiếp tục ra ngoài kia trêu chọc tới những bông đào nát kia sao.

Đừng nói là đặc biệt dành cho anh.

Chỉ cần nghĩ đến người thôi cũng khiến Tần Mang tức giận rồi, chứ đừng có mà nói đến tặng anh quà.

Ngay khi chuẩn bị rời khỏi buổi đấu giá.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng thần thái vẫn quyến rũ từ trong cốt tủy, ngay cả khi tức giận, trong mắt người khác thì cô vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Quan trọng là!

Khi hai người vừa ra khỏi cửa, liền bất ngờ gặp phải mấy bạn fans hâm mộ.

Tần Mang ở trong nước mới thực sự nổi tiếng nhờ tác phẩm [Kinh Hoa Cựu Mộng], trước đấy chưa có tác phẩm tiêu biểu nào, đẹp thì có đẹp, nhưng không có quá nhiều người qua đường có thể nhớ đến cô.

Chứ đừng nói đến ở nước ngoài.

Mà [Kinh Hoa Cựu Mộng] được đồng thời chiếu trên toàn thế giới.

Thậm chí còn dẫn đến một làn sóng xu hướng mặc sườn xám!

Gần đây, có rất nhiều show thời trang tên tuổi cũng đã mượn thiết kế của sườn xám để cải biên lại.

Với người đẹp, thẩm mỹ của thế giới đều giống nhau, đặc biệt là với gương mặt điện ảnh của Tần Mang có độ nhận diện rất cao.

Ngay cả vẻ mặt lạnh lùng lúc này của cô, càng giống với Vân Cầm*.

(*Nhân vật chị đóng chính trong Kinh Hoa)

Bây giờ bị nhận ra cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Rất nhanh.

Tiêu đề #Gặp Tần Mang ở nước ngoài# đã lên hot search ở trong nước.

Lúc này, trên mạng cũng có một số cộng đồng mạng đăng tải hình ảnh và đoạn video ngắn ghi lại cảnh họ gặp Tần Mang.

Dù sao trong khoảng thời gian này Tần Mang cũng ỷ vào việc mình đang ở nước mà to gan hơn, bình thường ra ngoài cũng chỉ đeo kính râm, kéo Ổ Vũ Tây đi ra ngoài mua mua mua rất nhiều đồ.

Ở các cửa hàng cao cấp vùng tiền như rác.

Thậm chí đi buổi đấu giá trang sức cao cấp còn có nhân viên công tác và rất nhiều vệ sĩ đưa đón.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không thể ra về tay không được.

Cộng đồng mạng shock—-

[Mọe nó, tôi đi mua đồ còn không dám hỏi giá! Mà cô ấy đi mua đồ cao cấp, đến giá cũng không thèm hỏi, chỉ nhìn thoáng qua rồi trực tiếp thanh toán luôn!]

[Minh tinh bây giờ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?]

[Lầu trên ơi, bạn đã gặp nữ minh tinh trong giới giải trí nào mà dám mua đồ như thế này chưa? Không phải đều dùng đồ của nhãn hàng sao? Cô ấy vừa bước vào cửa hàng, thì người ta lập tức đóng cửa, chỉ phục vụ mình cô ấy.]

[Đây chỉ là một số tiền nhỏ thôi. Mọi người mau nhìn xem buổi đấu giá mà cô ấy đi kìa, chính là buổi đấu giá trang sức cao cấp nhất thế giới đấy! Hình ảnh.jpg]

Trong ảnh, là những vật phẩm đấu giá bị rò rỉ ra từ buổi đấu giá trang sức cao cấp này.

Giá khởi điểm tối thiểu là một triệu đô la.

Là giá khởi điểm thôi đấy!!!

Đấu giá liên tục 3 ngày, có rất ít những vật phẩm có giá trị dưới 10 triệu đô la Mỹ.

Hơn nữa để tham gia được buổi đấu giá này thì giá vào cửa cũng không phải là con số nhỏ.

