Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 99: 99: Thiết Kế Sảy Thai



Trong bóng đêm không ngừng liên tục truyền đến âm thanh ái muội, càng ngày càng kịch liệt.
Trong lòng Tần Mộ Dao đã quyết định.

Nàng không thể trơ mắt nhìn Mạc Yên hy sinh vì nàng mà lại không làm gì cả.

Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao lẻn ra khỏi chỗ tối, tuy rằng đã có sự chuẩn bị, nhưng giờ này khắc này, trong lòng nàng vẫn không yên.
Đây là chuyện liên quan đến sinh mạng của mấy người, nàng phải nắm chắc chừng mực.
Bước chân của nàng vô cùng rón rén, từng bước đến gần hai người trên giường.

Nam nhân như một dã thú, chiếm đoạt thân thể nữ nhân, phát ti3t lửa giận của hắn.
Tần Mộ Dao không thể tưởng tượng, nếu nữ nhân trên kia là mình thì sẽ có cảm giác khủng khϊếp thế nào!
Tề Duệ, vì sao lại tàn nhẫn như vậy!
Với sự thô bạo của hắn, hài tử trong bụng rất khó hoàn hảo không tổn hao gì! Hoặc là… hắn căn bản chỉ muốn hủy diệt hài tử!
Trong tay nắm một vật c ứng, cuối cùng Tần Mộ Dao đi tới bên giường, trong mắt xẹt qua một ánh sáng ngoan lịch, hung hăng đập vào đầu nam nhân đang trong cơn du͙© vọиɠ.

‘Bịch’ một tiếng, chỉ nghe thấy nam nhân kêu r3n một tiếng, giây tiếp theo, thân thể gục xuống.
Tần Mộ Dao kinh hãi không thôi nhìn nữ nhân bị Tề Duệ đè nặng, dùng sức lực toàn thân đẩy thân thể Tề Duệ ra, ngồi ở mép giường, nhìn nữ nhân tr@n trụi.

Trong bóng đêm, nàng không nhìn rõ mặt nàng ta, những có thể cảm nhận được sự đau thương của nàng ta.
“Yên Nhi…”
Tần Mộ Dao thử kêu lên, muốn xem cuối cùng tình hình của Mạc Yên thế nào! Tề Duệ chiếm đoạt cuồng loạn như vậy, cuối cùng có làm thương tổn đến nàng ta và hài tử hay không?
Nhưng, nàng chỉ nhận được sự im lặng.

Trong bóng đêm sự im lặng dường như càng thêm đáng sợ.
Cảm nhận được thân thể Mạc Yên run rẩy, trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra.
Vừa rồi vì mình mà Yên Nhi đã phải chịu tội a!
Nữ nhân này…
“Không sao, hắn đã hôn mê rồi, sẽ không gây thương tổn cho muội nữa!”
Tần Mộ Dao thấp giọng thì thầm, ôm chặt thân thể Mạc Yên vào trong lòng, để nàng ta tựa vào vai mình, muốn đem đến cho nàng ta cảm giác an toàn.
Cuối cùng, Mạc Yên đã có một chút phản ứng.
“Tẩu… tử, vừa rồi… ta muốn gϊếŧ hắn!”
Giọng nói của Mạc Yên lộ ra một tia âm ngoan.

Có lẽ, ngay cả chính nàng cũng không ngờ mình lại có thể hận nam nhân mà mình từng yêu như thế này.
Nàng từng yêu nam nhân này điên cuồng như vậy, vì hắn mà không tiếc hại người khác.

Hiện tại ngẫm lại, nàng cảm thấy thật là xa lạ với chính mình trước kia.
Cảm nhận được sát ý của nàng ta, thân thể Tần Mộ Dao phút chốc cứng đờ.
Gϊếŧ hắn?
“Yên Nhi, muội không thể gϊếŧ hắn.

Bên ngoài đều là người của Tề Duệ.

Nếu hắn mà chết, chúng ta cũng chẳng thể sống nổi!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nàng đã đánh Tề Duệ hôn mê, hiện tại nên làm gì đây?
Trước mắt Tề Duệ không thể tạo ra thương tổn gì cho các nàng.

Nếu ngày mai Tề Duệ tỉnh lại phát hiện ra thì nên làm gì?
“Ha ha… ta biết, ta không thể gϊếŧ hắn!”
Ánh mắt trống rỗng của Mạc Yên nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài.

May mà người vừa bị c ường bạo không phải là đại tẩu!
“Yên Nhi… thực xin lỗi… muội vì ta mà…”
Bây giờ Tần Mộ Dao hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra mà còn cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Tề Duệ lúc say lại cuồng dã như vậy, giống như một con dã thú.
“Ha ha… đại tẩu, tẩu đừng áy náy.

Cơ thể của ta cũng chỉ có thể là của hắn.

Nhưng tẩu thì khác, tẩu là thê tử của đại ca ta!”
Ngữ khí của Mạc Yên nhẹ tựa lông hồng, khiến trong nháy mắt Tần Mộ Dao cảm thấy hoảng thần.
Trong lòng Mạc Yên hiểu rõ, với tình yêu thương của đại ca với đại tẩu, sau khi biết đại tẩu mất tích, đại ca đã tự trách và phẫn nộ đến như vậy.

Nếu chuyện này mà xảy ra trên người đại tẩu thì nhất định đại ca gϊếŧ mình!
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Mộ Dao không biết nên nói cái gì.
“Yên Nhi, muội mau đứng lên, mặc y phục vào!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên người Tề Duệ vẫn đang hôn mê.

Tuy rằng hắn đã ngất, nhưng vẫn có nguy hiểm, cho nên các nàng không thể không luôn luôn cảnh giác.
Mạc Yên giật mình, lập tức nghĩ đến một việc.
“Vừa rồi… hắn rất thô bạo, giống như muốn hủy diệt cái gì vậy!”
Lời nói của Mạc Yên khiến trong nháy mắt động tác cởi y phục của Tần Mộ Dao cứng đờ.
Hủy diệt cái gì sao?
Bàn tay vô thức bảo vệ bụng mình.
Tề Duệ muốn hủy diệt cái gì, nàng còn không rõ ràng sao?
Hài tử!
Thứ hắn muốn hủy diệt chính là cốt nhục của Thiếu Khanh trong bụng nàng!
Nhưng, nàng sao có thể trơ mắt để hắn hủy diệt?
Trong mắt xẹt qua một chút tàn nhẫn, rút cây trâm trên đầu ra, nắm chặt trong tay.

Ánh sáng bạc của cây trâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo ghê người trong đêm đen.
Thực sự là Tần Mộ Dao đã có một ý định nhẫn tâm, đâm mạnh vào thân thể Tề Duệ.

Nhưng, Mạc Yên lại chặn tay nàng lại.
“Đại tẩu, tẩu đã nói, gϊếŧ hắn thì chúng ta cũng không sống được! Chẳng những không sống được, còn có thể thực thảm!”
Mạc Yên tay lanh mắt lẹ cầm cổ tay Tần Mộ Dao.

Nàng biết, lúc này vì hài tử trong bụng, Tần Mộ Dao đã mất đi lý trí.
Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Bàn tay nắm ngân trâm cũng lỏng ra.
Không thể gϊếŧ Tề Duệ!
“Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết!”
Tần Mộ Dao nhắm mắt.
Trong bóng tối, che giấu đi ánh sáng trong mắt nàng.
Cuối cùng phải làm thế nào mới có thể đủ để làm cho Tề Duệ đánh mất sát ý với hài tử?
Với tính cách chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua của Tề Duệ, nếu không tận mắt hủy hoại hài tử trong bụng nàng thì sẽ không cam tâm!
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, Tần Mộ Dao cẩn thận nghĩ cách giải quyết.

Cuối cùng nên làm gì đây?
Đột nhiên, ánh mắt của nàng chợt lóe, bàn tay vô thức nắm chặt tay Mạc Yên.
“Đại tẩu, tẩu đã nghĩ nên làm thế nào chưa?”
Mạc Yên sâu sắc nhận thấy phản ứng của Tần Mộ Dao.
Quả nhiên là Mạc Yên thật thông minh! Chỉ cần nhìn động tác của Tần Mộ Dao là nàng biết trong đầu Tần Mộ Dao đã có kế hoạch.
Khó trách đại ca lại yêu nàng ta như vậy.

Nữ tử trí tuệ như vậy, ai mà chẳng yêu kia chứ?
Hoặc là, nếu nàng thân là nam nhân, cũng sẽ nàng ta hấp dẫn.
Mạc Yên nghĩ đến chuyện mình từng ghen tị với Tần Mộ Dao, giờ lại cảm thấy có chút buồn cười!
Tần Mộ Dao quả nhiên là mạnh mẽ hơn mình, có khí chất khiến người ta vui lòng phục tùng!
“Yên Nhi, ta cần muội phối hợp!”
Trong mắt Tần Mộ Dao phát ra ánh sáng kinh người.
Tuy cách này nguy hiểm, nhưng, chỉ cần thành công lừa gạt Tề Duệ, thì nàng sẽ không phải lo lắng Tề Duệ sẽ gây bất lợi cho hài tử!
Ánh mắt chớp động.

Trong lòng Tần Mộ Dao dâng lên một chút kiên định.
Cho dù thế nào, nàng đều phải cố gắng hết sức!
Nàng muốn liều một phen, liều vào vận khí của mình, còn liều vào cái mà Tề Duệ gọi là tình yêu với nàng!
“Vâng, đại tẩu cần ta làm gì?”
Mạc Yên cũng bình tĩnh lại.

Hiện tại không phải lúc để thương, các nàng phải tìm được đường ra!
“Như vậy…”
Tần Mộ Dao tới gần bên tai Mạc Yên, nói nhỏ một hồi.

