Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Tối nay bóng đêm rất là tối tăm, tầng tầng u ám che khuất bầu trời tinh nguyệt, toàn bộ ban đêm ảm đạm không ánh sáng.
Biệt thự Nhậm gia một mảnh yên tĩnh, Nhậm Học Bác cùng Kỷ Tĩnh Nhu hai vợ chồng biết trong nhà có thứ không phải con người đang tồn tại, thì thế nên trời vừa nhá nhem đã trở về phòng của mình, đóng cửa không dám ra.
Nếu không phải vì Nhậm Tĩnh Tiêu còn ở biệt thự, bọn họ đã sớm dọn ra ngoài.
Cũng may đại sư cho bọn họ đủ bùa bảo mệnh, nên hai vợ chồng mới dám ở lại biệt thự dù biết bên trong có thứ đồ dơ.
Bọn họ hoàn toàn không biết, khi họ đã ngủ say, thì Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên giống như chỗ không người mà đi vào biệt thự, không có kinh động bất luận kẻ nào, thậm chí là quỷ.
Một người một quỷ đi thẳng đến phòng Nhậm Tĩnh Tiêu, khi Hạ Cô Hàn bước vào trong phòng đã cảm nhận được âm khí ập thẳng vào mặt, bất quá âm khí này căn bản không thể chạm vào y, vì một tầng linh khí như vách ngăn, bao lấy Hạ Cô Hàn bên trong.
Hạ Cô Hàn không vội vã đi xem Nhậm Tĩnh Tiêu, mà chậm rì rì đi xung quanh bốn góc phòng nhìn một lượt. Bài trí căn phòng vô cùng đơn giản sàn nhà được lót thảm dày, bước lên thảm hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Căn phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, nhìn đơn giản nhưng lại khá sang trọng và sạch sẽ. Phòng vệ sinh nằm bên trong, y mở cửa mà nhìn thoáng qua, không phát hiện vấn đề gì, sau đó lại đến thư phòng mà nhìn một lượt.
Thư phòng được thiết kế bằng gỗ đơn sắc, bước vào bên trong còn nghe được mùi gỗ thoang thoảng. Hai vách tường được xếp một kệ sách lớn, sắp xếp đầy sách. Bàn làm việc được đặt ở phía nam, trên bàn có một chiếc máy tính cùng một khung ảnh, ngoại trừ cái này thì hoàn toàn không còn gì nữa.
Thư phòng tựa hồ thật lâu không ai quét tước, bao trùm một tầng bụi khá dày.
Hạ Cô Hàn đi vòng qua bàn, nhìn lướt qua khung ảnh.
Trong khung ảnh chỉ còn nửa bức ảnh, ảnh chụp hẳn là rất lâu về trước, vì màu sắc bên trong đã phai nhạt không ít, có thể mơ hồ nhìn thấy là một người phụ nữ ôm một cậu bé. Rõ ràng có thể thấy được tấm ảnh bị cắt đi một nửa bằng kéo, vì dấu vết khá gọn và bằng.
Hạ Cô Hàn suy đoán, người trong ảnh chụp đại khái là Nhậm Tĩnh Tiêu cùng mẹ của hắn.
Lúc trước Chu Cảnh Tình cũng đã nói sơ bối cảnh gia đình Nhậm Tĩnh Tiêu. Mẹ của Nhậm Tĩnh Tiêu tên là Chử Dung, cùng Nhậm Học Bác là thương nghiệp liên hôn, kết hôn hai năm liền sinh ra Nhậm Tĩnh Tiêu, khi Nhậm Tĩnh Tiêu năm tuổi, thì Chử Đừng cùng Nhậm Học Bác ly hôn.
Chử Dung ly hôn sau đó xuất ngoại, không còn trở về lần nào nữa.
Tấm ảnh hiện tại Hạ Cô Hàn thấy hẳn là lúc Chử Dung cùng Nhậm Học Bác chưa ly hôn, cũng không biết vì nguyên nhân gì, hắn lại đem Nhậm Học Bác trong tấm hình cắt đi?
“Cô Hàn.”
Cố Tấn Niên tựa hồ có điều phát hiện, ở trong phòng ngủ gọi.
Hạ Cô Hàn buông ảnh chụp đi hướng Cố Tấn Niên, “Làm sao vậy?”
Cố Tấn Niên đứng bên cửa sổ, thấy Hạ Cô Hàn lại đây, liền chỉ vào chậu hoa nói: “Thấy được không?”
