Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 197



Hai ngày sau, Mạc Cương không biết dùng phương pháp gì, mà trực tiếp đi thẳng vào văn phòng Nhậm Học Lễ.

Chờ Nhậm Học Lễ họp xong trở lại văn phòng, đã thấy bên trong có một vị khách không mời mà tới, ông không khỏi nhướng mày, nhưng biểu tình không hề kinh ngạc, chỉ lãnh đạm mà lên tiếng, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Cấp trên muốn gặp mặt ông.” Mạc Cương nói thẳng vào vấn đề, bộ dáng bô cùng nhàn nhã ngồi dựa trên chiếc ghế da ở bàn làm việc của Nhậm Học Lễ, ai không biết còn nghĩ chính gã mới là chủ nhân nơi này.

Nhậm Học Lễ nghe xong cũng không bất ngờ, sắc mặt đạm nhiên bình thản mà ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, chậm rãi pha cho chính mình một tách trà.

Dù là trước đó hay hiện tại, Nhậm Học Lễ vẫn chưa bao giờ biểu lộ ra cảm xúc nóng vội, giống như vụ làm ăn với ông có cũng được mà không có cũng chả sao. Vì dù gì danh tiếng cùng mạng lưới quan hệ của ông cũng không ít, không có cái này ông cũng không thành ăn xin, đến mức bỏ đi tôn nghiêm quỳ gối trước mặt kẻ khác thì không cần phải nói.

Nhậm Học Lễ đem ý đồ của mình thể hiện rõ ràng, Mạc Cương thấy thì không khỏi duỗi thẳng lưng nhìn chăm chú ông một hồi lâu. Sau đó mới đứng lên khỏi ghế da, đi đến sofa gần Nhậm Học Lễ, cười nhạo một tiếng, “Nhậm Học Lễ, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cấp trên làm vậy là đã vô cùng khách khí. Nếu ông không làm theo, cấp trên cũng không thiếu biện pháp cho ông vào khuôn khổ.”

Vừa lúc pha xong tách trà, Nhậm Học Lễ cầm lên sau đó hướng Mạc Cương kính kính, thoạt nhìn không có chút gì dao động.

Mạc Cương “Hừ” một tiếng, xoay người rời đi.

Chờ Nhậm Học Lễ trở lại bàn làm việc, thì màn hình máy tính như có cảm ứng, màn hình tối đen nhánh chóng hiện lên một dòng chữ đỏ bằng máu.

Nội dung chính là thời gian và địa điểm, ông liền nhớ lại khi nãy Mạc Cương có nói cấp trên muốn gặp mặt ông. Chữ bằng máu chính là trắng trợn ủy hiếp Nhậm Học Lễ, còn mong ông đến đúng giờ và đúng địa điểm được ghi.

Nhậm Học Lễ nhìn chằm chằm dòng chữ bằng máu hồi lâu, sau đó mới đứng dậy, lấy chìa khoá xe, mục đích chính là đi đến nơi đã hẹn.

Mạc Cương vẫn chưa đi xa, chờ Nhậm Học Lễ bước vào thang máy sau, gã mới bước ra khỏi một góc tối, khoé môi gợi lên nụ cười thích thú, như đã thực hiện được mục đích.

Nhậm Học Lễ đến nửa đêm mới về đến nhà. Trong khoảng thời gian giữa trưa rời khỏi công ty đến tận lúc về, không ai biết ông đã đi đâu và làm gì, chỉ là khi về đến nhà thì sắc mặt có chút trầm ngâm.

Phòng khách chỉ có một chiếc đèn nhỏ màu vàng, đây là người nhà để lại chờ ông về, ánh mắt âm trầm của Nhậm Học Lễ theo ánh đèn cũng dần nhu hoà, thoáng lên tia ấm áp.

“Ông ngoại.”

Thanh âm trắc trắc vọng từ cầu thang xuống, Nhậm Học Lễ, ngước lên nhìn liền thấy ba cục bông nhỏ đang dùng tốc độ sét đánh ầm ầm chạy xuống cầu thang. Đồng thời, ông cũng thấy được trong ba đôi mắt nhỏ đen tuyền chính là sự quan tâm chân thành.

