Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với thằng em ngáo, thì bữa tối cũng được Cố Tấn Niên bày ra bàn.
“Có án tử?” Hắn đem chén cháo hải sản đặt trước mặt Hạ Cô Hàn: “Ăn xong thì đi ư?”
“Ưʍ.” Hạ Cô Hàn lên tiếng, sau đó bưng chén cháo lên múc từng muỗng, ăn uống xong xuôi liền cùng Cố Tấn Niên đến Bộ ngành đặc thù.
Ba đứa nhỏ đang coi TV trên phòng cũng không cần người canh, Hạ Cô Hàn trước đó đã cùng tụi nhỏ ước pháp tam chương, chính là khi không có sự cho phép của y, tụi nó không được ra bên ngoài. Ba đứa đôi khi nghịch ngợm, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đã đi Bộ ngành đặc thù, Năm 1-2-3 nghe động tĩnh bên dưới cũng không xuống. Nhưng Năm 1 lại làm một bộ dạng như người lớn, tsk tsk hai tiếng rồi cảm thán: “Ông chủ nhỏ ngày càng bận rộn, cũng không còn thời gian chơi với chúng ta.” Nói xong còn thở dài một hơi, quả thật cứ như là Hạ Cô Hàn không bận thì sẽ chơi với tụi nó vậy.
Năm 2 nghe chị nói xong cũng thở dài theo: “Đúng vậy, hiện tại nhìn ông chủ nhỏ cũng chả còn lười biếng như xưa?”
Đại Tam nhìn chị rồi lại nhìn anh, cũng không biết nên nói gì, chỉ học theo anh chị mà thở dài một hơi, biểu đạt cảm nghĩ của mình.
Ba đứa nhỏ ngồi trên sofa đồng loạt dùng tay chống cằm, bộ dáng suy tư, lâu lâu lại thở dài một hơi, ai không biết còn nghĩ chúng nó đang lo lắng chuyện mang tính quan trọng quốc tê.
“Phanh!”
Đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng động lớn, giống như có gì đó nện mạnh lên cửa.
Đôi mắt ba đứa nhỏ lập tức chuyển đến cùng một chỗ, động tác nhất trí mà phát ra âm thanh trắc trắc, hắc hắc hắc.
Vừa lúc đang buồn chán, lại có kẻ ngu tự nạp mạng.
Năm 1 dẫn đầu từ trên sofa nhảy xuống, chân nhỏ lạch bạch chạy đến cửa sổ, dẩu mông hướng lên trên bò, ló đầu ra xem tình huống dưới lầu.
Chỉ thấy một người đàn ông béo ú cầm xẻng lớn, không ngừng đập vào cửa gỗ phía dưới. Khuôn mặt gã đỏ bừng, ánh mắt tuy có chút tan rã, nhưng lại không giấu được sự ác độc trong đó, vừa phá cửa miệng gã vừ hùng hổ chửi rủa.
“Cao nhân? Cao con…… mẹ mày chứ…… Cao nhân!”
“Có gan …… thì lết ra đây!”
“Tao hôm nay không…… Không đập nát cái cửa hàng này, tao…… Tao liền không mang họ Hoàng!”
Chính là bao nhiêu lời thô tục đều được gã thốt ra.
Năm 2-3 cũng đã chạy đến cửa sổ cùng Năm 1 nhìn xuống. Năm 2 nhìn chằm chằm gã đàn ông trong chốc lát, bừng tỉnh nói: “Gã có phải người hôm qua đến tìm ông chủ nhỏ xin giúp đỡ hay không? Rồi còn bị lão quỷ sút ra ngoài?”
Đúng như Năm 2 nói, gã đàn ông đang đập phá bên dưới chính là Hoàng Thu Quảng, gã chính là uống đến say xỉn rồi mượn hơi men đến làm càn, tuy nói chuyện có lắp bắp, nhưng hành động đập phá lại vô cùng mượt mà.
Nếu là cánh cửa bình thường, hẳn đã nát dưới tay Hoàng Thu Quảng, gã không biết cái cửa gỗ này là cái chất gỗ gì, mà đập nãy giờ cũng không si nhê, khiến Hoàng Thu Quảng càng bực bội hơn, một đôi mắt đỏ rực, động tác phá cửa càng không thể khống chế.
