Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Từ Lưu đã chết?
Ánh mắt lười biếng của Hạ Cô Hàn liền trở nên sắc bén, “Sao lại như thế?”
“Là tôi thất trách, không nhìn kĩ Từ Lưu.” Thiết Diện lộ ra biểu tình quẫn bách cùng tự trách, rồi nhanh chóng đem nguyên nhân cái chết của Từ Lưu nói cho Hạ Cô Hàn, “Khoảng 2 tiếng trước Từ Lưu phát bệnh ……”
Từ Lưu phát bệnh chính là cần “Thần Tiên Tán” để giảm bớt cơn nghiện, mà ở Bộ ngành đặc thù làm gì có thứ đó cho gã chơi, vì thế Từ Lưu như phát điên mà không ngừng gào rống, lâu lâu còn đâm vào vách tường, giống như chỉ có làm vậy mới khiến gã giảm bớt sự khó chịu.
Thiên sư phụ trách trông giữ Từ Lưu cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, nên khi thấy gã đâm vào tường cũng không ngăn. Đến khi thấy gã ngã dưới đất, trên đầu cũng tràn máu thì mới chạy vào xem, lúc đó Từ Lưu đã khí tuyệt bỏ mình.
“Chính mình đập đầu chết?” Hạ Cô Hàn nghe vậy, nhướng mày, ngữ khí bình đạm, nhưng vẫn nghe ra được sự không tin.
“Đúng vậy, nếu ông chủ Hạ không tin, có thể đến Bộ ngành đặc thù xem qua đoạn camera.” Thiết Diện trước nay làm việc phân minh, khi nói với Hạ Cô Hàn cũng không đùn đẩy trách nhiệm, mà thừa nhận chính mình đã sơ sẩy, mới khiến nhân chứng quan trọng tử vong.
Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm Thiết Diện chốc lát, lại lắc đầu nói: “Không cần.”
Thiết Diện cho rằng Hạ Cô Hàn không truy cứu, nhưng đột nhiên lại nghe y cười nhạo một tiếng, “Vương tổ trưởng, cũng là một người thiên sư, hẳn phải là người biết rõ nhất chuyện camera cũng không phải là thứ chứng minh được tất cả, đúng chứ?”
Hạ Cô Hàn nói những lời này, ngữ khí tuy không nghiêm khắc, cả người còn mang theo lười biếng, nhưng Thiết Diện lại cảm thấy không khí xung quanh như loãng dần, mà áp lực từ đâu đè nặng lồng ngực, khiến hắn thở cũng không nổi.
Thiết Diện không khỏi cúi đầu, thanh âm cũng nặng nề mang theo thở gấp, “Ông chủ Hạ, tôi nhất định sẽ điều tra kĩ càng nguyên nhân cái chết của Từ Lưu!”
Hạ Cô Hàn không nói nữa.
Thiết Diện trầm mặc trong chốc lát, cũng rời khỏi phòng.
Cố Tấn Niên thấy Hạ Cô Hàn nhìn theo Thiết Diện rời đi, không nói một lời mà duỗi tay nhéo nhéo gáy cổ Hạ Cô Hàn, “Còn chưa mệt sao?”
Không nhắc thì thôi, Cố Tấn Niên vừa nhắc tới y liền mệt ngay, còn há miệng ngáp một cái thật lớn, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Y vươn tay nắm tay ông chồng quỷ, “Về ngủ thôi.”
Nói là mệt nhọc, nhưng khi lên xe Hạ Cô Hàn lại không thể ngủ được, cuối cùng nhịn không được mà cùng Cố Tấn Niên thảo luận chuyện của Từ Lưu.
Thời gian Từ Lưu chết quá trùng hợp, khiến Hạ Cô Hàn không thể tin được đó là do gã tự sát.
Thiết Diện có vấn đề hay không thì Hạ Cô Hàn không biết, nhưng rõ ràng Thiết Diện không ngốc, hắn là Tổ trưởng của Bộ ngành đặc thù Đồng Châu, thì đương nhiên biết quy tắc thiết yếu khi canh giữ kẻ hiềm nghi khiêm nhân chứng. Nhưng dù hắn có trong sạch thế nào, thì mọi hiềm nghi bây giờ đều chỉ về hướng Thiết Diện.
Vốn dĩ Hạ Cô Hàn còn định ngày mai đến Bộ ngành đặc thù để thẩm vấn lại Từ Lưu, xem ra không cần thiết nữa rồi.
Trương Cảnh Lâm có thuật đọc tâm hay không, cũng không ai nghiệm chứng được, vì những điều cậu ta nói không hề có thứ nào quan trọng.
Còn chuyện Từ Lưu đã chết, giờ có làm căng cũng không có ý nghĩa gì, may mắn là hôm nay bắt được Kỷ Cần cùng Dạ Dã, ít nhiều cũng moi ra được chút tin tức.
Nói đến hai người kia, Cố Tấn Niên thuận miệng hỏi một câu, “Vẫn để bọn họ ở Bộ ngành đặc thù Đồng Châu sao?”
Không sợ hai người đó cũng giống Từ Lưu bị “Gϊếŧ người diệt khẩu”?
