Công Ngọc

Chương 24: Chân Tâm



“Lương tâm trẫm đã bị hồ ly tha đi cả rồi.”

Vụn băng rơi xuống, trong điện đột nhiên yên tĩnh lại.

Lâm Kinh Phác đẹp như quan ngọc, khí chất quanh thân lại thanh lãnh không dễ thân cận, dưới vẻ ôn hòa là sự kiêu ngạo khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng. Chỉ có Ngụy Dịch dám nhìn thẳng y, lúc này hai người đã là sóng vai mà ngồi.

Cũng may bên trên ngự tòa, y kéo hắn một cái.

Mẹ con Ngụy gia chần chờ trong chốc lát, lại quan sát chính điện nơi Hoàng Đế ở lại này, khung cảnh uy nghiêm lẫm liệt, trong lòng như có mấy phần kiêng kỵ e ngại.

Ngụy Phượng Trân kéo kéo ống tay áo Ngụy Hổ, liếc mắt ra hiệu, tự mình quỳ xuống trước.

Nửa ngày sau, Ngụy Hổ mới phản ứng lại được, cũng bất đắc dĩ mà quỳ lạy, bỗng không cam lòng mà vùng lên, đạp vụn băng dính trên ống quần đi, chỉ vào Lâm Kinh Phác mắng: “Ngươi là cái thá gì!”

Lâm Kinh Phác nắm cốc chẳng nói, chỉ mỉm cười rất nhạt.

Lúc này, Thường Nhạc cầm đao tiến vào điện, đứng ngay bên cạnh Ngụy Hổ.

Ngụy Phượng Trân thấy thế, liều mạng túm nhi tử của mình xuống, nhíu mày thấp giọng nói: “Hôm nay người ta là Thiên tử, một quỳ cầu phú quý cũng đáng.”

Lúc này Ngụy Hổ mới nhẫn khí, uốn gối đờ người quỳ xuống.

Thiệu Minh Long khẽ cau mày, cứu vãn mà nói: “Trưởng công chúa và Vương gia lưu lạc bên ngoài quen rồi, còn chưa thông tục lễ chế quy củ trong cung, kính xin Hoàng Thượng thứ tội, mong đừng trách phạt.”

Nước đá trên mặt đất đã bị khí nóng hong khô, Ngụy Dịch mới chậm rãi lên tiếng: “Trẫm sao dám trách tội. Cô mẫu và anh họ không phải hành đại lễ này, đứng lên đi.”

Chiếu theo huyết thống thân sơ, Ngụy Phượng Trân và Ngụy Hổ đúng là Hoàng duệ Khải triều chính tông, còn là những người nuôi hắn lớn khôn tại Kế Châu, phong là Trưởng công chúa và thân vương cũng không có gì là quá đáng.

Cho nên, khi hai người này đi từ Kế Châu đến Nghiệp Kinh, hắn nhất thời còn chẳng nhúc nhích được, dù cho trong lòng chán ghét đến mức nào cũng chỉ có thể hùa theo trước mà thôi.

Thói đời chẳng thiếu loại người nào, Ngụy Dịch nghĩ thầm.

Chẳng ai trong Diễn Khánh điện đi nâng Ngụy Phượng Trân lên, bà ta vỗ vỗ chân, tự đỡ đầu gối đứng lên, không dám đi đến gần Ngụy Dịch nữa, không thể làm gì hơn là cười đầy nịnh nọt, giả vờ thân cận nói: “Dịch ca nhi, không không, Hoàng Thượng, cô mẫu và anh họ ngươi mới đến Nghiệp Kinh, ngươi xem, thành Nghiệp Kinh này lớn như vậy, hai mẹ con chúng ta còn chẳng có chỗ đặt chân.”

Mặt mày Ngụy Dịch đã vững vàng hơn không ít, ngâm nga nói: “Việc nhỏ, tùy tiện tìm một phủ đệ ở lại là được. Cô mẫu cứ xem vừa ý nơi nào, ngài là Trưởng công chúa Đại Khải, vô cùng tôn quý, cho dù là muốn ở phủ thừa tướng, Yến tướng một lòng trung tâm với Đại Khải, cũng sẽ lập tức chuyển ra ngoài cho ngài ở mà thôi.”