Trong lòng Mạc Yên cũng ngẩn ra, lông mày nhíu chặt, dường như đang lo lắng cái gì.
“Chẳng may hắn phát hiện ra thì phải làm sao đây?”
Mạc Yên lo lắng nói.

Làm như vậy thì quá phiêu lưu.

Hơn nữa, Tề Duệ khôn khéo cẩn thận như vậy, muốn diễn xong màn này trước mặt hắn thì phải không được lộ ra tí xíu sơ hở nào.

Chỉ cần lộ ra một dấu vết thôi, hậu quả cuối cùng sẽ là chọc hắn tức giận hơn nữa! Hậu quả là…
Hậu quả đó là điều mà các nàng không thể chịu đựng được!
“Không có chẳng may… Chúng ta không được để xảy ra cái gì ‘chẳng may’!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao tràn ngập kiên định.
Nàng không cho phép có chuyện ‘chẳng may’ xảy ra.

Một khi xảy ra chuyện ‘chẳng may’… Đến ngay cả nàng cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Dường như Mạc Yên cảm nhận được quyết tâm của nàng, trầm ngâm một lát, cuối cùng gật gật đầu.

Hiện giờ các nàng cũng chỉ có thể đánh liều làm như vậy!
Không bao lâu, một nữ nhân lén lút ra khỏi doanh trướng của Tần Mộ Dao, tránh thị vệ, lặng lẽ đột nhập phòng bếp…
Mà Tần Mộ Dao ở trong doanh trướng, vội vàng bố trí hết thảy, dường như dùng hết khí lực toàn thân mới chuyển được Tề Duệ đến trên nhuyễn tháp cách đó không xa.

Nhìn Tề Duệ đang mê man, mùi rượu nồng nặc truyền vào chóp mũi của nàng.
Bàn tay chạm vào bụng mình, ánh mắt trở nên kiên định.
Lúc này đây, nàng tuyệt đối không thể lộ ra dấu vết gì!
“Bảo bối, nếu con có thể cảm nhận được tâm tình của mẫu thân, thì nhất định phải an phận, đừng có làm loạn nữa nhé!”
Tần Mộ Dao thấp giọng thì thầm, dường như cảm giác được bụng mình hơi hơi run rẩy một chút.
Trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa, trong lòng lập tức vui sướng.
Bảo bối của nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn!
“Đại tẩu, chừng này đủ chưa?”
Mạc Yên về tới doanh trướng, trong tay bưng một chậu máu đỏ tươi.

Mùi máu tươi lập tức tràn ngập toàn bộ doanh trướng.
Tần Mộ Dao vừa lòng gật gật đầu.
Đủ, hẳn là đủ…
Sáng sớm hôm sau.
Tề Duệ rên lớn một tiếng rồi tỉnh lại.

Sau gáy truyền đến một cơn đau nhói khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Hắn cố gắng hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra tối qua.
Sau khi say rượu hắn chẳng nhớ gì cả.
Nhìn không gian bốn phía xung quanh.
Đây… là ở đâu?
Cuối cùng thấy rõ bài trí trong phòng, trong lòng cả kinh.
Đây là doanh trướng Dao Nhi ở.

Chỉ có điều… sao hắn lại tỉnh dậy trong doanh trướng của Dao Nhi?
“Người đừng có ngủ nữa! Trăm ngàn lần đừng có ngủ nữa mà! Người nói chuyện với ta đi.

Cầu xin người, đừng ngủ nữa…”
Tiếng khóc thê lương của Mạc Yên vang vọng toàn bộ doanh trướng.
Lông mày Tề Duệ càng nhăn chặt, tầm mắt chuyển về phía phát ra âm thanh.
Khi hắn nhìn thấy dáng vẻ tái nhợt, khuôn mặt không chút huyết sắc của Tần Mộ Dao đang nằm trên giường, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
“Nàng làm sao vậy?”
Vội vàng xông lên phía trước, ngữ khí của Tề Duệ tràn ngập lo lắng.
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Dao Nhi lại nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi đầm đìa trên mặt?
Mạc Yên cầm lấy tay Tần Mộ Dao phút chốc giật mình, đảo mắt nhìn Tề Duệ.

Trong mắt đã không còn là vẻ thuận theo và ái mộ như trước đây, mà là oán hận.
“Duệ Vương gia, giờ thì người đã vừa lòng chưa? Cuối cùng thì ngươi cũng đã gϊếŧ chết hài tử trong bụng nàng, hiện tại người đã vừa lòng chưa?”
Lời chỉ trích nghiêm khắc của Mạc Yên như một thanh kiếm sắc đâm vào trái tim Tề Duệ.

Ánh mắt phút chốc trở nên nghiêm khắc, nhìn thấy trên giường tràn đầy máu đỏ tươi, cùng với một chậu máu loãng bên cạnh, hai mắt nhắm chặt lại.
Hắn đã gϊếŧ chết hài tử trong bụng nàng?
“Ngươi quả nhiên là đã quên? Ta đã quên mất, sau khi say rượu thì Duệ Vương gia không nhớ gì cả a! Vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ! Tối hôm qua, ngươi say khướt rồi tìm đến nàng.

Nàng không kháng cự được sự thô bạo của ngươi, không thể không chịu đựng sự chiếm đoạt của ngươi, mà hài tử…”
Thần sắc Mạc Yên kích động.
Nàng lập tức cảm thấy không phải mình đang diễn trò, mà là đang phát ti3t oán khí tối qua của mình.

Chỉ có nàng mới biết rõ tối qua nam nhân này đã thô bạo thế nào, đã vô tình thế nào!
Hiện tại nàng cảm thấy thực may mắn.

Hài tử trong bụng mình đã nhận hết đau khổ, vô cùng kiên cường, bằng không…
Mạc Yên không thể nghĩ tiếp, ánh mắt sáng rực lên như bó đuốc, hung hăng nhìn Tề Duệ.
Nàng đang tự nói với mình, nàng càng chỉ trích nghiêm khắc thì càng có lợi cho các nàng!
“Cuối cùng thì ngươi cũng hài lòng rồi chứ.

Hiện tại đại tẩu đã mất hài tử, đến ngay cả chính nàng cũng… Duệ Vương gia, ngươi thật dữ dội thật nhẫn tâm, lại dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy…”
Mạc Yên nhìn sắc mặt Tề Duệ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lòng để ý.
Quả nhiên đúng như đại tẩu nói, nếu Tề Duệ thật sự yêu đại tẩu, sẽ không thể nhẫn tâm nhìn dáng vẻ khốn khổ này của nàng.
Tề Duệ nghe Mạc Yên chỉ trích bên tai, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trên người Tần Mộ Dao.
Lời nói của Mạc Yên đều là sự thật sao? Tối qua hắn đã làm chuyện như vậy với Dao Nhi?
Vũng máu đỏ tươi kia và sắc mặt tái nhợt của Dao Nhi tạo thành khung cảnh đối lập, khiến thân thể hắn không khỏi lảo đảo một cái.
Không! Sao hắn lại có thể làm như vậy với Dao Nhi?
Cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra tối qua… Nhưng, chết tiệt! Hắn thật sự không nhớ chút nào!
Hắn không muốn thừa nhận chuyện mình đã đẩy Dao Nhi vào tình trạng như thế này.

Hắn thừa nhận, mình muốn hủy diệt hài tử trong bụng nàng.

Nhưng, cũng không phải là dùng phương pháp như vậy! Chuyện này tàn nhẫn cỡ nào!
Không! Đây không thể là chuyện mà hắn có thể làm ra nổi!
“Không… Dao Nhi…”
Tề Duệ muốn tiến lên ôm lấy Dao Nhi, nhưng lại bị Mạc Yên chặt chẽ ngăn trở.
“Ngươi còn muốn làm gì? Ngươi khiến nàng sảy thai còn chưa đủ, còn muốn đoạt cả tính mạng nàng hay sao? Duệ Vương gia, ngươi thật sự quá tàn nhẫn!”
Lời chỉ trích của Mạc Yên lại một lần nữa đánh úp về phía Tề Duệ.

Quả nhiên nhìn thấy thần sắc trên mặt Tề Duệ trở nên bi thương vài phần, trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.
Tề Duệ a Tề Duệ, quả nhiên là chỉ cần chuyện liên quan đến Tần Mộ Dao, hắn đều dễ dàng kinh hoảng như vậy! Dễ dàng mắc mưu như vậy!

“Ngươi tránh ra!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút ngoan lịch.

Chỉ có điều giọng nói lại như bị nghiền nát, khàn khàn khó nghe.
Mạc Yên làm sao có thể để cho hắn làm vậy? Ngược lại càng cố gắng chắn trước giường, vươn hai tay, ngăn cách hắn với Tần Mộ Dao.
Trong lúc Tề Duệ và Mạc Yên giằng co, Tần Mộ Dao đang nằm trên giường hơi hơi động đậy, mở mắt ra, trên mặt lập tức dâng lên vẻ khốn khổ.
“Hài tử… hài tử của ta… ta đau quá….”
Giọng nói thều thào của Tần Mộ Dao vang lên, mỗi lời đều như một cái búa tạ đập vào trái tim Tề Duệ.
“Dao Nhi…”
Tề Duệ nhìn thấy Tần Mộ Dao như vậy, càng muốn tiến lên quan tâm.
Chỉ có điều, nghe thấy giọng nói của hắn, trong mắt nữ nhân trên giường đột nhiên lộ ra thần sắc hoảng sợ, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, giống như trông thấy ma quỷ.
“Không, không được lại đây… Cầu xin ngươi buông tha ta… Không được lại đây! Yên Nhi, ngươi bảo hắn đi đi! Ngươi mau bảo hắn đi đi!”
Giọng nói của Tần Mộ Dao đột nhiên cất cao.

