Công Ngọc

Chương 74: Mưa Rào



“Dịch lang, ngươi làm tốt lắm.”

Đông chí vừa qua, tiếng sấm đã nổ vang trong thành Nghiệp Kinh, tựa như mưa rào sắp tới, thực sự khác thường.

Không bao lâu sau, ngoài cung truyền đến tin tức bệnh tình Yến Hồng đã chuyển nguy kịch.

Ba trăm cấm quân giữ kiếm đứng bên ngoài Tướng phủ, gần một nửa ngự y đều tới. Hơn mười quan chức quan trọng trong lục Bộ chờ đợi bên ngoài thính phòng, sốt ruột mong ngóng người đang nằm bên trong.

Tôn Hoài Hưng đi qua đi lại trong phòng, thở dài liên thanh. Thiệu Minh Long vẫn không nhúc nhích, tay nắm chặt cốc trà sững sờ nửa ngày, một giọt nước cũng chẳng uống.

Những quan chức to nhỏ còn lại quỳ trên mặt đất, đều không dám lớn tiếng hả giận, càng không dám bừa bãi như trên triều đình hôm qua. Hậu quả án vũ khí còn chưa được khắc phục xử trí, thừa tướng ngàn cân treo sợi tóc, này cũng là tác động đến đại sự giang sơn xã tắc.

Trong phòng nghiêm túc ngột ngạt, đến tiếng kim rơi cũng có thể làm cho người ta kinh hãi bất an.

Ngụy Dịch cảm thấy trong phòng nặng nề, chắp tay đi ra ngoài, chỉ để lại tùy tùng và nội thị.

Hắn đứng trước bậc cửa Tướng phủ, ngửa mặt nhìn sương khói trầm thấp, trong tay áo nắm một chiếc bình ngọc đỏ như máu, khuôn mặt anh tuấn lạnh như đao khắc.

Trận mưa lớn này, hắn đã đợi quá lâu.

Không trung văng lên vài giọt nước mưa tan nát, Quách Tái lo lắng nước mưa bên ngoài bắn tóe lên long bào, vội tìm dù đến, nhón chân che cho hắn: “Hoàng Thượng, mưa lớn, coi chừng bị lạnh.”

Gió lạnh đến thấu xương, Ngụy Dịch thấy mưa kia đột nhiên rơi lớn hơn, bắt đầu bay loạn trên đất, đến rêu xanh cắm rễ trên đất lâu ngày đều bị văng xuyên qua cả.

Ngụy Dịch lại giơ tay, ra hiệu cho Quách Tái thu dù, tùy ý để nước mưa vẩn đục kia làm ướt nhẹp giày vàng và long bào của mình.

Hắn nở một nụ cười lạnh: “Mưa lớn hơn chút mới tốt.”

Một tên người hầu nhà quê trong Tướng phủ hốt hoảng lảo đảo chạy tới quỳ xuống, còn chưa hành lễ đã khóc nức nở nói: “Hoàng Thượng, Yến tướng… Yến tướng muốn gặp mặt ngài một lần!”

Ý cười của Ngụy Dịch còn chưa thu lại, chỉ liếc mắt nhìn, âm âm u u nói: “Yến tướng cả đời cố chấp, ông ta muốn căn dặn những gì, trẫm đều nhớ kỹ, từng câu từng chữ đều ghi tạc trong lòng. Ngươi nói cho ông ta biết, ông ta chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt, không cần phân tâm đến những vấn đề khác.”

“Hoàng Thượng! Ngự y nói bệnh tình Yến tướng nguy cấp, e là thực sự chẳng sống qua cuối năm nay, không biết bao giờ sẽ… Xét về công, Yến tướng cúc cung tận tụy trung tâm quân thần với Hoàng Thượng, về tư lại có tình truyền đạo thụ nghiệp, Yến tướng một lòng mong ngóng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng… Hoàng Thượng không có gì muốn nói với người sao?…”

Hạ nhân kia giọng mang nghẹn ngào, căm giận bất bình vì chủ tử nhà mình, nhất định không chịu lui về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Vòng Quay Ngựa Cuối Cùng!