Nhớ đến cảm giác bị sỉ nhục hai ngày trước ở cửa hàng nhang đèn, Hoàng Thu Quảng càng nổi khùng hơn. Trong khoảng thời gian này gã khá là xui xẻo, nghe phong phanh ở hẻm Ôm Nguyệt này có cao nhân, liền chạy đến đây xin nhờ trợ giúp. Kết quả, nói còn chưa được hai câu, gã đã bị ném thẳng ra khỏi cửa mà không hiểu chuyện gì.
Cả đời Hoàng Thu Quảng gã chưa từng chịu qua chuyện sỉ nhục như vậy?
Đêm nay vừa lúc cùng đồng sự ở phụ cận hẻm Ôm Nguyệt uống rượu, uống đến hơi men tràn não, Hoàng Thu Quảng càng nghĩ càng không nhịn nổi, từ cửa hàng gia cụ gần đó mua cái xẻng, sau đó hùng hổ đến cửa hàng nhang đèn bên này đập phá.
Hoàng Thu Quảng tuy rằng uống say, nhưng vẫn còn nhận thức, khi tới trước hẻm Ôm Nguyệt liền nhớ lại cảnh tượng bản thân ngày hôm đó không cánh tự bay liền cảm thấy rén không ít. Nhưng có lẽ ông trời đứng ở phía gã, khi gã định rút về thì lại thấy Hạ Cô Hàn lái xe rời đi.
Chủ không ở nhà thì thế nào! Hoàng Thu Quảng không cần cố kỵ gì nữa, kéo xẻng đến trước cửa hàng nhang đèn mà ầm ầm vừa đập vừa chửi.
Nhưng gã có đập thế nào, thì cũng chỉ phát ra tiếng “Bang bang” còn cánh cửa vẫn sừng sững đứng đó, không hề sứt mẻ lung lay.
Trên lầu hai, ba đứa nhỏ vô cùng nhàn nhã chu đít chống cằm nhìn Hoàng Thu Quảng bên dưới “Biểu diễn”.
Năm 1 ai một tiếng, “Gã không mệt ư, nhìn gã mà chị mệt giùm luôn.”
Nói xong liền muốn nhảy xuống bên dưới diễn phụ Hoàng Thu Quảng. Nhưng Năm 2 bên cạnh đã vội vàng chụp ngay Năm 1 lại, nói: “Tỷ tỷ, ông chủ nhỏ không cho chúng ta công kích người sống.”
Năm 3 bên này cũng vội vàng ôm cứng cánh tay Năm 1 mà nặng nề lắc đầu: “On tủ nhỏ, hông cho.”
Năm 1 lại không muốn từ bỏ, đôi mắt đen láy bỗng loé lên, hắc hắc cười nói: “Ông chủ nhỏ chỉ nói không thể công kích người sống, cũng đâu nói chúng ta không thể phòng vệ. Trên pháp luật phòng vệ chính đáng chưa chắc có tội đâu, ông chủ nhỏ sẽ không thể nói gì.”
Năm 2 Năm 3 hai mắt nhìn nhau, như hiểu những gì Năm 1 vừa nói, khoé môi không khỏi nhếch lên nụ cười, “Tỷ tỷ, chị nói quá đúng!”
Không có Năm 2-3 ngăn cản, Năm 1 trực tiếp từ bệ cửa sổ lầu hai nhảy thẳng xuống, không biết cố ý hay cố tình mà vừa lúc nhảy xuống đã nện thẳng lên đầu Hoàng Thu Quảng , phát ra tiếng động lớn.
Hoàng Thu Quảng còn chưa kịp phản ứng thì Năm 2-3 cũng ầm ầm nối đuôi Năm 1 nhảy theo, “Phịch”, “Phịch” liên tiếp nện lên lưng gã, khiến gã chóng cả đầu hoa cả mắt, thiếu chút nữa không ngồi dậy nổi.
Hoàng Thu Quảng hoãn một hồi lâu mới hoàn hồn, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cùng lưng, đau đến hít không thông.
Bất quá tầm mắt của gã nhanh chóng dừng ở thứ vừa rớt xuống đầu gã, đó là ba con mèo con, cả ba khuôn mặt nhỏ đều hướng về phía gã “Miêu miêu” kêu to.