Cái này thì Hạ Cô Hàn lại yên tâm, đầu cọ trên đùi Cố Tấn Niên, cuối cùng cũng buồn ngủ, mơ màng nói: “Thiết Diện nhất định sẽ không để họ xảy ra chuyện.”
Đã có một kẻ hiềm nghi tử vong trong chính Bộ ngành đặc thù, thì thân là người phụ trách – Thiết Diện nhất định không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai. Còn nếu có, thì nhất định trong Bộ ngành đặc thù Đồng Châu đã có kẻ tay trong, nếu kẻ đó không muốn tự bại lộ thân phận, thì nhất định sẽ không ra tay theo cách tương tự.
***
Sáng sớm hôm sau, thành viên Tổ trọng án mở một cuộc họp online.
Hạ Cô Hàn tối hôm qua ngủ một giấc đến sáng, hiện tại ngồi trước máy tính vẫn mơ màng chưa tỉnh, nhưng vẫn nghe rõ những gì mà các thành viên báo cáo.
Lúc trước, y đã phân công cho mỗi người một việc, hiện tại cũng đã có kết quả.
“Cái thứ bọn họ hút được gọi là ‘Thần Tiên Tán’” Trần Mạt Lãng đọc ra kết quả điều tra mấy ngày nay, sau đó tóm tắt lại mà đem thứ quan trọng ra báo cáo, “Nguồn cung cấp có hai cái, một là trang web trên mạng, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa truy ra kẻ phụ trách là ai. Cái thứ hai chính là phân phối trực tiếp ở hộp đêm, mà qua điều tra thì biết được họ đều liên hệ chung một người.”
Trần Mạt Lãng nhanh chóng lấy ra một tấm ảnh, sau đó tiếp tục nói: “Chúng tôi điều tra ra ông chủ của mấy cái hộp đêm có liên quan đến ‘Thần tiên tán’ tên là Kỷ Cần. Gã trước đó chỉ là ông chủ của hộp đêm Tây Hải ở Đồng Châu thị, hai tháng trước, bỗng nhiên thu mua cả 8 cái hộp đêm trên 6 thành thị.”
Trải qua điều tra, 8 cái hộp đêm đều bán ra “Thần Tiên Tán”, nhưng bọn chúng vô cùng cẩn thận, khách mới muốn mua thì cần có khách cũ giới thiệu.
Không những thế, bọn chúng mở rộng thị trường nhanh chóng bằng cách, khi khách cũ giới thiệu khách mới thì khách cũ sẽ được một lần hút miễn phí.
Bên hộp đêm cũng không quan tâm khách cũ tìm khách mới bằng cách nào, dắt tới lừa tới họ cũng mặc kệ, họ chỉ cần biết những vị khách này có hầu bao để trả đầy đủ là được.
Cái này cũng giải thích vì sao đêm qua Dạ Dã lại mời cả nhóm chủ bá đến hộp đêm Tây Hải này.
>
/>
Mấy chủ bá kia đều nổi tiếng, thu nhập nhiều lại ổn định, chỉ cần bước chân vào con đường hít bột này, thì sẽ không ngừng mà dâng tiền đến.
Còn nhóm chủ bá có nguyện ý hay không bước vào vực thẳm thì không ai biết được.
Dạ Dã cũng chả quan tâm, nhóm chủ bá tối qua hay nhóm người vô tội trước đó được gã mang đến, trong mắt gã chỉ là một kiện hàng. Gã dùng những món hàng đó để trao đổi cùng ác quỷ, đổi lấy thêm nhiều “Thần Tiên Tán”. Mà kẻ sau lưng Kỷ Cần càng chả quan tâm, kẻ đó chỉ cần linh hồn mà những con nghiện dâng lên.
Hiện tại “Thần Tiên Tán” chỉ mới truyền ra hai tháng, đã có biết bao nhiêu người bị hại, nếu không kịp thời ngăn cản, vậy thì bao nhiêu người vô tội sẽ rơi vào vực sâu không đáy?
Hạ Cô Hàn nghe xong báo cáo của Trần Mạt Lãng thì lâm vào trầm ngâm, một hồi sau mới nhìn về phía ô của Mâu Hàng Âm trên màn hình, “Mâu Hàng Âm, cô tới Đồng Châu một chuyến, có mấy kẻ hiềm nghi cần chính cô thẩm tra.”
Thẩm vấn có nhiều quy trình, Hạ Cô Hàn cũng không rành rẽ mấy thủ thuật trong thẩm vấn kẻ khác, mà Mâu Hàng Âm bên tâm lý lại vô cùng rành rẽ, nên chuyện này giao cho cô ta là đúng nhất.
Còn Trương Cảnh Lâm ở Bộ ngành đặc thù Đồng Châu có thuật đọc tâm, Hạ Cô Hàn cũng không cấm cậu ta gia nhập điều tra, chỉ là y vẫn chưa tin tưởng cái thuật đọc tâm này cho lắm, còn phải để Mâu Hàng Âm đến để xem thế nào.
Họp online gần kết thúc thì Sở Quân Hành mới xuất hiện.