Trái tim cứng rắn nhanh chóng mềm nhũn, Nhậm Học Lễ vẫy tay với ba đứa nhỏ Năm 1-2-3, chờ ba bé chạy tới liền ngồi xổm xuống ôm chúng vào ngực, “Sao giờ này rồi mấy con vẫn chưa ngủ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 103

“Chờ ông ngoại trở về.” Năm 1 ngẩng đầu, hướng về phía Nhậm Học Lễ ngọt ngào mà cười nói.

Chúng nó biết Nhậm Học Lễ đang hợp tác với ông chủ Hạ, tuy rằng không biết hợp tác vì cái gì, nhưng nhất định đây là một chuyện nguy hiểm.

Ba đứa nhỏ trong lòng ngực Nhậm Học Lễ cọ cọ, Năm 2 học theo cách dỗ con nít mà hướng Nhậm Học Lễ, nói: “Ông ngoại đừng sợ, chúng con bảo vệ ngoại.”

Năm 3 cũng nhanh nói theo: “Ông chủ nhỏ với lão quỷ mạnh lắm, bọn họ sẽ bảo vệ ông ngoại thật tốt.”

Nhậm Học Lễ nghe vậy sửng sốt một chút, rồi sau đó cười, “Đúng vậy, ông ngoại tin tưởng ông chủ Hạ.”

Tâm tình nặng trĩu cũng nhanh chóng thả lỏng, nếu Hạ Cô Hàn đã nói vậy, hẳn là y đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Ông chỉ cần làm theo là được.

***

Hạ Cô Hàn sáng sớm hôm sau liền biết tin tức của Nhậm Học Lễ, biết ông đã tiếp xúc với Quỷ Y, hơn nữa còn bắt tay với nhóm Quỷ Y điều chế “Thần Tiên Tán”.

Không cần tưởng, lượt “Thần Tiên Tán” này bọn họ sẽ bỏ thêm “Tử cổ” mà Cố Tấn Niên đưa trước đó.

Hiện tại lưới đã giăng, chỉ chờ ngày thu lưới là được.

Nhưng đâu thể cứ ngồi chờ cá mắc vào, phải tự thân vận động thì sẽ tốt hơn, Hạ Cô Hàn cũng không rời khỏi Đồng Châu, mà vẫn ở Bộ ngành đặc thù tiếp tục điều tra án, nhằm đánh lạc hướng Quỷ Y.

Thời gian nhanh chóng đã trôi qua 2 tháng, còn 2 ngày là đến giao thừa.

Hạ Vân Khai cũng biết Hạ Cô Hàn không thể phá án rồi về Đàm Châu ăn tết, mà hơn hết ông chính là lo cho thân thế Hạ Cô Hàn, do dự rất lâu vẫn chưa gọi cho thằng con, thậm chí một tin nhắn cũng chưa từng nhắn qua.

Thẳng đến một ngày trước trừ tịch, Hạ Vân Khai bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có một vé máy bay đến Đồng Châu.

Sau khi hỏi thì mới biết, vé máy bay là do Mâu Hạnh gửi đến, không chỉ có vé của Hạ Vân Khai, mà còn vé của những người khác trong Hạ gia, bảo gồm cả Tiểu Lộ.

“Ý của Mâu tộc trưởng chính là Hạ Cô Hàn không thể về quê ăn tết, nên chúng ta cùng đến Đồng Châu ăn tết với thằng nhỏ.” Hạ Vân Chính nói rõ ý của Mâu Hạnh, sau đó ha ha cười nói: “Gia chủ, ta cảm thấy được à nha. Dù sao cả gia đình chúng ta cũng không coi trọng nghi thức, đi Đồng Châu ăn tết cũng vui mà.”

Thấy Hạ Vân Khai còn do dự, Hạ Vân Chính liền ra đòn sát thủ, “Gia chủ, anh tính thế nào, Cô Hàn cũng chưa chắc trở về ăn tết được. Sau này chưa chắc có thể trở về thường xuyên, anh làm cha, không lẽ chủ động một chút cũng không được?”

Hạ Vân Khai không đáp.

Cái làm Hạ Vân Khai lo lắng không phải đơn giản như vậy, ngoài miệng Mâu Hạnh nói là thuận theo tự nhiên, nhưng hiện tại lại mua vé cho ông đến Đồng Châu gặp Hạ Cô Hàn, còn không phải bắt ông trực tiếp đối mặt rồi nói chân tướng cho con gấu con đó biết ư?