Hoàng Thu Quảng nhìn đến ba con mèo con đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thì không biết nghĩ đến thứ gì, đầu tiên là sợ hãi đến co rúm, cuối cùng lại không nhịn được du͙ƈ vọиɠ đang gào thét trong cơ thể, nụ cười méo mó dữ tợn trên khuôn mặt thịt, gã bước dần đến chỗ mèo con.
Gã không làm gì được ông chủ cửa hàng nhang đèn, nhưng ba con mèo nhỏ này sao có thể làm khó được gã?
Hoả khí sục sôi trong lòng không chỗ phát tiết, ba con mèo nhỏ này đến quá đúng thời điểm.
Hoàng Thu Quảng hai mắt đỏ ngầu nhào đến chỗ mèo con, mắt thấy chuẩn bị chụp được ba con mèo, thì ba con mèo con kia lại chủ động hướng phía gã mà nhảy đến, hơn nữa gã còn loáng thoáng nghe được, giọng con nít đang nói: “Ông chủ nhỏ, rõ ràng là tụi con không có làm gì hết nha, tụi con là phòng vệ chính đáng.”
Chuyện sau đó thế nào thì Hoàng Thu Quảng cũng không rõ lắm, gã chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào địa ngục, cơ thể giống như bị nướng trực tiếp trên than, rồi lại như bị bỏ vào hầm băng, sau đó lại đau đớn như bị kim chích, quả thật tra tấn đến sống không bằng chết.
***
Cửa hàng nhang đèn hiện tại đang xảy ra chuyện gì, Hạ Cô Hàn tạm thời không biết, y cùng lão quỷ một đường đi thẳng đến Bộ ngành đặc thù, sau đó đến khu của Tổ trọng án.
Thành viên trong Tổ trọng án đã có mặt đầy đủ, bọn họ thấy Cố Tấn Niên cũng không quá bất ngờ, vì dù gì họ cũng xem hắn như thành viên ngoài biên chế trong Tổ luôn rồi.
Sở Quân Hành đem văn kiện phát đến từng người, sau đó liền trực tiếp nói về án kiện lần này: “Gần nửa tháng qua, cả nước liên tục phát sinh sự việc thú nuôi đả thương người….”
Theo lý thuyết, thú nuôi đả thương người không phải là chuyện liên quan đến Bộ ngành đặc thù, mà hơn hết lại chuyển hồ sơ đến thẳng Tổ trọng án thế này.
Chính là lúc đầu, cảnh sát nhận đơn trình báo cũng xử lí theo quy trình bình thường, nhưng rất nhanh họ phát hiện có điều không đúng, mấy con mèo con chó như có tổ chức, khi cảnh sát đi bắt “thú cưng phạm tội” thì những con chó mèo sẽ mật báo cho nhau, sau đó còn trợ giúp nhau chạy trốn.
Không chỉ có như thế, chúng nó còn có thủ lĩnh phía sau chỉ huy, đem những cảnh sát xoay quanh đùa giỡn.
Cái này cũng chỉ là mới bắt đầu, còn những người bị thú cưng tập kích thì mấy ngày sau đều phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà mất mạng. Có người đang đứng chờ đèn đỏ, lại phát rồ sau đó lao thẳng vào xe phía trước mà bị chết; có kẻ đang đi xuống bằng thang cuốn, lại đột nhiên đem đầu nhét vào khe giữa hai thang lên xuống đầu bị nghiền nát nhừ…..
Mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, nhưng những nạn nhân lại có chung một đặc điểm: đó chính là khi họ chết đều vô cùng ghê rợn, hiện trường đẫm máu đáng sợ, thân thể không đứt ra mấy đoạn thì cũng là lủng bụng lòi ruột, không toàn thây.
Nói đến đây, Sở Quân Hành dừng lại uống một ngụm nước, lại tiếp tục nói: “Mấy điểm này liếc mắt cũng đều có thể nhận ra, nhưng qua nhiều đồn cảnh sát điều tra, mới phát hiện ra điểm khác biệt.”
Sở Quân Hành vừa nói, vừa mở máy tính, sau đó chiếu lên màn hình lớn.
Hiện ra trước mặt các thành viên Tổ trọng án chính là một trang web, cái tên trang với cùng bình thường, đến nỗi Miêu Doanh Doanh cao nhân trong nghề cũng không hiểu ý của Sở Quân Hành.