Lớp đất mềm xốp bên chậu cây ngoài hiên, lộ ra chút màu vàng, Hạ Cô Hàn cảm nhận được linh khí dao động.
“Bùa chú.”
“Ừm,” Cố Tấn Niên gật gật đầu, lại chỉ mấy chỗ, “Nơi đó, nơi đó còn có nơi đó, đều ẩn giấu bùa chú.”
Hạ Cô Hàn theo ngón tay Cố Tấn Niên chỉ nhìn qua, quả nhiên cảm nhận được linh khí dao động. Lúc đầu y còn nghĩ rằng những lá bùa đó là bảo hộ cho Nhậm Tĩnh Tiêu, vì dù gì cả phòng đều là âm khí. Nhưng cảm nhận lại thì khác hoàn toàn với suy đoán của y.
Linh khí dao động có chút kỳ quái, không giống như muốn bắt quỷ, cũng không giống như bảo hộ, mà chính là giam cầm và thu phục.
“Chính là thu phục.” Cố Tấn Niên chủ động vì Hạ Cô Hàn giải thích nghi hoặc, “Bùa này có thể do Hoàng Bính An bày ra, hình thành một cái trận pháp, lệ quỷ tiến vào căn phòng, trận pháp sẽ biến thành dấu vết đánh vào người lệ quỷ. Một khi lệ quỷ bị đánh dấu, thì nó sẽ biến thành quỷ nô của Hoàng Bính An, đối Hoàng Bính An nói gì nghe nấy.”
Cố Tấn Niên cũng là quỷ, bất quá cái thứ này hoàn toàn không có hiệu quả gì với hắn, hắn thậm chí còn dễ dàng phát hủy trận pháp, còn có thể khiến Hoàng Bính An bị phản phệ.
Hạ Cô Hàn minh bạch, “Cho nên nói suy đoán trước đó của chúng ta là sai, lệ quỷ cũng không phải Hoàng Bính An hoặc là Nhậm Học Bác đưa tới thương tổn Nhậm Tĩnh Tiêu.”
Không phải bọn họ đưa tới, hơn nữa rất có khả năng lệ quỷ chính là tới bảo hộ Nhậm Tĩnh Tiêu. Việc bảo hộ này đã phá hủy kế hoạch của Nhậm Học Bác, cho nên Nhậm Học Bác tìm tới Hoàng Bính An, muốn trừ bỏ lệ quỷ này.
Hạ Cô Hàn lại đi đến bên giường Nhậm Tĩnh Tiêu.
Người trên giường hiện đang ngủ thật sâu, hoàn toàn không biết có người bước vào phòng, Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm Nhậm Tĩnh Tiêu trong chốc lát, không cần y mở miệng, Cố Tấn Niên cũng đã biết phải làm cái gì.
Cố Tấn Niên tâm niệm chuyển động, âm khí trong phòng Nhậm Tĩnh Tiêu nhanh chóng tản đi. Chúng cách Nhậm Tĩnh Tiêu hơn 10 centimet, như là bị thứ gì cắn nuốt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhậm Tĩnh Tiêu quanh thân cũng có một tầng chắn, cái tầng chắn này nồng đậm âm khí cùng oán khí tạo thành, thậm chí còn khiến người khác cảm nhận rõ chấp niệm, chặt chẽ mà bảo hộ Nhậm Tĩnh Tiêu, không cho hắn chịu âm khí quấy nhiễu.
Hạ Cô Hàn cũng dần hiểu rõ, lệ quỷ kia quả thật tồn tại vì muốn bảo hộ Nhậm Tĩnh Tiêu.
Bất quá Hạ Cô Hàn vẫn còn có một cái nghi hoặc, vậy lệ quỷ kia đâu?
Lần trước Cố Tấn Niên đi vào phòng Nhậm Tĩnh Tiêu cũng không thấy lệ quỷ, lần này đến cũng không thấy đâu? Hơn nữa nhìn bùa chú trong phòng cũng đâu có dấu vết kích phát, nói cách khác chính là thời gian này lệ quỷ cũng không có ở đây.
Hạ Cô Hàn đang suy nghĩ, thì bên tai bỗng nhiên nghe được thanh âm bạo liệt, theo bản năng liền xoay sang nhìn, đã thấy ông chồng quỷ của mình đang làm mấy lá bùa ở góc phòng nổ tan tác.