Nếu không đáp ứng được tiêu chí này, thì chắc chắn sẽ không được phép tham gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2169: Thiên phú phượng hoàng (1)

Hơn nữa, nếu chỉ vào nhìn xem những món đồ trang sức cao cấp và ngọc bích phỉ thúy, nhất định cũng phải tính phí xem theo tỷ lệ. Huống hồ là buổi đấu giá đẳng cấp nhất trên thế giới này, còn phải dựa xem liệu bạn có đủ khả năng để mua không, chứ đừng để làm lãng phí thời gian của nhau.

Trải qua những kiến thức được một số cộng đồng mạng cũng yêu thích đá quý phổ cập, mọi người đều kinh ngạc.

Ngây người nửa ngày.

Thì ra mua đồ cao cấp chẳng đáng là gì.

[Vậy nên…..Tần Mang chỉ là một nữ minh tinh bình thường như vậy, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?]

[Cười chết, không phải cô ta đang được kim chủ nào bao nuôi đấy chứ?]

[A?!]

[Từ từ, không phải cô ấy có bạn trai sao?]

[Đúng vậy, thế sao kỳ nghỉ lại không đi chơi cùng bạn trai mà lại đi cùng bạn thân?]

[Ừm—]

[Khả năng là rất cao, vì các đôi tình nhân chỉ hận không thể dính lấy nhau cả ngày. Trừ lần trước bị bắt gặp ở buổi ra mắt phim, sau đó lịch trình của Tần Mang dày đặc, bây giờ đúng lúc có thời gian nghỉ ngơi, theo lý mà nói thì bọn họ phải đang đi hẹn hò hâm nóng tình cảm chứ?]

Cộng đồng mạng đầu tiên là shock trước sự chi tiêu mạnh tay của Tần Mang—

Tiền từ đâu mà có, không phải thật sự được kim chủ bao nuôi đấy chứ?

Tiếp theo, kỳ nghỉ đi chơi mà không đi cùng bạn trai, không phải là đã chia tay rồi chứ?

Tóm lại, bọn họ không hề nghĩ theo hướng người bạn trai kia là kim chủ ba ba của cô.

Suy cho cùng, những người giàu có như vậy trong hay ngoài vòng thì cơ bản đều đã kết hôn hết rồi.

Những lời đồn đoán ngày càng trở nên thái quá.

Tần Mang vừa xuống máy bay đã nhìn thấy những tin đồn thái quá này.

Sắc mặt vô cảm đăng nhập vào tài khoản weibo, đăng liên tiếp hai bài viết lên.

Tần Mang V: [1, Tiêu tiền của mình.]

Tài sản chung của hai vợ chồng.

Cô không làm gì sai.

Tần Mang V: [2, Người đàn ông của tôi thích yêu qua mạng.]

Kết hôn đã 2 năm, nhưng thời gian vợ chồng thực sự ở bên nhau cộng lại chắc chỉ vỏn vẹn 2 tháng.

Không đúng, bọn họ thậm chí còn không được tính là yêu đương qua mạng.

Người ta yêu đương qua mạng thì ngày nào cũng liên lạc.

Còn bọn họ thì mười ngày nửa tháng còn không liên lạc được lấy một lần, rất bình thường.

Tần Mang trước đó không cảm thấy gì.

Nhưng gần đây lại rất lạ.

Nghĩ đến đây, liền khiến cô không vui.

Trong đầu cô chợt vang lên câu nói của Ổ Vũ Tây: “Cậu yêu anh ấy rồi….”

Đáy mắt Tần Mang hiện lên một tia hoảng sợ: không, không, không, tuyệt đối không thể!

Cô chỉ đơn giản là tức giận mà thôi.

Tức giận với tư cách là Hạ phu nhân.

Chứ không phải là—-người yêu anh ấy.

“Tổ tông ơi, em lại lại lại lên mạng dỗi cộng đồng mạng!

“Toang rồi, hình ảnh nữ thần điện ảnh đã sụp đổ rồi!