Thanh âm thoáng lộ ra một tia khàn khàn, toàn bộ thân thể vặn vẹo, vẻ mặt trên mặt cực kỳ thống khổ.
Động tác tiến lên của Tề Duệ phút chốc cứng đờ.
Dao Nhi… sợ hắn!
Trước kia Dao Nhi, cho dù là giương cung bạt kiếm với hắn cũng tốt, mắt lạnh nhìn hắn cũng đã từng.

Nhưng chưa từng sợ hắn!
Nhìn thấy thần sắc hoảng sợ trong mắt Dao Nhi, chân hắn giống mọc rễ, không thể bước về phía trước nửa bước.
“Duệ Vương gia, ngươi cũng thấy đấy, nàng nhìn thấy ngươi là sợ hãi! Ngươi có biết tối qua ngươi tra tấn nàng thế nào không?”
Ánh mắt Mạc Yên chớp động, lại một lần nữa như thể đâm một đao lên người Tề Duệ.

Trong mắt xẹt qua một tia sáng, ngữ khí còn sắc bén hơn khi nãy.
Tra tấn nàng thế nào?
Ánh mắt Tề Duệ chớp động, hai tay ôm đầu.
Hắn không nhớ gì cả! Không nhớ nổi cái gì hết!
Cuối cùng thì hắn đã làm gì với nàng?
Nhưng, trong lời nói vừa rồi của Mạc Yên cũng đã nói rõ cho hắn biết, tối qua hắn đã làm chuyện cầm thú!
“Bảo hắn đi đi… ta không muốn thấy hắn…”
Giọng nói bi thương thống khổ của Tần Mộ Dao vẫn tiếp tục, càng thêm thê lương.
“Duệ Vương gia, ngươi mau đi ra đi! Ngươi làm hại nàng còn chưa đủ sao?”
Mạc Yên tiến lên đẩy thân thể Tề Duệ.

Nàng chắc chắn rằng trong nội tâm Tề Duệ đang vô cùng tự trách, sẽ không gây bất lợi cho nàng!
Nhìn Tần Mộ Dao, ánh mắt Tề Duệ không ngừng biến ảo.

Cuối cùng vẫn thở dài, xoay người đi ra khỏi doanh trướng…
Nhìn nam nhân rời đi, cuối cùng hai nữ nhân trong doanh trướng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng, các nàng cũng chưa thể thả lỏng cảnh giác.
Mạc Yên và Tần Mộ Dao nhìn nhau, lập tức đi ra ngoài doanh trướng.

Quả nhiên thấy Tề Duệ còn đứng ở ngoài doanh, mặc bộ y phục mỏng manh, trong gió tuyết nhìn doanh trướng, vẻ tự trách dường như đã dâng đầy hai mắt hắn.
“Nếu Duệ Vương gia còn thương tiếc nàng, xin cho người chuẩn bị một ít nước ấm, dù sao…”
Mạc Yên không nói tiếp, ánh mắt kia đã khiến Tề Duệ hiểu được nàng định nói gì.
Hắn làm cho cả người Dao Nhi đầy máu, không phải nên tẩy trừ sao?
“Người đâu, lập tức đưa nước ấm!”
Tề Duệ lớn tiếng ra lệnh.
Giờ này khắc này, trong lòng hắn ngoại trừ sám hối, cũng chỉ còn lại sự thương xót với Tần Mộ Dao.
Màu đỏ chói mắt trong đầu lại khiến trái tim Tề Duệ đau xót.
Nếu biết sẽ như vậy, liệu hắn có thật sự đủ nhẫn tâm xoá sạch hài tử trong bụng Dao Nhi không?
Không! Trái tim hắn bắt đầu dao động!
Mặc dù đó là cốt nhục của Mạc Thiếu Khanh, mặc dù đó là nỗi đau của mình, hắn cũng có chút không đành lòng!
Nhưng, cuối cùng thì hài tử cũng đã bị hủy!
Tề Duệ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền.
Là hài tử do chính hắn tự tay hủy đi!
***
Từ sau ngày đó, Tần Mộ Dao vừa nhìn thấy Tề Duệ đều lộ ra thần sắc kinh hoảng.

Nàng không cho ai tới gần, đến ngay cả đại phu cũng không được, chỉ cho phép Mạc Yên ở bên cạnh nàng hầu hạ.
Mà Tề Duệ vẫn thường xuyên đến doanh trướng của nàng.

Nhưng mỗi một lần vào doanh trướng, nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Tần Mộ Dao với mình, hắn lại không thể không lập tức rời đi.

Chỉ có thể đứng ở ngoài doanh trướng, lắng nghe giọng nói của Tần Mộ Dao.
Mà hai nữ nhân ở trong doanh trướng, cuối cùng cũng có thể bình tâm.
Xem ra đã thành công giấu diếm được Tề Duệ.

Hiện tại lực chú ý của Tề Duệ đều ở trên người Tần Mộ Dao, tạm thời Mạc Yên và hài tử trong bụng cũng đều tương đối được bảo đảm.

Bởi vì từ nay trở đi, chắc chắn Tề Duệ sẽ không làm chuyện gì kích động Tần Mộ Dao.
= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =
Ngoài thành Tích Lan, một đội quân khổng lồ tập kết cùng một chỗ.

Mạc Thiếu Khanh mặc một bộ quân phục ngồi trên chiến mã, đã không còn vẻ nho nhã hàng ngày.

Lúc này, hắn có thêm vài phần sắc bén nhưng lại xơ xác tiêu điều.
Nhìn đại quân trước mặt, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định, rút bội kiếm bên hông ra, vung một cái chỉ lên trời, khí thế như nước.
“Các vị tướng sĩ, Tướng quân bị người ta bắt đi.

Hôm nay, xin mọi người hãy theo ta, nghênh đón Tướng quân của các ngươi trở về!”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh xuyên thấu gió lạnh, truyền thẳng vào trong tai ngàn vạn tướng sĩ, khí thế cuồn cuộn.
Đại quân sớm đã tâm phục khẩu phục với Công chúa.

Nay Tướng quân mất tích, đương nhiên bọn họ sẽ không từ nan.
Nghĩ đến nữ tử như thiên thần kia, lại nhìn thấy Phò mã tư thế oai hùng hiên ngang ngồi trên chiến mã, lập tức khí thế của bọn họ tăng vọt lên.
“Bọn thuộc hạ thề sống chết đi theo Phò mã, nhất định phải nghênh đón Tướng quân trở về!”
Trần Huyền dẫn đầu lớn tiếng hô.
Trong khoảng thời gian này, hắn tận mắt thấy Phò mã vì Công chúa mà không ăn không ngủ, chỉ mới có mấy ngày mà đã gầy yếu đi rất nhiều!
Nghĩ đến hai người yêu thương ngọt ngào, bọn họ đều có chút không đành lòng!
Lẽ ra bọn họ phải luôn ở bên cạnh nhau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1423: Cuối cùng cũng biết

Chuyện chia lìa như vậy không nên xảy ra với hai người bọn họ!
Trong lòng xẹt qua một chút kiên định.
Mặc dù là bọn họ có hy sinh, đều phải nghênh đón Công chúa bình an trở về!
“Nghênh đón Tướng quân! Nghênh đón Tướng quân!”
Âm thanh vang vọng đầy trời.

Mạc Thiếu Khanh nhìn khí thế của các tướng sĩ trước mắt, nhìn về phía bầu trời phương tây, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Dao Nhi, hiện giờ nàng thế nào? Có gặp nguy hiểm hay không? Hài tử của chúng ta có ổn không?
Vô số vấn đề nhảy vào trong đầu hắn.

Hắn theo bản năng nắm chặt kiếm trong tay.
Hắn không thể đợi chờ thêm được nữa, hắn phải mau chóng cứu Dao Nhi ra.
Nghĩ đến Tề Duệ, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút ngoan lịch!
Nếu hắn ta dám làm gì gây thương hại cho Dao Nhi và hài tử trong bụng nàng, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà lấy tính mệnh của hắn ta!
“Xuất phát!”
Mạc Thiếu Khanh ra lệnh một tiếng, dẫn đầu cưỡi chiến mã, phi như tên bắn….
***
Hôm nay.
Tần Mộ Dao luôn luôn ở trong doanh trướng, cuối cùng cũng bước ra ngoài.
Tề Duệ đang bố trí quân phòng nghe tin đó, vô cùng vui vẻ, bỏ các phó tướng lại, kích động chạy ra khỏi doanh trướng.

Vừa mới đi đến bên ngoài doanh trướng của Tần Mộ Dao liền gặp nàng đang từ bên trong đi ra.
Bốn mắt hai người vừa giao nhau, Tần Mộ Dao liền hoảng sợ trốn phía sau Mạc Yên.
Hành động này không thể nghi ngờ đã đâm Tề Duệ bị thương.
Đã lâu như vậy, Dao Nhi vẫn tránh hắn như rắn rết, không cho phép hắn tới gần chút nào.
Trong lòng xẹt qua một chút khổ sở.
Hắn muốn quan tâm tới nàng, nhưng lại sợ mình tới gần sẽ làm Dao Nhi khó chịu!
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm đó, hình ảnh máu tươi đầm đìa lại làm đau đớn mắt hắn.
Bước chân đang định tiến lên của Tề Duệ đột nhiên dừng lại.

Nhưng vẻ khổ sở trên mặt lại lập tức chuyển thành vẻ mặt ý cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Tần Mộ Dao, giọng nói cũng dịu dàng thần kỳ.
“Dao Nhi, đừng sợ, ta không lại gần.

Nàng muốn làm gì nói cho ta biết!”
Nói xong, lại chuyển hướng Mạc Yên.
“Hãy hầu hạ nàng cho cẩn thận.