Hạ Vân Khai trầm mặc một hồi lâu, lại thở dài một hơi, đành nói: “Được rồi, đi Đồng Châu ăn tết.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hạ Vân Chính giống như đứa nhỏ đạt được mục đích, nhanh chóng hoan hô một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra rồi ôm Tiểu Lộ chạy trở lại, “Con muốn đến Đồng Châu gặp anh Cô Hàn không? Con vui không?”

Đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Lộ rất sáng, nhanh chóng gật đầu mà đáp, “Dạ!” Không giấu được sự vui vẻ.

Đồng Châu thị.

Hạ Cô Hàn còn chưa biết quân đoàn Hạ gia, đang khăn gói chuẩn bị cùng nhau kéo đến Đồng Châu ăn tết. Vì trước đó y đã đón một vị khách đặc biệt chính là — Nhậm Tĩnh Tiêu.

Từ lúc Nhậm Học Bác cùng Hoàng gia lần lượt rơi đài, không còn ai hãm hại, thì nguy hiểm trên người Nhậm Tĩnh Tiêu cũng biến mất. Trong khoảng thời gian này, Chu Cảnh Tình còn liên tục chữa bệnh, nên thân thể Nhậm Tĩnh Tiêu cũng dần tốt lên.

Sau đó, Nhậm Tĩnh Tiêu cảm giác được “Người” luôn bên cạnh hắn đang muốn rời đi.

Nên hắn liền vội vàng, nóng nảy nhưng không biết làm gì, chỉ có thể nhờ Chu Cảnh Tình làm trung gian để có thể đến gặp Hạ Cô Hàn, mong Hạ Cô Hàn giúp hắn giữ “Người” kia ở lại.

Hạ Cô Hàn nghe Nhậm Tĩnh Tiêu miêu tả xong, thì trước ánh mắt mong chờ của hắn, tàn nhẫn mà lắc đầu, “Người ấy nên trở về nơi của chính mình, không ai có thể giữ lại được.”

Ánh mắt Nhậm Tĩnh Tiêu lập tức ảm đạm, trầm mặc trong chốc lát, lại lần nữa hỏi: “Ông chủ Hạ, có thể cho tôi biết đó là ai không?”

Hạ Cô Hàn như cũ lắc đầu, “Người kia” cũng không muốn cho Nhậm Tĩnh Tiêu biết chính mình là ai, cho nên Hạ Cô Hàn hoàn toàn tôn trọng ý kiến của bà.

“Tôi biết rồi.” Ngữ khí Nhậm Tĩnh Tiêu mang theo mất mát, nhưng cuối cùng vẫn cười, ánh mắt tỏa sáng, “Nếu có thể, nhờ ông chủ Hạ giúp tôi chuyển lời đến Người đó, tôi thật sự rất hạnh phúc và vui vẻ, nói bà…. Không cần lo lắng cho tôi.”

“Được.” Hạ Cô Hàn cuối cùng cũng gật đầu. Tầm mắt của y dừng lại phía sau lưng Nhậm Tĩnh Tiêu, trong mắt Người đó chất chứa lưu luyến. Theo thời gian dần trôi, bóng dáng Người đó cũng nhanh chóng mờ nhạt, cuối cùng hoá thành điểm sáng bay ra cửa sổ nhập vào ánh mặt trời bên ngoài.

Nhậm Tĩnh Tiêu sau khi rời khỏi phòng của Hạ Cô Hàn, cũng cảm nhận được không còn ánh mắt chăm chú dõi theo mình nữa, hắn liền khựng lại sau đó ngồi xổm xuống, khuôn mặt úp vào hai tay, bả vai theo đó run lên.

Một hồi lâu sau, hắn mới lần nữa ngẩng đầu, lau sạch nước mắt trên mặt, nỗ lực nở một nụ cười rồi đứng dậy rời đi.

Trong phòng khách.

Hạ Cô Hàn lười biếng mà nằm trên sô pha, toàn bộ thân thể ngủ được ánh nắng chiếu rọi. Kỳ thật khi nãy y đã nói dối với Nhậm Tĩnh Tiêu một chuyện, đó chính là “Người kia” không còn nơi để đến, mà đã biến mất hoàn toàn, hồn phách hoá thành điểm sáng biến mất khỏi thiên địa.

“Hẳn là hắn đã đoán được.” Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên nói.

Cố Tấn Niên “Ừ” một tiếng, vì trên đời này làm gì có một linh hồn nào bất chấp tất cả để che chở Nhậm Tĩnh Tiêu, “Người” luôn che chở hắn chính là mẹ hắn Chử Dung.