Khi Mạnh Thính đến sân bay đón cô, cả người như sắp gục ngã.

Anh ta biết ngay mà.

Tần Mang cứ rảnh rỗi là lại gây chuyện!

Bài đăng đầu tiên thì cũng xem như thôi đi.

Dù sao điều đó cũng làm sáng tỏ việc cô không bị bao nuôi, mặc dù cộng đồng mạng sẽ thắc mắc Tần Mang lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng cái đó vẫn có thể dễ dàng giải quyết.

Ví dụ, cho cô tham gia một show truyền hình thực tế, lặng lẽ tiết lộ một chút về gia thế của cô, vậy thì có thể giải quyết được vấn đề rồi.

Nhưng!

Bài đăng thứ hai đầy tính chất riêng tư thế kia là như thế nào!

Cộng đồng mạng đổ dồn sự chú ý vào người đàn ông có bạn gái là Tần Mang, cô gái được mệnh danh là tiểu yêu tinh hàng đầu giới giải trí, vậy mà có thể nhịn xuống để hẹn hò qua mạng.

Cực kỳ ngưỡng mộ anh ta.

Có thể nói đây chính là Liễu Hạ Huệ – người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thời hiện đại.

*

Câu lạc bộ tư nhân, Thâm Thành.

Trên bàn chơi bài.

Ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ đang cầm một lá bài, tùy ý ném xuống bàn: “Các cậu thua rồi.”

“Anh Hạ, hoặc là anh đừng chơi nữa, hoặc là anh cho chúng em đường sống với chứ.”

Nguyễn Kỳ Chước hùng hùng hổ hổ nói, rồi ném chiếc chìa khóa xe cuối cùng của anh ta cho Hạ Linh Tễ.

Hôm nay anh ta thua thảm hại nhất, chỉ một buổi tối mà thua đến mức không còn đến quần để mặc.

Dưới ánh sáng rực rỡ.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Linh Tễ không hề có dáng vẻ thiếu tiền, nhưng trước mặt lại là một đống chiến lợi phẩm.

Dung Hoài Yến nhàn nhã mà uống một ngụm trà.

Đột nhiên môi mỏng khẽ cười: “Thông cảm đi, dù sao tháng này thẻ phụ của cậu ấy bị quẹt cháy rồi, nghèo đến mức bán cả máy bay.”

Đờ mờ?

Nguyễn Kỳ Chước shock.

Đột nhiên nhớ ra trước đây trong group chat bọn họ đã nói về việc này.

Là Hạ Linh Tễ đã bán chiếc máy bay mới mua cho Dung Hoài Yến.

Lúc đó, anh Hạ nói là để “tiết kiệm tiền”.

Anh ta nghĩ đó là một trò đùa.

Nhưng bây giờ nghe được điều này—

Hình như thật sự là đang thiếu tiền.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Ồ, nuôi vợ phải tốn tiền chứ.”

Nguyễn Kỳ Chước hít một hơi khí lạnh.

Cho đến khi anh ta nhìn thấy hot search, không khỏi rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc hôn nhân mang lại cho đàn ông điều gì——-

Dù là gì, nhưng nhất định sẽ tốn tiền, cái này đang có một ví dụ rất rõ ràng trước mặt.

Nguyễn Kỳ Chước rùng mình: Kết hôn thật đáng sợ!!!

Vừa ngồi lướt weibo, Nguyễn Kỳ Chước vừa cảm thán nói: “Anh Hạ, không ngờ sở thích của anh lại đặc biệt như vậy.”

Ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ đang chơi đùa với ly rượu.

Không có ý định uống.

Giọng anh vẫn lạnh lùng lãnh đạm: “Nói tiếng người.”

Nguyễn Kỳ Chước giơ điện thoại đang cầm trong tay lên trước mặt anh: “Bỏ ra vài tỷ để nuôi vợ, vừa hào phóng vừa thời thượng!”

“Khâm phục, thật khâm phục.”

Hạ Linh Tễ nhìn thoáng qua cũng có thể biết.

Tần Mang trên weibo không vui.