Các ngươi, đi theo bên cạnh bảo vệ!”
Tề Duệ nghiêm túc an bài, chỉ hy vọng Tần Mộ Dao có thể quên đi chuyện hôm đó, quên đi thống khổ!
Hắn biết, chỉ cần trong lòng Dao Nhi còn có bóng ma, thì dù mình có làm thế nào cũng không thể bù đắp được sai lầm đã phạm phải.
Nhìn Tần Mộ Dao được Mạc Yên dìu đỡ đi xa, bước chân hắn theo bản năng cũng đi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào bóng dáng đứng ở kia, không sao nhìn đi chỗ khác được.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian này các nàng đã diễn cực kỳ thành công.

Hiện tại nàng còn cảm ơn sự để ý của Tề Duệ đối với mình.

Hắn không dám lại gần, cưỡng ép nàng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, khóe miệng Tần Mộ Dao nhếch lên.
Khổ nhục kế sảy thai vừa rồi đã giữ được an nguy cho bốn người bọn họ, thật là không tệ!
“Bẩm báo Vương gia, phía trước có đại quân tiến đến!”
Giọng nói lo lắng của thị vệ truyền đến, khiến ánh mắt Tề Duệ vốn đang nhìn Tần Mộ Dao phút chốc trở nên nghiêm khắc.
Đại quân tiến đến?
Trong đầu lập tức vang lên lời nói ngày đó của Mạc Yên, lông mày nhíu chặt.
Chẳng lẽ đó là… Mạc Thiếu Khanh?
Nghĩ đến cái tên này, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút sâu thẳm, hai tay theo bản năng nắm chặt lại, ánh mắt dừng ở trên bóng dáng màu trắng trông như tuyết kia, trong lòng xẹt qua một chút kiên định.
“Lập tức gọi các phó tướng chuẩn bị nghe lệnh!”
Tề Duệ nghiêm túc nói, cố ý hạ thấp giọng nói, dường như đang đề phòng người nào đó nghe được.
Mạc Thiếu Khanh muốn đến đoạt lại Dao Nhi sao? Không! Hắn tuyệt đối không cho phép.

Mặc dù hiện tại Dao Nhi sợ hắn như rắn rết, hắn cũng không cho phép.

Chỉ cần lúc mình muốn nhìn thấy nàng là có thể thấy nàng là được rồi! Hắn sẽ để thời gian xóa nhòa hết thảy! Thay đổi cái nhìn của Dao Nhi với mình!
Mà Tề Duệ đi rồi, Tần Mộ Dao ngẩng đầu lên.
Nằm ngoài dự đoán của Tề Duệ, Tần Mộ Dao đã nghe thấy thị vệ báo cáo.

Vừa nghe thấy tin tức đó, trong lòng nàng nhịn không được mà mừng như điên.
Quân địch tiến đến, đó là quân đội của nàng!
Nghĩ đến lời của Mạc Yên đã nói với nàng.
Thiếu Khanh sắp đến sao?
Nàng chỉ biết Thiếu Khanh đích thân đến cứu nàng!
Lúc này nàng cố gắng nén lại sự kích động trong lòng mình, cố gắng để khuôn mặt mình bình tĩnh lại.
Tay như có như không đặt ở trên bụng, ý cười trong mắt càng đậm.
Vậy là, chẳng bao lâu nữa, ba người một nhà bọn họ lại có thể đoàn tụ!
Đột nhiên, tầm mắt của nàng dừng ở một cây cỏ có màu đỏ rực ẩn trong tuyết, không khỏi khẽ nhíu mày, theo bản năng đi về phía trước.
Mạc Yên nhìn hành động của nàng, lập tức đi theo, chỉ nhìn thấy Tần Mộ Dao đi đến nơi đó, đột nhiên đứng lại, ngồi xuống, tầm mắt dừng ở một cây cỏ đang nằm trong tuyết.
Loại cây cỏ này nàng đã từng thấy, đó là ở trong phủ của Vũ Văn Hạo Thiên.

Tuy rằng Vũ Văn Cẩn tùy tiện, nhưng lại là một nữ tử có y thuật tuyệt vời.

Việc học y là do Vũ Văn Hạo Thiên an bài, trên thực tế, nàng ta vô cùng yêu thích việc chế độc!
Mà cây cỏ này nằm trong vườn thuốc mà Vũ Văn Cẩn đang chăm sóc.

Trong một lần ngẫu nhiên, nàng đã nghe Vũ Văn Cẩn nhắc qua, cái này gọi là ‘độc nương tử’, cho dù là lá hay là quả thì đều có độc!
Nàng nhớ rõ lúc ấy vì nàng đang xem Vũ Văn Cẩn cân lượng, cố ý hỏi về tác dụng của ‘độc nương tử’ này, mà quả nhiên Vũ Văn Cẩn không hổ là một người mê độc, giới thiệu cặn kẽ công dụng của ‘độc nương tử’, đến ngay cả cách chế tác cũng không hề giấu diếm.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng sáng lạn, bàn tay Tần Mộ Dao lập tức nhổ cây cỏ kia lên.
Thiếu Khanh ở ngoài kia đang tận lực cứu nàng, đương nhiên nàng cũng không thể nhàn rỗi!
Chiến trường hung hiểm, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Thiếu Khanh ra chiến trường, trong lòng nàng đã vô cùng bất an.

Ánh mắt lóe lên.
Nếu có thể tránh được chiến tranh và nàng có năng lực thuận lợi đi ra ngoài… thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn!
Vì sao không phát hiện thấy thứ này sớm hơn một chút chứ?
Nếu vậy thì nàng đã không phải đợi lâu như vậy, chưa nói đến chuyện để Mạc Yên chịu khổ, còn thiệt thòi cho các nàng trình diễn cảnh tượng khổ nhục kế!
Gió lạnh dường như càng trở nên sắc bén giống như dao sắc quất trong không trung.

Tần Mộ Dao cất kỹ cây cỏ, lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Gió lớn quá, chúng ta trở về đi!”
Hoặc là, nàng muốn mau chóng nhìn thấy Tề Duệ!
Quả nhiên như thị vệ hồi báo, Mạc Thiếu Khanh suất lĩnh mấy vạn đại quân đã bao vây ngoài cứ điểm của bọn họ.
Sau khi Tề Duệ biết tin, cũng tiến hành cảnh giới nghiêm mật.
Trong mắt hắn, trận chiến này, nhất định Tề Duệ hắn phải thắng, hơn nữa còn phải thắng một cách oanh liệt!
Mạc Thiếu Khanh phải không? Hắn đang muốn xem, một người luôn gặp thuận lợi trên thương trường liệu có thể cũng thong dong bình tĩnh như vậy trên chiến trường hay không!
Ban đêm, Tề Duệ và các phó tướng đã bàn bạc xong kế sách ứng đối.

Hắn theo thói quen lại đi đến bên ngoài doanh trướng của Tần Mộ Dao, lẳng lặng đứng, nhìn đèn đuốc bên trong chiếu rọi lên bóng dáng của Tần Mộ Dao, tưởng tượng những việc Tần Mộ Dao đang làm, trên mặt dâng lên mỉm cười.
Đột nhiên, mành doanh trướng bị mở ra, Mạc Yên xuất hiện, bắt gặp ánh mắt của Tề Duệ, theo bản năng tránh né.
Trong khoảng thời gian này, Tề Duệ dường như quên mất nàng và hài tử trong bụng nàng.

Như vậy cũng tốt, để nàng có cơ hội thong dong, không phải lúc nào cũng lo lắng hắn sẽ xuống tay với hài tử.
“Duệ Vương gia, mời vào!”
Giọng nói của Mạc Yên thần kỳ bình tĩnh.
Nàng phát hiện, đã lâu như vậy, nàng đã không còn mất bình tĩnh khi đối mặt với nam nhân này.

Không phải là sự bình tĩnh bên ngoài, đến ngay cả trong lòng cũng không có chút gợn sóng.
Tề Duệ giật mình, lông mày nhíu chặt, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
“Dao Nhi… nàng…”
Nàng gọi mình vào sao? Nhưng… không phải Dao Nhi vẫn còn sợ mình sao?
Trong đầu hiện ra hình ảnh mấy lần Tần Mộ Dao nhìn thấy hắn, trong mắt và trên mặt đều hoảng sợ, trái tim như thể đau nhói.
Nếu hắn vào, liệu có khiến Dao Nhi hoảng hốt hay không?
Hắn muốn vào, lại sợ phải chịu đựng hậu quả như vậy!
“Nàng nói, các ngươi nên nói chuyện tử tế!”
Mạc Yên lại mở miệng.
Nói chuyện tử tế? Dao Nhi muốn nói chuyện gì với hắn?
Nghĩ đến chuyện Mạc Thiếu Khanh dẫn quân tấn công, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút tối tăm.
Chuyện Dao Nhi muốn nói có liên quan đến Mạc Thiếu Khanh sao?
Đứng hồi lâu trong tuyết, cuối cùng Tề Duệ cũng lựa chọn bước chân vào.

Sau khi thân hình cao lớn bước vào trong trướng, còn mang theo sương lạnh bên ngoài.
Lúc này Tần Mộ Dao ngồi quay lưng về phía Tề Duệ, càng thêm khiến trong lòng Tề Duệ không nắm chắc.
Trước khi Tần Mộ Dao mở miệng, Tề Duệ lựa chọn im lặng.

Trong lòng hắn đang lo lắng, liệu Dao Nhi ngay cả nghe thấy giọng nói của mình cũng sợ hãi hay không?
Dường như cảm nhận được tâm tư của hắn, khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, ngữ khí cũng lạnh như băng dị thường.
“Ngồi đi!”
Tề Duệ giật mình, chỉ là lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Dao Nhi bình tĩnh nói chuyện với mình như vậy.