Lúc ấy Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn nhận ra lệ quỷ luôn bên cạnh bảo vệ Nhậm Tĩnh Tiêu, liền đi điều tra một phen. Sau đó biết được chuyện giữa Nhậm Học Bác cùng Chử Dung.

Tham Khảo Thêm:  Chương 75

Nhậm gia cùng Chử gia chính là liên hôn thương nghiệp, Chử Dung cũng không muốn gả cho Nhậm Học Bác, nên lúc đó đã đến gặp Nhậm Học Lễ, để xin giúp đỡ. Nhậm Học Lễ biết Nhậm Học Bác kiên trì muốn cưới Chử Dung, chính là muốn mượn sức lực bên Chử gia để áp chế Nhậm Học Lễ, để giành được quyền thừa kế Nhậm gia.

Nhậm Học Lễ đã được Nhậm lão gia định trước là người thừa kế Nhậm gia, nên khi ông đáp ứng giúp Chử Dung, liền chủ động rời khỏi Nhậm gia, một thân trắng tay gây dựng sự nghiệp. Nhậm Học Lễ còn không nghĩ rằng đây là một sự  “Uy hiếp”, vì nghĩ bản thân rời khỏi Nhậm gia, thì Nhậm Học Bác sẽ không chấp nhất với việc liên hôn với Chử gia. Nhưng ông không nghĩ tới, Nhậm Học Bác lại như phát điên, vì muốn cưới được Chử Dung mà không tiếc thủ đoạn, bỏ thuốc vào nước uống của bà, sau đó gạo nấu thành cơm.

Thời đó, sự trong sạch của một người phụ nữ rất quan trọng, Chử Dung mất thân con gái, rơi vào đường cùng, chỉ có thể gả cho Nhậm Học Bác. Vì mục đích là thừa kế Nhậm gia, cùng mối quan hệ với Chử gia, mà Nhậm Học Bác đối với Chử Dung rất ôn nhu săn sóc.

Rất hiển nhiên, dã tâm của Nhậm Học Bác không chỉ có vậy.

Chử Dung có người anh trai, vô cùng xuất sắc mà còn là người kế thừa Chử gia. Trong lòng Nhậm Học Bác lại muốn cướp đi mối làm ăn trong tay Chử gia, nên năm đó đã thông đồng với Hắc Xà, khiến anh trai Chử Dung nghiện.

Đây cũng là lần hợp tác đầu tiên của Nhậm Học Bác với Hắc Xà, mà chính vì chuyện này Hắc Xà đã nắm được nhược điểm của lão.

Sau khi anh trai Chử Dung bị nghiện liền nhanh chóng sa đoạ, đem Chử lão gia tức chết, rồi còn đem gia nghiệp mấy đời Chử gia nhanh chóng tiêu tán, trong chuyện này Nhậm Học Bác lấy được không ít thứ tốt.

Sau đó, lão liền ly hôn với Chử Dung, chuyện Chử Dung xuất ngoại chính là nằm trong kế hoạch của Nhậm Học Bác. Thực tế, bà không ra nước ngoài, mà chính là vô tình phát hiện bí mật, mà bị lão hủy thi diệt tích.

Chử Dung đương nhiên muốn báo thù, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Kỳ thật trong lòng bà luôn có một chấp niệm thật sâu — đó chính bảo hộ con trai của mình. Nên khi thấy Nhậm Học Bác muốn giết hại Nhậm Tĩnh Tiêu, thời điểm Nhậm Tĩnh Tiêu bị hạ độc, Chử Dung liền bỏ đi ý định báo thù, lấy chính linh hồn mình làm vật tế, hoá thành nguyện lực bảo hộ cho Nhậm Tĩnh Tiêu, vẫn luôn bên cạnh  hắn không rời.

Hiện tại Nhậm Học Bác đã đền tội, nguy hiểm bên người Nhậm Tĩnh Tiêu cũng không còn, chấp niệm của Chử Dung theo đó mà biến mất. Chỉ là lúc đó bà đã dùng linh hồn mình làm vật tế, hiện tại chấp niệm biến mất, bà cũng không thể bước vào luân hồi, chỉ có thể tan biến vào thiên địa.

Mấy năm nay, bên cạnh Nhậm Tĩnh Tiêu, không phải là hồn thể của bà, mà chính là một phương thức bảo hộ con trai đến hồn phi phách tán của một người mẹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.