Đôi mắt người đàn ông khẽ híp lại, đột nhiên đặt ly rượu xuống, đứng dậy bước ra ngoài, thản nhiên vẫy tay: “Giải tán, mình đi trước.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 211

Nguyễn Kỳ Chước thấy anh thắng liền tính bỏ chạy.

Ngay cả một ly rượu cũng chưa uống đâu.

Đã nói không say không về cơ mà!

Vậy nên ngay lập tức đứng bật dậy: “Đêm còn dài, anh không uống rượu thì định đi đâu?”

“Ồ”

“Giữ gìn sự ổn định của gia đình.”

Giọng nói của Hạ Linh Tễ chậm rãi, bớt đi vài phần cấm dục, lại thêm nhiều cảm giác hoang dã và lười biếng.

Không mặc áo khoác, tùy ý vắt lên cánh tay, thản nhiên bước đi.

Nguyễn Kỳ Chước hiếm khi có dũng khí to tiếng nói: “Anh Hạ, anh có thể cũng nói tiếng người được không!”

IQ anh ta thấp, không hiểu được ẩn ý trong đó.

Tuy nhiên, Hạ Linh Tễ không trả lời anh ta.

Dung Hoài Yến nhìn thời gian.

Có lẽ Dung phu nhân cũng đã kết thúc công việc phục chế tranh cổ của mình.

Khi rời đi.

Thuận tiện tốt bụng dịch câu nói cuối cùng của Hạ Linh Tễ: “Cậu ấy về nhà dỗ vợ.”

Nguyễn Kỳ Chước: “…..”

Mọe nó lại còn giữ gìn sự ổn định gia đình!!

“Thế cậu lại đi đâu thế?”

Dung Hoài Yến bình tĩnh nói: “Ồ, mình cũng về dỗ vợ.”

“Cậu không có cái phiền não này.”

“Về nhà tắm rửa đi ngủ đi.”

Nguyễn Kỳ Chước: “…..”

Đừng tưởng anh ta không nghe ra sự mỉa mai trong đó.

Các người đều có vợ để dỗ thì giỏi à!

Cẩu độc thân thì không có tôn nghiêm à!!

Ngoài cửa, thư ký Tùng cẩn thận mở chiếc ô.

Sắp cuối đông.

Thâm Thành lại có một trận tuyết, lúc này chiếc xe ô tô đen sang trọng bên ngoài cũng đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Trước khi Hạ Linh Tễ lên xe, Tùng Trăn nhỏ giọng nói: “Phu nhân đã về nhà rồi.”

Trong xe yên tĩnh và tối tăm.

Không biết đã qua bao lâu.

Giọng nói còn lạnh hơn cả tuyết bên ngoài kia của Hạ Linh Tễ vang lên: “Viên kim cương hồng đâu?”

“Đã cử người đi giao dịch rồi ạ.”

“Chậm nhất là hai ba ngày nữa.”

“Còn một số thủ tục cần phải xử lý.”

Thư ký Tùng trả lời ngay.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh “ừm” một tiếng trả lời.

Thư ký Tùng không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong đó.

…….

Đã hai tháng Tần Mang chưa về nhà.

Việc đầu tiên cô làm là đi tắm và để người hầu phụ trách massage và làm đẹp giúp cô spa toàn thân.

Cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Những món đồ trang sức cao cấp đã đấu giá được.

Cũng được gửi về cùng một lúc.

Được quản gia đặt vào phòng thay đồ của cô.

Tần Mang mặc một bộ áo ngủ lụa dài, xương cốt đều được massage thoải mái, cảm giác mệt mỏi mấy ngày nay đột nhiên ập đến.

Thực tế, từ khi Hạ Linh Tễ chụp bìa tạp chí đó rồi lên hot search, cô không thể nào ngủ ngon giấc được.

Chui vào trong chăn, chất vải lụa cao cấp mềm mại ôm chặt lấy người cô, nhẹ như mây.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái thoải mái mà lẩm bẩm cảm thán, cố ý để mình không nghĩ tới tên đàn ông chó nào đó ở ngoài kia suốt đêm không về nữa, mí mắt rất nhanh liền cụp xuống.