Không chỉ có như thế, Cố Tấn Niên còn cố tình để lại nguồn lực bá đạo trên xác lá bùa, láo lếu mà tuyên bố cho Hoàng Bính An biết, kẻ huỷ trận pháp của lão ta chính là không tầm thường.
Nhưng Hạ Cô Hàn cũng không cảm nhận được hơi thở của Cố Tấn Niên trên đó, giả trang thành nguồn lực của lệ quỷ. Chính là trước sau đều nắm chắc lực độ, thể hiện ra nguồn lực bá đạo nhưng không phải bá đạo đến vô địch, cũng khơi lên hứng thú của Hoàng Bính An.
Rất nhanh Hạ Cô Hàn liền hiểu được ý của Cố Tấn Niên, mà cười ra tiếng.
Có thể nói, sau khi Hoàng Bính An nhận ra lão không phải đối thủ với “Lệ quỷ” , thì sẽ tìm thêm người khác tới giải quyết “Lệ quỷ” này. Cố Tấn Niên làm hệt với cách Hoàng Bính An, chính là thả cái mồi, hấp dẫn kẻ phía sau Hoàng Bính An ra tới, nói không chừng còn có thể kéo ra được con chuột cống luôn lẩn trốn kia.
Đêm nay thu hoạch còn tính không tồi.
Hạ Cô Hàn đánh ngáp một cái, đi tới đi lui này giờ y cũng mệt rồi nha, liền hướng ông chồng quỷ ngoắc tay, “Lão quỷ, về thôi. Em mệt rồi.”
Cố Tấn Niên “Ừ” một tiếng, duỗi tay dắt lấy tay Hạ Cô Hàn, cùng nhau rời khỏi biệt thự Nhậm gia.
Khi bọn họ bước ra cổng lớn, quả thật bộ dáng nhàn tản chậm rãi, như đi tham quan, không hề sợ bị người khác phát hiện, hai vợ chồng kiêu ngạo đến cực điểm.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên rời đi sau không lâu, Hoàng Bính An liền vội vã chạy tới biệt thự Nhậm gia, sau khi đánh thức Nhậm Học Bác cùng Kỷ Tĩnh Nhu, vẻ mặt ngưng trọng mà chạy tới phòng ngủ Nhậm Tĩnh Tiêu.
Nhậm Tĩnh Tiêu bị thanh âm nhốn nháo làm tỉnh giấc, nhìn thấy có kẻ bước vào phòng, hắn cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Hoàng Bính An, đôi mắt đen nhánh giống như một mảnh biển chết, nhìn không ra một chút cảm xúc.
Ở trong mắt Hoàng Bính An, Nhậm Tĩnh Tiêu không khác gì người chết, một ánh nhìn lão cũng không muốn bố thí cho Nhậm Tĩnh Tiêu, mà lập tức nhìn bùa chú lần trước lão đặt ở những góc phòng.
Lão đặt tổng cộng 9 lá bùa đuổi quỷ, nhưng hiện tại nhìn lại không còn một tấm nguyên vẹn, như là bị tia chớp đánh trúng nổ mạnh, toàn bộ đều cháy đen.
Nguồn lực trên những lá bùa còn chưa tiêu tán, Hoàng Bính An vươn tay đụng vào, đầu ngón tay lập tức truyền cảm giác cháy bỏng nóng rát, giống như có điện chạy qua, đau đến cả xương tủy.
Tuy Hoàng Bính An lập tức rát tay về, nhưng nguồn lực mãnh liệt lại vô cùng bá đạo kia đã tiến vào thân thể lão, ầm ầm mà chạy về tim.
Lão chỉ cảm thấy trái tim truyền đến mãnh liệt đau đớn, chân cũng mềm nhũn. Cũng may kịp thời đỡ ở một bên bàn, bằng không đã quỳ xuống đất rồi, nhưng tâm mạch vẫn bị quỷ lực gây thương tích, không nhịn được mà phun ra một búng máu.
Hoàng Bính An dùng tay chống chính mình, một hồi sau mới bình tĩnh lại, trên mặt chính là nhợt nhạt không còn huyết sắc, khoé miệng vẫn còn tia máu chưa khô, nhìn vô cùng suy yếu và chật vật.