“Đây là trang chủ của một người bị hại gần đây.” Sở Quân Hành vừa nói vừa di chuột, màn hình nhanh chóng xuất hiện một trang máu mè tàn nhẫn,”Như mọi người đã thấy, kẻ bị hại chính là một người cuồng ngược đãi, bình quân một ngày sẽ đăng một video tra tấn chó hoặc mèo.”
Nhìn sơ cũng thấy tất cả video đều là cảnh chó con mèo con trợn tròn mắt đối với màn ảnh, có thể thấy trước khi chúng chết đã bị tra tấn tàn nhẫn, đến nỗi cơ thể cũng không còn chổ nào lành lặn…..
Mọi người ở đây đều là thiên sư, phần lớn đều nhìn quen huyết tinh, chính là khi nhìn đến cái trang web như vậy, không ai cảm thấy dễ chịu.
Sở Quân Hành đóng lại trang web, tiếp tục nói: “Còn những người bị hại trước đó cũng đều ngược đãi vật nuôi.”
Vừa mới bắt đầu, người bị hại chỉ bị mèo chó công kích một chút, xem như cảnh cáo, nhưng những kẻ đó lại không đem chuyện này đặt vào mắt, vẫn tiếp tục ngược đãi tra tấn chó mèo nhỏ yếu. Vì thế nghiệp báo cũng đã đến, đó chính là cái chết, giống như những gì bọn họ đã đối xử với những con chó con mèo nhỏ yếu đó, một cái chết thống khổ, không toàn thây.
Ngoại trừ Sở Quân Hành cùng Tùng Mân là ngoài vòng, thì những người còn lại vô cùng rõ ràng, thời điểm những con vật tử vong thì oán khí cùng chấp niệm dù mãnh liệt, nhưng hồn thể không cường đại thì không thể gây thương tổn cho người sống, chứ đừng nói đến chuyện khiến người sống “Ngoài ý muốn” mà tử vong.
Nhưng sự thật lại khác với những gì họ nghĩ, hồn thể những động vật nhỏ đó thật sự đã báo thù thành công.
Chuyện này thật sự khiến họ không thể hiểu nổi, chẳng lẽ sau lưng những con chó mèo nhỏ ấy thật sự có thứ gì đó, giúp hồn thể chúng tăng cường năng lực, nên chúng mới có thể đả thương người sống?
Thành viên Tổ trọng án liền lâm vào cảnh trầm tư, thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến mọi người đều giật mình mà xoay sang nhìn về phía Hạ Cô Hàn, là điện thoại của y.
“Xin lỗi, ta nghe điện thoại một chút .” Hạ Cô Hàn lấy ra di động trực tiếp nhận cuộc gọi.
“Xin hỏi ngài có phải là ông chủ cửa hàng nhang đèn ở hẻm Ôm Nguyệt hay không? Đây là đồn cảnh sát, chúng tôi nhận được tin báo án từ quần chúng nhân dân, nói có người say rượu đập phá cửa hàng của ngài. Bất quá, xin ngài yên tâm, chúng tôi đã bắt kẻ say xỉn về đồn, nhưng mà…”
Cảnh sát phỏng chừng cũng cảm thấy chuyện mình nói kế tiếp thực buồn cười, cố nén cười nói: “Kẻ say xỉn nói là ba con rối bông nhà ngài muốn gϊếŧ gã, giờ vẫn đang làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát, còn bảo ngài phải bồi thường tiền thuốc men cho gã. Đương nhiên, chúng tôi sẽ không để chuyện ăn vạ này phát sinh, chỉ là khi thu thập hiện trường chúng tôi không cẩn thận đem cả ba con rối bông của ngài về đồn, nếu hiện tại ngài có thời gian, có thể đến đây một chuyến hay không? Chỉ là cần điền chút thông tin, với thuận tiện mang ba con rối bông về.”
Hạ Cô Hàn: “……”
Y chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, bản thân phải đến đồn cảnh sát để bảo lãnh Năm 1-2-3.
Quả thật ba đứa nhỏ này không bao giờ khiến y hết kinh ngạc.
Tác giả có lời muốn nói: Năm 1-2-3 【 cosplay chuẩn rối bông, hiên ngang với đời 】: Phòng vệ chính đáng không…… Không mang tính công kích người sống! Vô tội.
Hoàng Thu Quảng: Đền tiền thuốc men! Tiền trị liệu tâm lý!!