Vẫn là ngủ trên giường ở nhà thoải mái hơn.

Tần Mang có thể chất bếp lò nhỏ nên ngủ một lúc rất nhanh liền nóng bừng bừng, nửa đêm theo thói quen cởi váy ngủ ra, cùng với mảnh vải mềm mại màu hồng nhạt cuối cùng trên người.

Từ đầu mùa đông đến nay thói quen này của cô đã hạn chế rất nhiều, dù sao cô cũng làm việc ở bên ngoài, nhiệt độ trong khách sạn không dễ chịu như ở nhà, ở nhà vẫn làm cô yên tâm hơn.

Trong bóng tối.

Đôi môi của cô gái hơi nhếch lên, bờ môi đỏ mọng căng tròn vừa nhỏ nhắn lại quyến rũ.

Dường như đang dụ dỗ người khác hôn lên.

Bên cạnh chiếc giường lớn.

Không biết từ lúc nào, người đàn ông mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ đã đứng ở đây.

Ánh mắt anh rũ xuống, nhìn đôi môi đỏ mọng kia.

Đôi mắt trầm thấp sâu thẳm đã ngập tràn sự chiếm đoạt vô hình không thể nhận ra.

Cho đến khi cơ thể Tần Mang chợt cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đột nhiên nhìn thấy một bóng người có cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô sợ hãi đến mức suýt chút nữa liền hét lên.

Giây tiếp theo.

Đôi môi đỏ mọng không chút đề phòng liền bị bờ môi lạnh lẽo dễ dàng hôn xuống.

Ngay lúc đó.

Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc tràn ngập trong hơi thở.

Những đầu ngón tay lạnh lẽo, khiến cô không nhịn được cuộn tròn người lùi vào trong chăn: “Lạnh…..”

Lúc này cô mới nhận ra, thói quen cởi quần áo khi ngủ lại tái phát rồi.

Váy ngủ cũng không biết từ khi nào đã bị ném xuống cuối giường.

Khi cô mông lung mở mắt ra.

Dần dần thích ứng với bóng tối.

Lại phát hiện ra, người đàn ông trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng cấm dục, lúc này lại tinh tế hoang dã, chiếc áo sơ mi gọn gàng tỉ mỉ xộc xệch, vòng eo và cơ bụng săn chắc như ẩn như hiện, đôi chân dài mặc quần tây đen hơi gập lên, nửa quỳ bên cạnh cô.

Miếng vải mỏng màu hồng bị đầu gối anh đè lên, chỉ lộ ra một chút mép vải.

Màu đen của quần tây.

Màu hồng của miếng vải.

Sự tương phản mạnh mẽ khiến Tần Mang sững sờ.

Sau khi hôn xong.

Đầu ngón tay trắng lạnh của Hạ Linh Tễ chậm rãi vuốt ve đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của cô, khẽ nhướng mày nhìn xuống.

“Anh thích yêu đương qua mạng?”

“Hửm?”

Nghe thấy Tần Mang kêu lạnh, người đàn ông ném chiếc áo sơ mi xuống, giọng nói lạnh lùng khàn khàn như sau cơn bão.

Đầu óc hỗn loạn của Tần Mang cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Lông mày mỏng xinh đẹp của cô khẽ nhướng lên.

Hừ?

Đồ đàn ông chó này còn dám đánh đòn phủ đầu với cô!

Được! Nếu anh đã thích nói lý lẽ thì cô sẽ nói lý lẽ với anh!

Tần Mang quấn chăn ngồi dậy, đưa tay kéo miếng vải mềm mại màu hồng ở dưới đầu gối anh ra.

Tránh cho anh nói cô không đủ nghiêm túc!

Dù sao những lời cô định nói sau đây, cực kỳ cực kỳ nghiêm túc!

“Ngồi xuống!”