Nhậm Tĩnh Tiêu ngồi ở trên giường yên lặng nhìn chăm chú vào Hoàng Bính An, bàn tay nắm chặt tấm chăn, khi thấy bùa chú gây thương tích cho gã, thì tảng đá đè nặng trong lòng cũng thả xuống, chỉ một chút như vậy mà mồ hôi trên tay hắn đã làm ướt cả một góc tấm chăn.
Nhậm Tĩnh Tiêu rũ xuống mí mắt, không lên tiếng, thẳng đến khi Hoàng Bính An lảo đảo mà rời khỏi phòng hắn.
Cửa một lần nữa đóng lại, ánh sáng bên ngoài cũng theo đó mà dập tắt toàn bộ căn phòng lại bị bao trùm bởi bóng đen thăm thẳm. Nhậm Tĩnh Tiêu lại hoàn toàn không thấy sợ hãi, thậm chí bởi vì ở trong bóng đêm mà có vẻ an tâm.
“Là ngài sao?” Nhậm Tĩnh Tiêu trong bóng đêm lẩm bẩm tự nói, ngữ khí ôn nhu, “Bọn họ không thể tổn thương được ngài đúng không?”
Đáp lại Nhậm Tĩnh Tiêu chính là vô tận yên tĩnh, nhưng Nhậm Tĩnh Tiêu lại cảm thấy có thứ gì gắt gao mà bao lấy hắn, cường đại mà vô cùng ôn nhu.
Nhậm Tĩnh Tiêu nhẹ giọng cười nói: “Cảm ơn ngài rất nhiều.”
***
Hoàng Bính An mang thương tích từ phòng Nhậm Tĩnh Tiêu bước ra, thực sự dọa Nhậm Học Bác Kỷ Tĩnh Nhu hai vợ chồng nhảy dựng. Hai người do dự trong chốc lát mới nhanh bước đến, nhưng cũng không dám đứng quá gần, mà cách một đoạn, vô cùng bất an hỏi: “Hoàng đại sư, ngài không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Hoàng Bính An lạnh lùng mà nhìn hai vợ chồng liếc mắt một cái, sao không biết tâm tư của bọn chúng.
Nhậm Học Bác mặt lộ vẻ mong đợi hỏi: “Hoàng đại sư, kia…… Cái kia đồ vật còn ở…… Ở sao?”
Theo đánh giá của Nhậm Học Bác về Hoàng Bính An, chính là khi nãy có lẽ lão đã đánh nhau một trận kịch liệt với lệ quỷ nên mới bị thương. Tuy rằng đánh nhau có chút nhanh, nhưng ít nhất Hoàng Bính An còn sống, nhìn bộ dáng có vẻ cũng không bị thương nặng. Vậy chính là thứ kia đã bị Hoàng Bính An trừ bỏ.
Hoàng Bính An nhìn ánh mắt ngập tràn hy vọng của Nhậm Học Bác, thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu.
Sao lão có thể nói đến cả lệ quỷ lão còn chưa thấy được, đã bị nguồn lực còn xót lại của lệ quỷ đả thương đến thế này?
Nhậm Học Bác thấy Hoàng Bính An không trả lời, lại hỏi một lần, “Hoàng…… Hoàng đại sư?”
“Hừ!” Hoàng Bính An nặng nề mà hừ một tiếng, làm bộ không nghe thấy mà phủi tay chạy lấy người.
Để lại hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau.
Kỷ Tĩnh Nhu: “Học Bác, anh nói xem Hoàng đại sư như vậy là có ý gì?”
Nhậm Học Bác: “Đại khái bắt được rồi đi?”
“Nếu không……” Kỷ Tĩnh Nhu run thanh âm nói: “Chúng ta dọn đi thôi?”
“…… Để anh tính.”
Kỷ Tĩnh Nhu trầm mặc trong chốc lát, có chút không cam lòng mà nói: “Vậy còn Nhậm Tĩnh Tiêu thì sao?”
Nhậm Học Bác trong thanh âm lộ ra một cổ tàn nhẫn, giống như đó không phải con ruột của gã, “Tìm đại một người đến chăm cho nó, chờ lão gia tử chết là được.”
Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】
Cố Tấn Niên: Ta chỉ dùng một phần lực, Hoàng Bính An sẽ không cảm thấy buồn chứ?
Hoàng Bính An: A, ta sắp không được rồi.
Cố Tấn Niên bá quỷ tổng tài cười lạnh: A, nhân loại đúng là yếu ớt, một chiêu cũng chịu không nổi.
—–Còn tiếp—–