Không có kinh sợ, không có kích động.
Tìm một chỗ ngồi không xa Tần Mộ Dao, ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi Tần Mộ Dao mở miệng.
Nàng muốn nói chuyện gì với hắn?
“Duệ Vương gia, ngươi làm nhiều như vậy, đơn giản là muốn có được ta.

Ngươi có nghĩ tới chuyện sau khi có được ta thì sẽ thế nào hay không? Ngươi có thể chán ghét hay không? Ta muốn biết, cuối cùng thì tình yêu của ngươi với ta có thể kéo dài được bao lâu, có đáng để ta mất đi hài tử hay không!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao không chút gợn sóng, giống như đang nói câu chuyện không phải của mình.
“Tình yêu của ta với nàng chẳng hề kém so với Mạc Thiếu Khanh.

Những gì hắn có thể đem đến cho nàng, ta cũng có thể cho nàng.

Ta còn có thể cho nàng những thứ mà hắn không thể nữa!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút kiên định.
Hắn còn có thể trao cho nàng vị trí Hoàng hậu của Tây Nhạc quốc, thân phận của nàng vẫn sẽ là tôn quý nhất!
Ánh mắt chớp động, hắn đột nhiên nghĩ hài tử đã bị hủy kia, tiếp tục nói:
“Nàng ở bên cạnh ta, rồi nàng sẽ lại có hài tử.

Đừng hận ta nữa, cũng đừng sợ ta nữa, được không?”
Nói đến đây, giọng nói của Tề Duệ gần như là trở thành khẩn cầu.

Phút chốc toàn bộ thân thể đứng lên, chậm rãi tới gần Tần Mộ Dao.
Hiện nay Mạc Thiếu Khanh suất lĩnh quân đội giằng co với hắn, nếu nói trong lòng hắn không hoảng hốt thì là gạt người.

Hắn luôn luôn sợ Tần Mộ Dao sẽ thật sự bị Mạc Thiếu Khanh mang đi.
Tần Mộ Dao cảm nhận được hắn càng ngày càng gần mình.
Đừng hận hắn nữa sao? Nếu hắn thật sự hủy hài tử của nàng, nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ ngừng hận hắn.

Không chỉ có như thế, nàng còn có thể bắt hắn đền mạng.

Nhưng…
Không phải hài tử vẫn hoàn hảo sao?
Ngay trước khi hắn đến gần mình, Tần Mộ Dao đột nhiên xoay người.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Tề Duệ, trên mặt không có vẻ mặt gì, không trả lời Tề Duệ, mà lại đưa ra một câu hỏi.
“Ngươi có thể làm gì cho ta?”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói.
Thiếu Khanh có thể vì nàng mà không để ý đến tính mạng, Tề Duệ thì sao? Nàng muốn hỏi thử.
“Nàng muốn ta làm cái gì, ta đều có thể làm được!”
Tề Duệ lập tức nói.

Nhưng giây tiếp theo, hắn như là nghĩ ra cái gì, ánh mắt lại chuyển.
“Ngoại trừ thả nàng rời đi!”
Đây là giới hạn cuối cùng của hắn!
“Thật không?”
Tần Mộ Dao hơi nhếch khóe miệng lên.
“Ta muốn gặp Mạc Thiếu Khanh, ngươi có đồng ý không?
“Không! Không được!”
Tề Duệ không chút do dự cự tuyệt.

Ánh mắt trở nên sắc bén.
Quả nhiên!
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút châm chọc.
Không phải vừa nói nàng muốn hắn làm gì thì hắn có thể làm như vậy sao? Sao lại lập tức đổi ý rồi? Nam nhân như vậy bảo nàng làm sao mà tin tưởng được?
Nhưng, cho dù hắn không muốn, nàng cũng sẽ khiến hắn tự mình đưa nàng đến trước Thiếu Khanh!
“Ha ha… Tề Duệ, ta hiểu rồi!”
Tần Mộ Dao đột nhiên cười khẽ ra tiếng, xoay người đi đến bên bàn, cố ý rót một ly trà.
Thiếu Khanh biết nàng yêu nhất trà gì, mà Tề Duệ lại không biết!
“Dao Nhi…”
Tề Duệ không biết cuối cùng thì Tần Mộ Dao muốn làm gì.

Nàng khiến hắn có cảm giác không thể nắm bắt được, giống như giây tiếp theo, nàng sẽ biến mất không còn thấy nữa vậy.
Hắn còn chưa kịp nói xong, liền cảm giác được sau lưng đau nhói.

Giây tiếp theo, mê muội khôn cùng dâng lên.

Nhìn bóng dáng của Tần Mộ Dao, dường như trở nên vô cùng mơ hồ.

Lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tươi cười của Tần Mộ Dao trước mặt mình càng lúc càng lớn.
Dao Nhi đã làm gì với mình vậy?
Nhưng, hắn đã không thể tìm được đáp án.

Bởi vì cơn mê muội lại dâng lên, khiến hắn hoàn toàn ngất xỉu.
“Đại tẩu, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Mạc Yên có chút không biết nói gì nhìn Tề Duệ.
Vừa rồi, Tần Mộ Dao thu hút sự chú ý của Tề Duệ, còn nàng thừa dịp hắn không để ý, đâm một trâm hoa ngâm nhựa cây cỏ kia vào lưng hắn.

Tề Duệ ngất quá nhanh, đến ngay cả nàng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nàng thật không ngờ, thứ mà Tần Mộ Dao bôi lên trâm hoa lại lợi hại như vậy!
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, buông chén trà, lẳng lặng ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn Tề Duệ.
“Sáng mai sẽ biết!”
Tần Mộ Dao cao thâm nói.
Việc của các nàng bây giờ chính là chờ đợi.

Chờ Tề Duệ tỉnh lại, nàng sẽ làm cho Thiếu Khanh không uổng chút khí lực mà đón được mình về!
***
Sáng sớm hôm sau, lúc Tề Duệ chuyển tỉnh, mở mắt ra, trước mặt chính là một khuôn mặt phóng đại, chính là Dao Nhi!
“Tề Duệ, ta muốn cùng tiến ra chiến trường với ngươi!”
Giọng nói của Tần Mộ Dao chậm rãi truyền vào tai Tề Duệ, trong suốt như dòng nước.
“Được!”
Hầu như không băn khoăn gì, trong miệng Tề Duệ chỉ nói đúng một chữ!
Ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao không khỏi càng lúc càng lớn.
Hóa ra loại độc dược này lại hữu hiệu như vậy!
“Ta… muốn gặp Mạc Thiếu Khanh!”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.

Nàng muốn nhìn xem, cùng một vấn đề, trước đó và sau đó, nàng có nhận được đáp án khác nhau hay không.
Quả nhiên, trên mặt Tề Duệ dâng lên mỉm cười, kiên định gật gật đầu.
“Được!”
Chỉ có điều, tới đầu tới cuối, Tần Mộ Dao đều chỉ nhìn thấy trong mắt Tề Duệ phủ một tầng sương mù!
Mà Mạc Yên đã sớm trợn mắt há hốc miệng.
Sao có thể như vậy? Tối qua lúc Tề Duệ nghe Tần Mộ Dao nhắc tới đại ca, phản ứng kịch liệt như vậy, gần như là không nghĩ đã từ chối yêu cầu của nàng.

Sao chỉ qua có một đêm mà lại đưa ra đáp án khác nhau một trời một vực như vậy?
Mà thái độ của Tề Duệ với Tần Mộ Dao, dường như có gì đó không thích hợp!
Tần Mộ Dao đứng thẳng dậy, nhìn xuống nam nhân ngồi trên nhuyễn tháp, đắc ý liếc mắt nhìn Mạc Yên một cái, hình như là đang khoe khoang thành quả của mình.
“Đại tẩu, tẩu làm như thế nào?”
Sự khϊếp sợ trong mắt Mạc Yên vẫn chưa hề biến mất.

Nàng kích động nhìn Tần Mộ Dao, còn thiếu mỗi nước tiến lên kéo tay Tần Mộ Dao cao hứng phấn chấn nhảy dựng lên mà thôi.
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở cây cỏ vẫn chưa dùng hết trên bàn kia, trong mắt xẹt qua một chút cao thâm.
“Đều là công lao của muội a! Nhát trâm đêm qua rất tốt!”
Mạc Yên nhìn theo tầm mắt của nàng về phía cái bàn, chỉ là một cây cỏ nhỏ.

Hay là…
“Thứ hôm qua đại tẩu tẩm vào trâm hoa chính là thứ này à?”
Cuối cùng thì nàng đã hiểu.

Nàng vốn đã nghĩ đến thứ mà Tần Mộ Dao bôi lên cùng lắm thì chỉ có thể khiến Tề Duệ hôn mê, nhưng hiện tại hình như không phải như vậy.
“Đúng!”
Công hiệu của ‘độc nương tử’ này quả nhiên là không tệ a! Độc của lá cây quả nhiên là có thể khống chế được hành vi của người bị trúng độc.

Nhưng người trúng độc dưới tác dụng của độc sẽ chỉ bị người đầu tiên mà mình nhìn thấy sau khi tỉnh lại khống chế!
Chỉ cần lá cây đã ghê gớm như vậy, những bộ phận khác thì sao?
Nheo mắt, Tần Mộ Dao bọc kỹ cây ‘độc nương tử’ rồi cất vào trong ngực.
Tề Duệ nhìn bọn họ nói chuyện với nhau không hề kiêng kị, cũng không có chút phản ứng.