Tần Mang chỉ xuống cuối giường, vì vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút mềm mại lười biếng, không có chút khí phách nào, lại còn có vẻ như đang làm nũng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 837: Xông Phá Huyền Âm Tuyệt Mạch

Sau khi nghe thấy giọng nói của chính mình.

Cô tức giận đập xuống giường.

Đầu ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ vuốt ve miếng vải mềm mại, rũ mắt nhìn xuống đầu gối của mình, khẽ ôm cô lên, chậm rãi nói: “Lại muốn ngồi ở đây?”

Lực cánh tay của người đàn ông rất mạnh.

Cô gái được bế lên một cách dễ dàng.

Tần Mang: “!!!”

Hạ Linh Tễ lại như đang hỏi: “Hay tắm xong rồi lại ngồi?”

Nhưng anh không cho cô cơ hội trả lời mà trực tiếp bế cô vào phòng tắm.

Tần Mang: “….”

“Ngồi” mà hai người bọn họ đang nói là cùng một nghĩa à?

Ánh đèn trong phòng tắm cực kỳ sáng.

Trong bồn tắm.

Làn da người đàn ông trắng lạnh, đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen huyền bí đặc biệt bắt mắt, cánh hoa dọc theo sống lưng, cuối cùng chạm đến ngang vòng eo quyến rũ.

Nó giống như một bông hoa quỷ quyệt đang cắm rễ trên tảng băng lạnh giá.

Trong đầu Tần Mang liền hiện lên những lời thèm muốn của fans bạn gái và fans vợ trên weibo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lạnh lùng lại quyến rũ, cô đẩy Hạ Linh Tễ đang không phòng bị xuống bồn tắm.

Há miệng cắn mạnh vào cánh hoa.

Hạ Linh Tễ thật sự không ngờ Tần Mang sẽ làm như vậy.

Hạ mắt xuống.

Có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ xinh đẹp.

Mái tóc đen dài xoăn xõa ngang xương quai xanh.

Người đẹp có vòng eo thon thả, mái tóc đen dài trên làn da trắng như tuyết.

Nhưng lúc này trong mắt anh, giống như một chú sư tử nhỏ cố tình bắt nạt người khác, không chỉ cắn mà còn dùng hàm răng sắc nhọn của mình cắt rách một mảng da thịt.

Ước chừng cắn vài chục giây.

Trên da người đàn ông xuất hiện một vòng tròn dấu răng đỏ rõ ràng, lại còn có một vết hằn khi cắn của răng nanh.

“Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, tất cả chỗ này đều chỉ có thể là của em!”

“Không cho phép ai có quyền dám mơ tưởng đến!”

“Hạ Linh Tễ, anh không tuân thủ nam đức!”

“Cơ thể anh ngoại tình rồi!!”

Tần Mang càng nói càng tức giận, thậm chí còn muốn cắn thêm một nhát nữa.

Hạ Linh Tễ nghe cô nói, có chút mờ mịt.

Ngón tay thon dài nhéo chiếc cằm thanh tú của cô: “Cơ thể ngoại tình?”

“Anh có ngoại tình hay không, em không cảm nhận được sao?”

Tần Mang đổi chỗ ngồi.

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Hạ Linh Tễ, miệng nhỏ hùng hổ nói: “Cơ thể của anh đã bị hàng tỷ người nhìn thấy rồi!”

“Anh không còn sạch sẽ nữa rồi!”

“Bị nhìn thấy chỗ nào?”

Nói như thể anh không mặc quần áo vậy.

Nếu Hạ Linh Tễ nhỡ không nhầm, thì trong cả hai bức ảnh đó, anh đều mặc quần áo rất nghiêm túc, kín mít.

“Eo!”

Tần Mang chỉ vào chỗ vừa bị mình đánh dấu, không biết khi nào mà khóe mắt đã ửng hồng, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực: “Vòng eo này, đôi chân này, cơ bụng này,… toàn thân từ trên xuống dưới đều bị nhìn thấy hết rồi!!!”