Thường Nhạc thấy gã mất lễ nghi trước ngự tiền, định lấy kiếm xua đuổi, lại bị Ngụy Dịch đưa tay cản lại.

Ngụy Dịch không nhanh không chậm lấy một tấm giấy từ trong tay áo ra ngoài, đưa cho gã. Đây là giấy thượng hạng ngự cống, hoàn toàn là bằng vàng, nhìn vô cùng có thể diện.

“Ý trẫm muốn nói đều ở nơi này cả. Ngươi đưa cái này cho Yến tướng xem, ông ta sẽ rõ ràng minh bạch ý của trẫm.”

Hạ nhân sững sờ, vội tiếp chỉ tạ ơn, nhận lấy tấm giấy vàng kia rồi vội vàng chạy vào bên trong.

Bất giác, giày vàng của Ngụy Dịch đã ướt đẫm. Hắn chắp tay nhìn bóng lưng kẻ kia, ánh mắt sâu không lường được.

Mưa vẫn còn rơi, buổi trưa chưa tới, sắc trời ngày càng âm trầm. Dọc đường có tiếng vó ngựa vang vọng, nghe đến mức không chân thực, sóng to gió lớn như đã bị trận mưa này nuốt chửng cả.

Không đến nửa khắc đồng hồ, nội viện vang lên thanh âm khóc lóc đau khổ, ngay sau đó, thính phòng bên ngoài cũng hỗn loạn bất kham, trong viện còn có người đang cao giọng la hét.

Rất nhanh sau đó, mười mấy ngự y bước ra ngoài, sắc mặt tái xám, cùng nhau quỳ gối tạ tội giữa mưa giông.

“Hoàng Thượng thứ tội, là chúng thần vô năng, Yến tướng… Yến tướng mất rồi!”

Mưa gió cuồn cuộn, từng hạt mưa văng lên tung tóe. Thương Châu khoác áo che mưa, dù bị thương vẫn chạy suốt đêm từ Kế Châu trở về, cuối cùng vẫn đến chậm một bước, ngay khi đến trước Tướng phủ cũng vừa vặn nghe được câu nói này của ngự y.

Nàng không nắm chặt được dây cương, nhất thời hoảng hốt trượt chân ngã từ trên ngựa xuống, cái trán cũng bị xước mất một phần, máu và nước mắt bắn tóe lên trong mưa: “Thầy… Thầy!”

“Người đâu, nghĩ chiếu văn.” Ngụy Dịch không quay người nhìn gian phòng kia, thanh âm nặng nề, nghe không ra nửa điểm tâm tình.

Quan chức Lễ Bộ và tỉnh trung thư đã đợi sẵn từ lâu, tiếp chỉ tiến lên nghênh đón: “Hoàng Thượng, có vi thần.”

Yến Hồng đã khí tuyệt, trong con ngươi hãm sâu có sắc thái khốn đốn, tay còn đang nắm siết lấy tờ giấy ngự ban không cam lòng thả ra.

Mảnh giấy ấy vô cùng tinh xảo, trên mặt chỉ viết duy nhất một chữ, chính là thụy hào Ngụy Dịch đã tỉ mỉ chọn cho ông ta – Mậu.

Mậu: Sai lầm.

“Nhị gia, Yến Hồng đã chết bệnh.” Vân Thường được Quách Tái truyền tin đến, lập tức đến Thiên điện báo cho Lâm Kinh Phác.

Tay hạ cờ của Lâm Kinh Phác thoáng dừng lại, mặt mày hơi kinh ngạc: “Mấy ngày trước nghe ngự y truyền tin ra ngoài, chẳng phải nói bệnh tình của ông ta còn có thể chịu đựng thêm mấy ngày sao? Sao lại nhanh như vậy?”