Hai tay Ngụy Phượng Trân không biết đặt vào đâu, làm khó mà cười: “Hoàng Thượng, ngươi và ta đều là người một nhà, không phải phiền đến thừa tướng đại nhân. Nghe nói từ thành Nghiệp Kinh đi vào Hoàng cung một chuyến cũng vô cùng phiền phức, ở bên ngoài nhiều chẳng tiện. Ngươi còn chưa đón dâu, bên cạnh cũng không có tri kỷ chăm sóc, cô mẫu không yên lòng, muốn ở gần ngươi một chút.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 112: 112: Tiếng Gió Tựa Như Lời Thì Thầm Của Tử Thần!

Lâm Kinh Phác nghe xong, không khỏi bật cười, lại ho khan hai tiếng, trong lúc vô tình đã phá hỏng bầu không khí.

“Sao lại không có tri kỷ, khắp phòng đều là người hầu hạ trẫm.” Ngụy Dịch liếc y một cái, lại lạnh nhạt nói với bà ta: “Cô mẫu thương ta, từ nhỏ đến lớn ta vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.”

Ngụy Phượng Trân nhất thời ngậm miệng. Bà ta đã không nhận ra người này nữa, long bào gia thân, thoát thai hoán cốt, dù cho đôi mắt kia vẫn còn y như đúc nghiệt chủng từng bị đè trong bùn đất, mặc người giẫm xé.

Tâm can bà ta khó giải thích được mà run rẩy đến hoảng loạn.

Thiệu Minh Long tiến lên một bước: “Hoàng Thượng, Trưởng công chúa thân phận cao quý, hiện nay chỉ có phủ Thái tử cựu triều là phù hợp với quy chế mà vẫn để không. Thái tử phủ hoang phế đã lâu, có khởi công sửa chữa ít nhiều gì cũng mất những mấy tháng, trái lại trong cung vẫn còn rất nhiều cung điện bỏ không, chẳng bằng thu xếp cho Trưởng công chúa ở lại trong cung, chờ sau khi tu sửa xong tòa phủ đệ kia, chuyển ra ngoài cũng không muộn.”

Ngụy Phương Trân vội vàng đồng ý: “Đúng rồi, chính là cái lý này.”

Đuôi mày Lâm Kinh Phác hơi buông xuống, mới phát giác ra bàn tay đã bị đóng băng đến không còn tri giác, đỏ chót thấu xương.

Ngụy Dịch khép ống tay áo lại, nói với Thiệu Minh Long: “Trẫm vốn còn nghĩ Thiệu thượng thư chỉ có thể tuyển quân dụng binh, ai ngờ lại là người thận trọng đến vậy, xét quan gia lễ chế điều hành đều là khôn khéo hết mực.”

“Việc này liên quan đến thể diện Hoàng gia, thần chẳng dám thất lễ, cho nên lúc trước đã cố tình thỉnh giáo Tôn đại nhân Lễ Bộ.” Thiệu Minh Long nói.

Hoàng cung này có vô số quy chế hữu hình vô hình, tạo thành chốn lao tù vững như tường đồng vách sắt, trói buộc nô bộc thân sĩ bên trong, hà cớ gì nô bộc thân sĩ nơi đây lại không cầm chính những đạo nghĩa nhân luân ấy áp chế lên Hoàng Đế.

Vì quân, chẳng thể tùy tâm sở dục; thân là thần tử muốn thỉnh lễ dâng hương, thân là bằng hữu muốn cung kính thân ái, dù có giả vờ hoa mắt ù tai cũng có sổ sách ghi chép lại, bằng không Tư Gián viện là nơi đầu tiên không đồng ý.

Mất lòng người, hắn chỉ có thể thành thành thật thật mà trở thành Quân chủ hoa mắt ù tai.

Cảm giác mát mẻ rót vào lòng Ngụy Dịch, hắn cười: “Cũng được, trước tiên cứ thu thập Vĩnh Yên điện rồi để người vào ở đi.”

…               

Đêm khuya yên tĩnh, nóng nực ban ngày đã tiêu tan hơn nửa nhưng thiêu đốt chọc người khó chịu thì vẫn chẳng vơi đi chút nào.