Hạ Linh Tễ ban đầu không quá để tâm đến việc chụp ảnh bìa cho tạp chí tài chính kinh tế.

Dù sao thì việc chụp ảnh đó cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Ảnh bìa được chụp trong giờ nghỉ trưa, nhiếp ảnh gia trực tiếp đến phòng khách của tập đoàn Hạ thị để chụp ảnh.

Còn tấm ảnh trên trực thăng đó, là được chụp trước đây, nên trực tiếp sử dụng luôn.

Vậy nên, cho đến trước đêm nay, anh không xác định được, Tần Mang có phải là đang ghen hay không.

Hạ Linh Tễ thấy cô tức giận.

Giống như một đứa trẻ vậy, vừa tức giận, vừa té nước lên người anh.

Bọt nước bắt tung tóe ra sàn.

Tần Mang càng tức giận, Hạ Linh Tễ càng vui vẻ.

Không vội dỗ dành cô.

Gác hai tay lên thành bồn tắm, để cô tự do phát giận.

“Anh còn không biết xấu hổ mà cười!”

Tần Mang nhìn đôi mắt đang cười của anh, cảm thấy rất quá đáng: “Em tức giận rất buồn cười sao?”

Nhìn vào đôi mắt sáng rực như mặt trời lại ngấn nước của cô, lúc này chỉ phản chiếu hình bóng của chính mình.

Chút lý trí mà anh kiềm chế từ khi bị cô cắn đã hoàn toàn biến mất, lòng bàn tay ôm lấy cần cổ mảnh khảnh yếu ớt của cô, giọng nói khàn khàn có chút mơ hồ: “Rất xinh.”

……

…..

“Hạ nghèo nghèo, anh khốn khiếp!”

*

Ngày hôm sau, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.

Tùng Trăn ngay lập tức đưa viên kim cương hồng cao cấp nhất mà anh ta từng thấy ra.

Chỉ một món đồ nhỏ như vậy.

Đã tiêu hết một nửa số tiền bán máy bay rồi.

Tùng Trăn nhịn không được líu cả lưỡi.

So với ảnh chụp, viên kim cương màu hồng trông giống chú sư tử nhỏ này trông càng đáng yêu hơn.

Tùng Trăn hỏi: “Ngài có muốn hẹn một nhà thiết kế làm nó thành đồ trang sức không ạ?”

“Không cần.”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, không ai có thể không sợ hãi.

Đầu ngón tay Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng nghịch viên kim cương hồng hình đầu sư tử nhỏ kia.

Ánh mắt anh dừng ở đó, nhưng tâm trí lại nhớ đến chú sư tử trắng nhỏ đang ở nhà.

Sáng nay tỉnh dậy, Tần Mang rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn còn tức giận mà quay lưng lại, không thèm để ý đến anh.

Có thể thấy lần tức giận này không hề nhẹ.

Hạ Linh Tễ xoa nhẹ khung điện thoại.

Nhìn về phía Tùng Trăn: “Mật khẩu tài khoản weibo của tôi.”

Tùng Trăn đọc theo phản xạ, sau đó sửng sốt vài giây, không thể tin được: “Ngài muốn đăng bài?”

Chắc là không phải đâu ha?

Ngay lúc đó.

Anh ta trơ mắt nhìn sếp nhà mình ung dung chụp một bức ảnh viên kim cương hồng hình đầu con sư tử không quá thích hợp với chiếc bàn lạnh lẽo, gõ vài chữ rồi bấm đăng bài.

Vài giây sau.

Toàn bộ cộng đồng mạng nổ tung.

Tài khoản weibo của Hạ Linh Tễ với hơn 70 triệu người theo dõi cuối cùng cũng có bài đăng đầu tiên cho chính chủ post —–

Hạ Linh Tễ V: [Hạ phu nhân, độc nhất vô nhị. Hình ảnh.jpg]

———————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ nghèo nghèo V: @Vợ yêu, em nhìn viên kim cương siêu bự này đi, đừng chê anh nghèo!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.