“Quả thật là nhanh hơn một chút, đến ngự y cũng vô cùng bất ngờ. Hiện nay triều đình cũng đã phát văn tế xuống, e là chẳng quá nửa ngày, bi văn cũng sẽ được phát ra ngoài.” Vân Thường nói, lại lấy một phần văn chương đã sao chép từ trong lòng ra, đưa cho y xem.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lâm Kinh Phác nhận lấy văn tế, vừa nhìn đã thấy trong văn toàn là những câu ca tụng công đức, văn từ hoa mỹ, khí thế hoàng tráng, kể lại cuộc đời Yến Hồng vô cùng êm tai, chỉ có điều thụy hào kia lại quá mức cách điệu, hoàn toàn không hợp.

Mậu.

Đây là một chữ trắng trợn đến vô cùng ác liệt.

Yến Hồng phong quang nửa đời, thoải mái một đời, lại bị đính lên thụy hào hoang đường đến nhường này, chẳng trách hôm nay đã mất rồi.

“Khải Đế này đúng là tâm địa độc ác, sau này không còn Yến Hồng cản tay, hắn sẽ là kình địch của chúng ta.”

Vân Thường thở dài một hơi, còn hói: “Nhị gia, Yến Hồng đã chết, Tào tướng quân đã sai người ra roi thúc ngựa truyền tin tức này về Tam Quận, báo cho Ngũ lão. Nhị gia cũng nên nhanh chóng bứt ra khỏi thành Nghiệp Kinh mới phải.”

Lâm Kinh Phác “ừ” một tiếng cực kỳ nhạt, lại hạ xuống một nước cờ. Nhưng y bỗng nhận ra bàn cờ trước mặt đã bị vây khốn, bốn phía đều là tử lộ, quân trắng đã bị phá hỏng.

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, y vẫn cảm thấy chính mình đã bỏ sót mất bước nào.

Giữa lúc suy nghĩ, thái giám bên ngoài thông báo Phùng Ngọa cầu kiến. Ngụy Dịch sớm đã cho phép y tự do hoạt động trong Diễn Khánh điện, chấp nhận để y gặp riêng ngoại thần.

Vân Thường lui sang bên cạnh, Lâm Kinh Phác tuyên ông tiến vào.

Dường như Phùng Ngọa vô cùng gấp gáp, vừa vào phòng đã chẳng còn tâm tư thưởng trà, vội vã chắp tay nói: “Nhị gia còn nhớ chuyện lần trước Ninh Vi Quân vì phá án tại sườn núi Phượng Long mà thiêu hủy lương thảo quân dụng không?”

Lâm Kinh Phác gật đầu, nhàn nhạt nói: “Hắn làm việc thay Ngụy Dịch, có Ngụy Dịch hỗ trợ phía sau, tiên sinh không cần cuống quýt, huống hồ xử văn của Ninh Vi Quân vẫn luôn không được phát xuống.”

Phùng Ngọa vỗ chân: “Chà, ai mà ngờ được, Yến Hồng vừa chết, Hình Bộ liền phát xử văn xuống, bảo là muốn xét nhà chặt đầu, còn phải tru di tam tộc!”

Lâm Kinh Phác khựng lại: “Vậy chuyện này Ngụy Dịch nói như thế nào?”

“Thái độ của Hoàng Thượng lại càng lạ hơn! Lúc trước Hoàng Thượng còn âm thầm che chở Ninh Vi Quân, ta vẫn nghĩ Hoàng Thượng đang muốn tìm cái cớ thỏa đáng, đặc xá hắn ra tù. Nhưng ai có thể ngờ được, chân trước Hoàng Thượng vừa từ Tướng phủ hồi Lan Chiêu điện, chân sau đã lập tức phê chuẩn hạ xử văn xuống, chẳng có nửa câu dị nghị! Quân vô hí ngôn, bố cáo đã dính ngoài thành cả rồi, năm ngày sau một nhà Ninh Vi Quân sẽ bị chém đầu thị chúng!”

Sau khi vong quốc, một mạch Ninh gia đã vô cùng đơn bạc, tam tộc đã gần như cửu tộc nhà người khác. Hôm nay hắn là Khải thần, là một trong số ít những bộ hạ đắc lực của Ngụy Dịch, dù tâm có hướng về Lâm Ân nhưng tốt xấu gì cũng chưa bao giờ có cử chỉ công khai phản bội Ngụy Dịch.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99: Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Hình phạt như thế, chẳng tránh được có phần quá hà khắc.