Thật giống như một hình nhân không có linh hồn, ngơ ngác nhìn về phía trước!
“Tề Duệ, lập tức đưa chúng ta ra khỏi quân doanh, đến gặp Mạc Thiếu Khanh.”
Tần Mộ Dao đi đến bên cạnh Tề Duệ, nói nhỏ vào tai hắn.

Khóe miệng xẹt qua một chút đắc ý.
Nàng đã từng nói, muốn Tề Duệ tự đưa các nàng đến bên cạnh Mạc Thiếu Khanh!
***
Cả một khoảng đất rộng lớn trắng xóa.

Trên tuyết trắng, Mạc Thiếu Khanh suất lĩnh đại quân đã tới gần quân doanh của Tề Duệ.

Ngồi trên chiến mã, cả người Mạc Thiếu Khanh tản ra khí thế sắc bén, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
Hôm nay, cho dù phải trả bất cứ giá nào hắn cũng sẽ phải đưa Dao Nhi bình an trở về!
Mà nghĩ đến tin tình báo hôm qua, đột nhiên trái tim Mạc Thiếu Khanh đau xót, theo bản năng nắm chặt bội kiếm bên hông.
Hài tử…
Cuối cùng thì ở bên kia Dao Nhi đã bị hành hạ như thế nào?
Trong mắt một mảnh bi thương.
Mạc Thiếu Khanh nhớ rõ lúc mình đang nghe thấy tin tức này, toàn bộ máu trên người đều đông đặc lại.

Trong khoảnh khắc đó, hắn hận không thể gϊếŧ Tề Duệ, cũng hận không thể gϊếŧ mình!
Hắn đã từng nói sẽ bảo vệ cho Dao Nhi và hài tử.

Nhưng… vẫn để khiến bọn họ rơi vào trong nguy hiểm.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Dao Nhi phải chịu khổ, hắn liền không thể bình tĩnh trở lại!
Hài tử… đã không còn nữa rồi!
Dao Nhi yêu hài tử trong bụng như vậy, sao nàng có thể chấp nhận được nỗi đau mất đi hài tử được đây?
“Bẩm báo Phò mã, phía trước có một đội nhân mã đang chạy thẳng đến đây!”
Trần Huyền cưỡi chiến mã đi đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh, lớn tiếng bẩm báo.
Thân thể nam nhân đang ngồi trên chiến mã ngẩn ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161: Niềm vui nhỏ 7 - cố tinh lan

Không cần tưởng, hắn cũng biết là nhân mã của Tề Duệ!
“Lập tức phân phó các tướng sĩ chuẩn bị tốt, nghe hiệu lệnh của ta!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một tia sáng.

Sau khi phân phó xong, lập tức suất lĩnh quân đội tiếp tục đi về phía trước.

Hắn đã chuẩn bị tốt cho cuộc chiến này.
Chỉ có điều, lúc hai đội nhân mã đứng đối mặt nhau, trong mắt Mạc Thiếu Khanh lại có chút kích động.
Hắn thấy rõ ràng trên chiến mã bên cạnh Tề Duệ, Dao Nhi của hắn đang ngồi vững vàng.
Giật mình, theo bản năng hắn nắm chặt dây cương.

Giây tiếp theo, chiến mã liền phi về phía đối phương.
“Dao Nhi…”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dao Nhi, hắn thầm mong được ôm Dao Nhi vào trong ngực, chắn đi gió lạnh cho nàng.
Các phó tướng của Tề Duệ nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh phi tới, lập tức rút kiếm ra.

Nhận thấy được ánh mắt Tần Mộ Dao khẽ chuyển, điều khiển chiến mã đi đến bên cạnh Tề Duệ, giọng nói ôn hòa lại vang lên.
“Tề Duệ, bảo bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ!”
“Không có mệnh lệnh của Bản vương, hãy đứng tại chỗ.

Không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Giọng nói của Tề Duệ lạnh như băng không chút gợn sóng.

Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Giờ này khắc này, hắn như một con rối rối gỗ, đến ngay cả việc mình đang nói gì cũng không biết!
Quả nhiên, mặc dù các tướng sĩ có nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Tề Duệ.

Ánh mắt dao động giữa Tề Duệ và nữ nhân bên cạnh hắn.
Bọn họ đều nghe nói, Duệ Vương gia tìm mọi cách lấy lòng, cẩn thận che chở cho nữ nhân này.

Nhưng ở trên chiến trường, cũng nghe lời của nàng, cái này có chút không thể tưởng tượng!
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút đắc ý.
Nhưng mà, nàng biết, thời gian không thể kéo dài lâu được.

Các phó tướng này không phải là thùng cơm, cuối cùng vẫn sẽ phát hiện ra sự bất thường của Tề Duệ.
Ánh mắt chớp động, đảo mắt nhìn về phía Mạc Yên, gật gật đầu với nàng ta.
Giây tiếp theo, hai người cưỡi ngựa xông ra ngoài như tên.
Các phó tướng nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhưng Tề Duệ không hề ngăn cản.

Ngược lại mở miệng nói:
“Lập tức quay về quân doanh.”
Sau khi ra lệnh một tiếng, Tề Duệ cưỡi chiến mã, chạy về phía ngược lại với Tần Mộ Dao…
“Thiếu Khanh…”
Trong lòng Tần Mộ Dao mừng như điên không thôi.
Cuối cùng thì nàng đã thoát khỏi Tề Duệ, mà người đầu tiên có thể nhìn thấy lại chính là Mạc Thiếu Khanh.

Đây không thể nghi ngờ là lễ vật lớn nhất cho nàng.
Nhìn Mạc Thiếu Khanh đang chạy về phía mình, toàn bộ máu trong người nàng như sôi trào.

Gần hơn, càng gần hơn!
Mạc Thiếu Khanh nghe tiếng gọi truyền trong không khí, tâm tình cũng vô cùng kích động, thậm chí còn không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt.
Một nhóm quân đội của Tề Duệ đã rút lui, còn Dao Nhi thì lại đang chạy về phía mình!
Đây là chuyện gì?
Thậm chí hắn còn nghĩ đây là ảo giác của mình.

Cho đến tận khi ngựa của hai người tiếp cận nhau, Mạc Thiếu Khanh tung người nhảy lên.

Giây tiếp theo, toàn bộ thân thể hắn dừng ở sau lưng Tần Mộ Dao.

Cảm nhận được hơi ấm của nữ nhân trong lòng, hắn mới dám tin đây là sự thật!

Giờ phút này Dao Nhi đã thật sự ở trong lòng hắn!
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh vòng hai tay ôm nàng thật chặt, dường như muốn khảm nàng vào trong xương thịt của mình.
Hắn không thèm quan tâm vì sao Tề Duệ lại khinh địch mà thả Dao Nhi như vậy.

Hắn chỉ cần biết rằng, hiện tại Dao Nhi đã an toàn ở trong lòng hắn là được rồi.
Cuối cùng thì Tần Mộ Dao đã được nghe thấy giọng nói của Mạc Thiếu Khanh.

Nàng có thể cảm nhận được bao nỗi nhớ thương và lo lắng của hắn trong khoảng thời gian qua.

Đặt dây cương vào tay hắn, Tần Mộ Dao lớn mật nghiêng thân thể, không để ý còn có Mạc Yên ở bên cạnh đang nhìn, ghé sát vào môi hắn, càn quấy hôn.

Nàng muốn nói cho hắn biết mình vẫn ổn!
Không dự đoán được sự nhiệt tình của Tần Mộ Dao, trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.

Theo bản năng cho ngựa dừng lại, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau trên lưng ngựa, trao cho nhau thâm tình và nhung nhớ.
Mạc Yên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.
Cuối cùng cũng đã sum họp.

Chỉ có điều…
Quay đầu nhìn về phía đại quân đã sắp biến mất, nụ cười tươi trên mặt biến thành khổ sở, bàn tay đặt lên bụng mình, thấp giọng thì thầm.
“Vĩnh biệt, Tề Duệ!”
Từ hôm nay trở đi, có lẽ nàng sẽ thực sự đoạn tuyệt với quá khứ!
Gió lạnh thổi tới, Mạc Yên run rẩy.
Có lẽ ở Bắc Tĩnh quốc, sẽ là một cuộc sống mới!
***
Tướng sĩ toàn quân, vốn tưởng rằng phải đánh một trận với Tề Duệ mới có thể cứu được Công chúa của bọn họ trở về.

Chỉ có điều, khi bọn họ nhìn thấy sau khi một mình Phò mã chạy về phía quân đội đối phương, lúc trở về lại biến thành hai người đang ôm chặt lấy nhau trên lưng ngựa.
Không có chiến tranh, Công chúa đã trở lại!
Nhìn nữ nhân đang ngọt ngào rúc vào trong lòng Phò mã, tướng sĩ toàn quân lập tức hoan hô lên, nhiệt tình nghênh đón chủ tử của bọn họ!
***
Thành Tích Lan.
Khác hẳn với vẻ lo lắng của mấy ngày trước đây, hiện nay trong thành lại vô cùng vui mừng.
Mấy ngày nay vừa trở về thành, cuộc sống của Tần Mộ Dao lại quay về giống như trước kia.

Mạc Thiếu Khanh càng thêm như hình với bóng ở bên cạnh nàng, không xa cách đến một giây.
Hôm nay, đúng là tiết Khất Xảo.
Bắc Tĩnh quốc cũng giống Tây Nhạc quốc, cũng có tiết Khất Xảo.

Tiết Khất Xảo ở nơi này không long trọng như tiết Tuyết Thần, nhưng, toàn bộ thành Tích Lan cũng vô cùng náo nhiệt.
Tần Mộ Dao đột nhiên muốn ra đường đi dạo.