Nhìn bộ dạng anh ta vô cùng chật vật, trên mặt vẫn là râu ria xồm xoàm, tóc hỗn độn, vành mắt đen đặc, tròng mắt là tơ máu giăng đầy, nhìn như ngã gục đến nơi. Nhưng ánh mắt lại với cùng sáng trong, hưng phấn.
“Ông chủ Hạ, hoàn thành rồi!”
Sở Quân Hành mấy ngày nay đều ngâm mình ở phòng nghiên cứu, anh tuy không phải chuyên viên, nhưng có anh liên thông mà nhóm thiên sư cùng những chuyên viên nghiên cứu, rốt cuộc cũng thành công chế tạo ra chiếc máy có thể đo ra nồng độ của “Thần Tiên Tán”.
Chiếc máy này kiểm tra được từ trường biến hoá, nhóm chuyên viên nghiên cứu còn thông qua cục đá đen ở Âm phủ cùng thành phẩm “Thần Tiên Tán” để đo được khí tràng của chúng. Nói cách khác, chỉ cần là người đã tiếp xúc qua “Thần Tiên Tán”, thì chiếc máy đều kiểm tra ra được.
Càng quan trọng hơn chính là, chiếc máy cũng không lớn, có thể đem đi khắp nơi rất dễ dàng.
Có chiếc máy này thì những người đã hít bột “Thần Tiên Tán” không thể thoát.
Sở Quân Hành mang đến tin tức này, khiến các thành viên không khỏi vui mừng, ngay cả Hạ Cô Hàn cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Bất quá, Hạ Cô Hàn cũng có điều quan trọng cần phải nói, đó chính là, “Ngày hôm qua ở hiện trường, tôi thấy được cái bình sứ trắng đựng cái thứ bột đó có thể giấu được âm khí cùng quỷ khí, chờ lát nữa tôi nói người đưa nó trở về trụ sở. Sở Quân Hành, khi nhận được thì phiền anh đem nó cho chuyên gia, nhờ bọn họ nghiên cứu xem thành phần làm nên chiếc bình sứ là gì, hơn nữa cũng thử xem chiếc máy có thể phát hiện Thần tiên tán bên trong bình sứ hay không?”
Hạ Cô Hàn tuy là thiên sư, nhưng đối với khoa học vẫn luôn tin tưởng, y thậm chí còn cảm thấy có một ngày khoa học còn chứng minh ra những thứ cõi Âm mà Thiên sư không nhìn ra.
“Được” Sở Quân Hành nhận nhiệm vụ.
Lần này ngoại trừ Mâu Hàng Âm tới Đồng Châu, thì ba người: Hạ Cô Giang, Trần Mạt Lãng cùng với Tô Bỉ sẽ đến Kinh Thị.
“Thần Tiên Tán” sau khi qua điều tra của Bộ ngành đặc thù thì biết được nó xuất hiện đầu tiên tại Kinh Thị, cũng là từ Kinh Thị truyền đi những nơi khác. Không biết kẻ sau màn ăn cái gì mà có thể tự tin đến kiêu ngạo, cứ thế trắng trợn mà đẩy hàng khắp nơi.
Buổi họp online cũng kết thúc.
Hạ Cô Hàn vừa tắt màn hình, thì một ly nước đã đưa đến trước mặt. Y cũng không cầm lấy mà nương theo ly nước hớp một ngụm, nước mát chảy vào cuống họng nhanh chóng làm giảm đi sự khô nóng.
Cố Tấn Niên thấy vợ uống nước cũng đủ rồi, thì dẹp ly nước qua một bên, mà hỏi, “Kế tiếp em tính làm thế nào?”
Hạ Cô Hàn: “Chờ Mâu Hàng Âm lại đây, thẩm vấn Kỷ Cần, rồi em lại an bài tiếp.”
Kỷ Cần là nhân vật mấu chốt.
Gã cũng hai cái án đều có quan hệ. Ở “Thần Tiên Tán”, Kỷ Cần chính là kẻ móc nối đẩy hàng ra, mà 8 cái hộp đêm dưới tên của gã đều dính đến thứ bột này. Còn ở án “Hạ cổ” Nhậm Tĩnh Tĩnh, gã chính là cầu nối với kẻ sau màn đã hạ cổ.
Thậm chí, Hạ Cô Hàn còn hoài nghi Kỷ Cần cùng Từ Lưu có quen biết nhau, có lẽ “Thần Tiên Tán” trên tay Từ Lưu cũng chính là do Kỷ Cần đưa.
Kỷ Cần một người lại có khả năng dính đến ba vụ án, gã chính là kẻ mấu chốt trong tất cả, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ Cô Hàn nhất định kêu Mâu Hàng Âm đến để thẩm vấn.
Trên người Kỷ Cần, có thể bọn họ sẽ moi ra được thứ không ngờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Cần: Tôi, chỉ là pháo hôi lướt qua, nhiệm vụ chỉ có thu tiền giùm!
Ông chủ Hạ: Tiền không có, cơm tù bao hai bữa một ngày chịu hay không?
—–Còn tiếp—–