“Nhị gia, ngươi xem Hoàng Thượng đã động sát tâm với Ninh Vi Quân, hẳn là sẽ nhổ cỏ tận gốc thế lực Lâm Ân trong thành Nghiệp Kinh, nhờ đó mà cưỡ,ng bức ngài…?”

Phùng Ngọa càng nói càng cảm thấy cổ mát lạnh, chỉ lo chớp mắt một cái là sẽ đến phiên chính mình.

Lâm Kinh Phác cũng không nói được.

Hơn một năm nay, y biết không ít bí mật Khải Triều, Ngụy Dịch cũng vì có quan hệ với y mà biết không ít tin tức của dư đảng Lâm Ân trong thành Nghiệp Kinh. Bọn họ đã không còn lý do tiếp tục kết thành đồng mình, nếu Ngụy Dịch thật sự muốn mượn cơ hội này quét sạch dư nghiệt, ra tay từ Ninh Vi Quân cũng không phải là không thể.

Lâm Kinh Phác còn đang gõ cờ suy nghĩ sâu sắc, Ngụy Dịch đã mang một cái bình rượu vàng ngọc, vén rèm bước vào.

Đế giày Ngụy Dịch vẫn ẩm ướt, vừa nhìn thấy Phùng Ngọa bèn nở nụ cười một tiếng: “Phùng ái khanh cũng ở đây, vừa hay, ở lại bồi trẫm uống rượu…”

Giờ khắc này, Phùng Ngọa trông thấy Ngụy Dịch là đã không nén được sợ hãi, vội vàng hành lễ, chậm chạp nuốt nước miếng: “Hoàng Thượng, trong nhà thần còn có việc, xin được cáo lui trước, không bồi ngài uống được, ngài để Nhị gia bồi ngài uống đi…”

Ngụy Dịch quay đầu nhìn bóng lưng ảo não của ông, cười xì một tiếng.

Lâm Kinh Phác không giải được ván cờ, sắc mặt nhạt nhẽo ném quân cờ về hộp, khi ngẩng đầu nhìn hắn bèn cười như dịu dàng gió xuân: “Vị Hoàng Thượng này hôm nay đúng là bận rộn.”

“Tiền triều hậu cung đều phải cố, có thể không bận sao?” Ngụy Dịch ngồi xuống, rót rượu cho y.

Lâm Kinh Phác nhã nhặn uống một hớp, đặt chuyện của Ninh Vi Quân qua một bên, mỉm cười nói: “Nếu bận đến thế, sao còn có thời gian đến Thiên điện đùa giỡn. Thừa tướng ốm chết, còn nhiều người muốn đòi nợ phía sau ngươi.”

“Trẫm đâu cần biết đến bọn họ…”

Ngụy Dịch dán sát vào, khí tức đè thấp, rõ ràng rượu còn chưa nhấp đã sinh ra mấy phần vẻ say, nói: “Người khác và ngươi không giống, không thể giữ lời. Hôm nay trẫm làm được chuyện tốt, muốn tự mình đến tìm ngươi tranh công.”

Lâm Kinh Phác không trốn.

Y biết tuy trên mặt hắn chẳng thể hiện gì, nhưng đáy lòng chắc chắn sẽ chẳng hề dễ chịu. Ngụy Dịch và Yến Hồng là địch, nhưng cũng đã nhiều năm như thế, không chỉ thuần túy là kẻ địch.

Ngụy Dịch đề bình ực mạnh một cái, thực sự là say rồi, trong đôi mắt ẩm ướt như thoáng phần cầu xin thương xót, có mập mờ, có triền miên, còn có cả dụ.c vọng.

Dù là ai thấy cũng chẳng nỡ lòng nói nặng với hắn nửa câu, nghi kỵ cũng không còn phần thú vị.

Mưa rào đã ngơi. Đôi mắt đẫm tình của Lâm Kinh Phác nhìn hắn, lòng bàn tay dán lên nửa khuôn mặt, dịu dàng mà khen: “Dịch lang, ngươi làm tốt lắm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.