Đương nhiên là Mạc Thiếu Khanh bố trí toàn bộ đường đi, ngoại trừ có ám vệ âm thầm bảo vệ Tần Mộ Dao, Trần Huyền và Khúc Phong cũng theo sát phía sau bọn họ.
Nàng biết đây là Mạc Thiếu Khanh phân phó, tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng, Tần Mộ Dao vẫn không nói gì.

Chỉ cần Thiếu Khanh an tâm là tốt rồi.
Mấy tối nay, Mạc Thiếu Khanh luôn thật cẩn thận với nàng, thường xuyên ôm hôn nàng, sau đó lại trầm mặc một hồi.
Nàng phát hiện hắn có tâm sự, cho nên, nàng đang đợi xem khi nào thì hắn nói ra tâm sự của mình cho nàng nghe.
***
Trong tửu lâu.
Tần Mộ Dao ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ nhìn qua cửa sổ xuyên thấu của lầu hai ra bên ngoài náo nhiệt.

Nhớ rõ tiết Khất Xảo năm ngoái, nàng chỉ có một mình, trong lòng đang cân nhắc làm thế nào để giải trừ hôn ước với Tề Duệ.

Thế mà tiết Khất Xảo năm nay, nàng cũng đã thành thê tử của Mạc Thiếu Khanh.
Đảo mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, vừa vặn gặp được tầm mắt hắn, hai người nhìn nhau cười.

Mạc Thiếu Khanh theo bản năng ôm chặt lấy Tần Mộ Dao, để nàng thoải tựa vào trong lòng mình.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng, nhìn xuyên thấu qua mành, ánh mắt của nàng dừng ở một chỗ.
“Tiết Khất Xảo năm trước, ta đã làm cho chàng thắng không ít đi?”
Mạc Thiếu Khanh giật mình, lập tức nhớ tới chuyện cá cược giữa mình và Chân Giác, Thương Kì Nhiên, sắc mặt run run.
Làm sao mà Dao Nhi biết được?
Còn nữa, nếu nàng biết mình lấy chuyện của nàng ra để cá cược, liệu có tức giận hay không?
Nghĩ đến đây, Mạc Thiếu Khanh theo bản năng cầm chặt tay Tần Mộ Dao, trong ánh mắt ngầm lộ ra bất an.
“Dao Nhi… Ta không phải…”
Mạc Thiếu Khanh vội vàng muốn giải thích, nhưng lại nhìn thấy Tần Mộ Dao quay đầu cười với hắn, sau đó ngắt ngang lời hắn.
“Thiếu Khanh, trước kia cho dù gặp chuyện gì mặt chàng cũng đều không đổi sắc.

Sao hôm nay lại dễ dàng căng thẳng như vậy? Chàng yên tâm, ta không phải là người nhỏ mọn, hơn nữa, hiện tại chúng ta là người một nhà, của chàng chính là của ta, chàng thắng, còn không phải đều là của chúng ta sao!”
Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng.

Nàng thích dáng vẻ Mạc Thiếu Khanh căng thẳng vì nàng!
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút ý cười, bởi vì một câu ‘chàng thắng, chính là của chúng ta’ kia mà hưng phấn không thôi.

Nhớ tới sắc mặt khó coi của Chân Giác sau khi thua trận, ý cười trên khóe miệng Mạc Thiếu Khanh càng lúc càng lớn.
“Đúng là đã thắng không ít!”
“Vậy hôm nay chàng còn có thể thắng nữa không?”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt hắn.

Càng ngày nàng càng nhớ nhung ánh mắt của hắn.
Lúc nào trong lòng nàng cũng cảm nhận được ánh mắt dịu dàng vô hạn của hắn đang bao phủ mình.
“Ừm?”
Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, nhìn trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên ánh sáng, ngầm hiểu là Dao Nhi lại muốn chơi trò gì đó!
“Chàng xem bên kia.”
Tần Mộ Dao chỉ vào đám đông ở quảng trường đối diện.

Mạc Thiếu Khanh nhìn theo.
Ở đó đang diễn ra một trận đấu bắn cung đầy phấn khích, hấp dẫn không ít người vây xem.

Mà người có thể bắn trúng sẽ được chủ quán tặng phần thưởng.
Hai người Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh cùng đi xuống.

Tự Trần Huyền và Khúc Phong mở một lối đi cho Tần Mộ Dao, để Tần Mộ Dao đi vào tận bên trong cùng.
“Phò mã, có muốn thử xem sao không.

Chỉ cần bắn trúng, là có thể đoạt được phần thưởng!”
Chủ quán mở miệng nói.
Người trước mắt này vừa nhìn đã thấy khí chất bất phàm, chung quanh còn có nhiều thị vệ đi theo như vậy.

Hắn đã nghe nói hiện tại Tướng quân là Công chúa, mà Công chúa và Phò mã lại vô cùng ngọt ngào, thường xuyên như hình với bóng.

Ánh mắt như có như không dao động giữa hai người, hắn càng thêm chắc chắn hai người trước mắt là Công chúa và Phò mã không thể nghi ngờ.
Công chúa và Phò mã mà giành được phần thưởng ở đây thì chính là đại vinh hạnh của hắn a!
“Dao Nhi, nàng muốn cái nào?”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh dịu dàng khiến người ta cảm thấy như cây giữa gió xuân.

Trong không gian giá lạnh của Bắc quốc, dường như đã tạo thành một khoảng ấm áp.
Tần Mộ Dao nhìn nhìn chủ quán ân cần, ánh mắt lại chuyển hướng về phía những phần thưởng.
Đột nhiên, tầm mắt của nàng dừng ở một cái trống bỏi, trong lòng đột nhiên vui vẻ, đưa ngón tay chỉ vào thứ đó.
“Ta muốn cái kia!”
Mạc Thiếu Khanh nhìn theo.

Lúc nhìn thấy vật đó, phút chốc sắc mặt hắn trầm xuồng.
Đó rõ ràng là đồ chơi của tiểu hài tử mà.

Nhớ lại chuyện vẫn đang khiến hắn vô cùng thống khổ, lúc này trái tim của Mạc Thiếu Khanh dâng lên đau xót.
Từ sau khi Dao Nhi trở về, hắn không nỡ đề cập tới chuyện của hài tử.

Hắn biết, mất hài tử, Dao Nhi còn thương tâm hơn mình.

Không chỉ như thế, hắn còn ra lệnh cho tất cả mọi người, không ai được nhắc đến hai chữ ‘hài tử’ trước mặt Dao Nhi, càng thêm không cho phép bọn họ dẫn hài từ đến gần.
Nhìn vẻ chờ mong trên mặt Tần Mộ Dao, trái tim Mạc Thiếu Khanh đau thắt lại.
Dao Nhi đang miễn cưỡng cười vui sao?
“Dao Nhi… Chúng ta lấy thứ khác đi!”
Mạc Thiếu Khanh ngăn cản tầm mắt của nàng, chuyển sự chú ý của nàng sang thứ khác.
Mà ánh mắt của hai nha đầu bên cạnh và hai người Trần Huyền, Khúc Phong cũng lóe lên.
Thôi chết rồi.

Bọn họ đề phòng đủ kiểu nhưng cũng không thể đề phòng được chuyện ngày hôm nay.
Trần Huyền hung hăng trừng mắt liếc nhìn chủ quán một cái.
Hắn thiếu gì đồ để làm phần thưởng, sao lại cố ý treo cái đồ chơi của tiểu hài tử lên làm gì chứ?
Giờ phút này, hắn còn muốn giáo huấn cho chủ quán một trận ra trò!
“Các ngươi làm sao vậy?”
Tần Mộ Dao nhận thấy dường như bọn họ đều thay đổi sắc mặt.

Vừa rồi còn cười nói tươi tỉnh, thế mà giờ này vẻ mặt đều âm trầm.

Như có như không nhìn thoáng qua cái trống bỏi kia.

Thứ đồ đó có vấn đề gì sao?
“Không… không có gì.

Dao Nhi, mau chọn đi! Cứ tin vào tài bắn cung của ta, chỉ cần thứ nàng muốn, nhất định ta sẽ giành được cho nàng!”
Mạc Thiếu Khanh ra vẻ thoải mái nói, như có như không liếc mắt nhìn bọn Trần Huyền, mơ hồ mang theo vài phần trách cứ.
“Ta đã muốn cái kia rồi a!”
Tần Mộ Dao vòng qua Mạc Thiếu Khanh, lại chỉ vào cái trống bỏi kia.
Một cái trống bỏi mà thôi, có nhất thiết phải khiến mặt bọn họ biến sắc hay không?
Giương mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh.
“Đợi đến lúc sinh hài tử ra thì có thể dùng nó để cho hài tử chơi.”
Trong mắt Tần Mộ Dao ánh lên thần sắc chờ mong.
Hài tử ở trong bụng càng lâu, trong đầu nàng càng thường xuyên xuất hiện hình ảnh hài ở bên cạnh mình.

Nàng lúc này giống như một mẫu thân đang chờ mong hài tử mau mau được sinh ra.
Mà trong mắt Mạc Thiếu Khanh, vẻ mặt của nàng lại vô cùng chói mắt.
Dao Nhi đang trốn tránh sao?
Nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn không hiểu sao lại thấy đau xót, tiến lên ôm nàng vào trong ngực, cằm đặt lên đ ỉnh đầu nàng.
“Được, ta sẽ giành được nó cho nàng!”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh mang theo vài phần trầm thấp.
Nếu Dao Nhi đã muốn, hắn sẽ đưa đến tay nàng.

Còn hài tử…
Có lẽ, hắn phải nhanh chóng cùng Dao Nhi chế tạo ra hài tử tiếp theo…
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định.

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh đã có quyết định.
Buông Tần Mộ Dao ra, Mạc Thiếu Khanh xoay người cầm lấy cung tên trong tay chủ quán, kéo cung, bắn tên.