Lâm Kinh Phác vẫn còn ở chính điện chưa đi. Sau khi cùng dùng bữa tối, y giúp Ngụy Dịch đánh giá bài thi của những thí sinh tham gia Bác Học khoa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

“Người này tài hoa không tệ, có điều có thể thấy rõ khuyết thiếu, trong văn chương đều là những đạo lý tầm thường, không nên trọng dụng.”

Ngụy Dịch liếc mắt nhìn tên họ và quê quán thí sinh kia: “Ta nhớ bậc cha chú nhà người này có quan hệ vãng lai mật thiết với Tào gia, nếu ngươi muốn để người vào triều làm kẻ sĩ, trẫm cũng sẽ không nói thêm gì.”

Lâm Kinh Phác nở nụ cười: “Kiểm tra khoa cử, phải công chính.”

Ngụy Dịch nghe y nhắc tới hai từ “công chính”, chóp mũi xì một cái, khom lưng ghé sát bên vành tai y: “Trẫm và ngươi khôi phục khoa thi, cất nhắc An Tri Chấn đã là công nhiên cho các ngươi cơ hội kết đảng, rối loạn kỉ cương, chiếm tiện nghi rồi còn thanh cao với trẫm làm gì?”

Lâm Kinh Phác duyệt bài thi xong bèn giơ tay lên quạt, nhàn nhã định thần: “Ai ngờ được ngươi lại thích như thế chứ.”

“Thực tủy biết vị, đừng nói, trẫm còn muốn trách nữa.” Ngụy Dịch cũng muốn đi mò cây quạt kia, tay lại rơi vào khoảng không, chẳng với được cái gì.

Lâm Kinh Phác nhẹ tay phẩy quạt, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Ngày ấy ta đã nói, Thiệu Minh Long về Kế Châu một chuyến, trước là an táng tiên mẫu, sau chắc chắc có âm thầm liên hệ với Yến Phi Tiệp. Quả nhiên, nhi tử của Yến Hồng tìm khắc tinh của ngươi tới đây rồi.”

Sắc mặt Ngụy Dịch trầm xuống, xì thêm một tiếng: “Coi như hôm nay ngươi được xem náo nhiệt.”

“Ngươi ghi hận ta xem trò vui, lại chẳng nhớ tới lúc ta cho ngươi hả giận.” Lâm Kinh Phác thu quạt về: “Ngụy Dịch, lương tâm ngươi đâu rồi?”

“Lương tâm trẫm đã bị hồ ly tha đi cả rồi.” Ngụy Dịch dõi theo y, áp sát mà hỏi: “Lương tâm ăn ngon không?”

Thân thể Lâm Kinh Phác hơi nghiêng về sau, lấy một mặt quạt chặn cổ họng hắn lại, đôi mắt sạch sẽ hơi nhíu: “Thứ ta muốn chẳng phải lương tâm, người làm Hoàng Đế không có lương tâm mới tốt. Nếu thích, ngươi mổ chân tâm của ngươi ra đây cho ta nhìn một cái.”

Ngụy Dịch bất giác bị y câu đi, một tay nắm lấy cây quạt, đáy mắt đã đong đầy dụ,c vọng đặc sệt: “Lâm Kinh Phác, ngươi không có tâm.”

Lúc này, Quách Tái dâng một bình rượu ngọc ánh vàng còn nóng tới. Mấy lời ve vãn qua đi, tâm tư hai người đều treo lên cả, chẳng ai chạm tới bầu rượu kia, đành đặt ở đằng ấy mặc cho dần nguội lạnh.

“Nếu đôi mẹ con kia đã là Hoàng thất chính tông, tai sao mấy năm trước không nhận họ vào cung sớm chút?” Lâm Kinh Phác nắm cốc không, hỏi.

Ngụy Dịch không còn việc gì bèn nằm xuống tấm đệm mềm: “Trước đây nhà bọn họ làm nghề chăn ngựa, tuy buôn bán chẳng ra thể thống gì nhưng triều đại nào cũng không thể thiếu ngựa, ngày tháng trôi qua cũng coi như là giàu có đông đúc. Năm ấy, Ngụy Thiên Khiếu khởi binh ở nông thôn Khải Phong, còn thiếu một trăm con ngựa, Ngụy Phượng Trân lại không muốn cùng chịu tội phản tặc như ông ta, không cho ông ta mượn ngựa. Đáy lòng ông ta ghi nhớ mối hận này, tuy sau này bị vướng bộ mặt Thiên tử, đường hoàng mà nói phải đưa Trưởng công chúa cùng hồi triều đoàn tụ, nhưng ông ta vẫn đè chặt quan chức Kế Châu, làm khó mẹ con bọn họ, hủy trại chăn ngựa, còn không cho nhà họ tiếp tục buôn bán. Nếu lần này Thiệu Minh Long không tự mình tiếp đón, e là cả đời này bọn họ cũng chẳng bước chân ra khỏi nơi ấy được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1327

“Tính tình ngươi rất giống phụ thân ngươi.” Sau khi nghe xong, Lâm Kinh Phác nói.

Ngụy Dịch không vui: “Trẫm không giống ai, Ngụy Thiên Khiếu…”

Hắn không nói tiếp.

Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn hắn: “Lại nói, ta chưa bao giờ thấy ngươi cưỡi ngựa, cũng rất ít khi ngồi xe ngựa.”

***,g ngực Ngụy Dịch xẹt qua một tia phiền muộn, đáy mắt cũng lạnh xuống, thuận miệng nói: “Trẫm không thích ngựa được chưa.”

Nói xong, hắn uống liền mấy ngụm rượu, thuận thế gác hai chân lên bàn, gót chân chĩa vào bên eo Lâm Kinh Phác: “Ngươi và ta đều biết rõ, giữa lúc mấu chốt, Yến Hồng gọi hai mẹ con bọn họ tới đây là có ý gì.”

Lâm Kinh Phác không lên tiếng, cảm thấy có hơi ngứa bèn rời nửa thân trên tránh ra.

Dường như chân Ngụy Dịch quá dài, dồn y dịch thẳng một đường sát tới bên tường cũng không bỏ qua, y đành phải chống khuỷu tay lại, nói: “Phân biệt rõ ràng hậu cung và tiền triều mới tốt, xưa nay ngoại thần vẫn không tiện nhúng tay vào việc của hậu cung. Yến Hồng cũng hiểu đạo lý này, tay ông ta không duỗi nổi tới Hoàng cung, không làm mưa làm gió được.”

“Hoàng cung Khải triều không có thái hậu, cũng không có Hoàng hậu, hôm nay Ngụy Phượng Trân muốn dùng thân phận Trưởng công chúa để ở lại trong cung, dĩ nhiên là muốn thế thân vị trí chủ mẫu. Bà ta có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào mọi việc của hậu cung, còn có thể mơ xa hơn Hách Thuận lúc trước.”

Ngụy Dịch nói, lại cà cà cái eo mềm nhũn của y, nhẹ chân đá thêm một chút: “Ngươi phải cẩn thận.”

Chiêu này của Yến Hồng nhắm vào Lâm Kinh Phác. Với bên ngoài, Lâm Kinh Phác là luyến sủng của Ngụy Dịch, bán da bán thịt mới có thể trốn trong Diễn Khánh điện bảo mệnh tránh họa, Yến Hồng bèn dứt khoát tìm một người có thể can thiệp vào việc tư của Hoàng Đế tới.

Vòng eo Lâm Kinh Phác mềm nhũn, không còn chỗ trốn nữa, dù chỉ cọ nhẹ y cũng không chịu được ngứa ngáy trên da thịt, có chút giày vò.

“Ta thành người trong hậu cung của ngươi từ khi nào?”

Ngụy Dịch mò lên vành tai y: “Cả ngày chơi quạt của trẫm, ai dám nói không phải? Ngày ngày đều nói sợ nóng, e rằng chỉ là không thể rời bỏ mà thôi.”

Vành quạt nhẹ nhàng rơi xuống xẹt qua lòng bàn tay Ngụy Dịch, phớt lại chút hương thơm yếu ớt mà thanh lãnh.

Quạt theo người đã lâu, đến khí vị cũng thay đổi hẳn, bởi vậy Ngụy Dịch mới ngày nào cũng muốn đòi lại cây quạt này.

Lâm Kinh Phác không cho, chọc ghẹo đủ rồi mới chế giễu hắn: “Chỉ tiếc rằng, vị Hoàng Đế này dù là ở tiền triều hay hậu cung cũng đều hữu danh vô thực.”

Ngụy Dịch liếc thấy chén y vẫn trống không, không những không giận mà còn cười: “Việc tương lai, ai dám nói trước được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.