Một loạt động tác liên tiếp, mũi tên bắn vào tấm bảng gỗ treo chiếc trống bỏi, lập tức xung quanh vang lên một trận vỗ tay kịch liệt.
“Phò mã bắn tên rất khá!”
Chủ quán lập tức tự cầm chiếc trống bỏi đưa đến, trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Tài bắn cung như thế mà chỉ bắn để giành lấy một chiếc trống bỏi thì có phải là quá lãng phí hay không? Giá của cái trống bỏi còn chưa đến một thỏi bạc đâu!
Tần Mộ Dao vui sướng tiếp nhận trống bỏi, cầm trong tay, thử chơi vài cái.

Dường như nàng có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình dùng cái trống bỏi để dỗ dành hài tử, khóe miệng dâng lên ý cười nhu hòa.
Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ con vang lên.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày nhìn về phía đó, lại thấy một người phụ nữ cõng một hài tử trên lưng, trong tay dường như đang cầm vật gì đó rất nặng.

Tiếng hài tử khóc khiến trong lòng Tần Mộ Dao cứng lại, theo bản năng đẩy tay Mạc Thiếu Khanh ra, chạy về phía người phụ nữ kia.
“Dao Nhi, nàng làm gì vậy? Nàng đi chậm một chút, cẩn thận ngã.”
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh lo lắng, đi theo sau lưng nàng.
Trần Huyền ở phía sau quăng một thỏi bạc cho chủ quán, còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nghiêm khắc cảnh cáo.
“Về sau không được trưng bày đồ chơi của tiểu hài tử a!”
Nói xong, rời đi theo.
Phía sau, chỉ quán cầm bạc trên tay, ngẩn người không hiểu.
“Người đâu, đưa đồ về giúp vị đại thẩm này!”
Tần Mộ Dao phân phó.
Nàng biết, chỉ cần mình vừa thốt lên thì sẽ có người đến hỗ trợ.

Nàng nhìn vì đại thẩm đang có vẻ mặt kinh dị bên cạnh, cười ôn hòa.
“Đừng sợ, chỉ là ta thấy hài tử của ngươi khóc, cho nên…”
Ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt đầy lệ của hài tử.
Nghe tiếng khóc của hắn, trái tim như thắt lại, theo bản năng, giơ trống bỏi lên lắc lư trước mặt nó.
Không biết vì sao, hài tử kia nghe thấy âm thanh đó, dường như lập tức cảm hứng thú liền ngừng khóc ngay.
Nhìn thấy phản ứng của hài tử, Tần Mộ Dao lập tức vô cùng ngạc nhiên, trong lòng dâng lên tình mẫu tử khiến nàng nghĩ hài tử trước mắt này chính là hài tử của mình, trong mắt xẹt qua một chút hưng phấn, kéo tay Mạc Thiếu Khanh vừa chạy đến.
“Thiếu Khanh, chàng tới dỗ dành hài tử xem nào!”
Tần Mộ Dao đưa cái trống bỏi cho Mạc Thiếu Khanh, muốn cho hắn cũng được trải nghiệm sự vui sướng của một người phụ thân.
Mạc Thiếu Khanh cứng ngắc tiếp nhận, nhìn hài tử kia vươn tay về phía cái trống bỏi, tiếng cười của Dao Nhi quanh quẩn bên tai, trái tim hắn càng đau như thể bị dao cắt.
Đột nhiên, ánh mắt hắn rùng mình, cầm trống bỏi, ôm xốc Dao Nhi lên.
Hắn không cần Dao Nhi trốn tránh như vậy.

Dáng vẻ miễn cưỡng cười vui của nàng như vậy khiến hắn khó chịu!
Hắn muốn nói cho Dao Nhi, mình sẽ lại cho nàng một hài tử khác.

Chẳng bao lâu nữa, bọn họ có thể được làm phụ mẫu, có thể lại có hài tử!
Bất ngờ không kịp phòng, Tần Mộ Dao bị ôm lên xe ngựa.

Nhìn vẻ mặt dị thường của Mạc Thiếu Khanh, lông mày Tần Mộ Dao càng nhíu chặt.
“Thiếu Khanh, cuối cùng thì chàng có tâm sự gì vậy?”
Cuối cùng Tần Mộ Dao cũng mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

Hành động dị thường vừa rồi của Thiếu Khanh hẳn là liên quan đến tâm sự của hắn rồi!
“Dao Nhi, thực xin lỗi.

Là do ta không bảo vệ được nàng và hài tử.

Nàng đừng có miễn cưỡng cười vui tự ngược đãi chính mình như vậy.

Nàng hãy tin ta, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại có hài tử khác!”
Mạc Thiếu Khanh nắm chặt hai vai Tần Mộ Dao, nhìn thẳng đôi mắt nàng.
Hắn không muốn nhìn thấy Dao Nhi như vậy.

Rõ ràng là trong lòng khổ sở, mà dáng vẻ lại tươi cười vui vẻ.

Hắn thà nàng cứ phát ti3t nỗi đau mất đi hài tử theo cách khác còn hơn.
“Miễn cưỡng cười vui tự ngược đãi mình? Có hài tử khác? Thiếu Khanh, chàng làm sao vậy? Không phải chúng ta đang sắp có hài tử sao?”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Có phải Thiếu Khanh hiểu lầm gì đó không?
Kéo tay Mạc Thiếu Khanh đặt lên bụng mình.
“Hài tử này của chúng ta còn chưa sinh ra, làm sao có thể có hài tử khác?”
Muốn có hài tử khác thì cũng phải đợi sau khi sinh hài tử này ra đã chứ, không phải sao?
Bàn tay Mạc Thiếu Khanh cứng đờ.

Trong mắt hắn, dường như hành động của Dao Nhi lại là cố tình trốn tránh.

Trong mắt xẹt qua một chút khổ sở, ôm chặt Tần Mộ Dao vào trong ngực.
“Dao Nhi, ta biết mất đi hài tử nàng rất thống khổ, nhưng hài tử có linh tính, cũng sẽ không hy vọng nàng thống khổ! Dao Nhi, quên hài tử đó đi, quên khoảng thời gian không thoải mái này đi!”
Nghe lời nói của hắn, dường như Tần Mộ Dao đã hiểu ra cái gì.
Mất đi hài tử? Hài tử của nàng rõ ràng là còn ở trong bụng.

Thiếu Khanh hắn…
“Thiếu Khanh, không phải là lúc trước đã nghe thấy tin gì rồi?”
Thông minh như Tần Mộ Dao, lập tức đã có thể đoán được trong lời nói của hắn là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc mình bị Tề Duệ vây khốn, với sự quan tâm của Thiếu Khanh với mình, nhất định sẽ dùng mọi cách để nghe ngóng tình hình của mình rồi!
Mà khổ nhục kế của nàng diễn cho Tề Duệ xem cũng đã lọt vào tai Thiếu Khanh sao?
Trong lòng đột nhiên đau xót.
Lúc đó nàng đã không ngờ đến điểm này.

Nếu Thiếu Khanh đã biết tin hài tử của mình không còn, thật sự sẽ thống khổ đến nhường nào! Mà sau khi trở về, nàng lại chưa nói cho hắn biết đó chỉ là một mưu kế mà thôi.
Nghĩ đến khoảng thời gian vừa rồi Mạc Thiếu Khanh rất cẩn thận với mình, nàng vốn cứ tưởng đó là vì liên quan đến hài tử, chứ không nghĩ rằng hắn cho là mình bị sảy thai nên càng thương tiếc mình hơn.
Mà những biểu hiện kỳ vọng và trìu mến của mình với hài tử, trong mắt Thiếu Khanh cũng sẽ là biểu hiện mình trốn tránh thống khổ rồi!
Tựa như vừa rồi… cho nên hắn mới có phản ứng như vậy.
“Thiếu Khanh… thực xin lỗi… lẽ ra ta nên nói sớm cho chàng biết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình 39

Thiếu Khanh, chàng nghe này, hài tử thật sự không có việc gì, hài tử còn ở trong bụng ta, vẫn tốt!”
Tần Mộ Dao thoát khỏi vòng tay Mạc Thiếu Khanh, kiên định nhìn đôi mắt dâng đầy thống khổ và tự trách của Mạc Thiếu Khanh.
Lúc này nàng mới ý thức được, cuối cùng thì trong khoảng thời gian này trong lòng Thiếu Khanh bị bao nhiêu đau khổ!
Nam nhân này lại còn không hỏi mình nữa chứ?
“Dao Nhi, nàng tỉnh lại đi! Nàng không cần như vậy.

Ta đã nói, chúng ta có thể có hài tử, hài tử sẽ trở lại trong bụng nàng!”
Mạc Thiếu Khanh vẫn nghĩ sự giải thích của nàng là biểu hiện trốn tránh thống khổ.

Hắn thầm muốn lắc cho Tần Mộ Dao tỉnh lại, không để cho nàng tiếp tục như vậy.
“Thiếu Khanh! Hài tử vẫn còn ở trong bụng ta!”
Tần Mộ Dao chưa từng bất lực và bất đắc dĩ như vậy.

Nàng cực lực muốn giải thích, nhưng lại không thể nào thuyết phục được Mạc Thiếu Khanh tin tưởng mình.
Thần sắc của hắn khiến trong lòng nàng nhịn không được mà thương tiếc.

Nàng phải tìm cách nào để giải trừ hiểu lầm và khúc mắc trong lòng hắn, khiến hắn tin tưởng lời nói của mình.
Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe, Tần Mộ Dao chợt nghĩ ra cái gì đó, kêu to với bên ngoài xe ngựa.
“Mau, đến y quán gần nhất!”
Có lẽ chỉ có đại phu xem chẩn xác thực mới có thể khiến hắn tin tưởng hài tử thật sự vẫn còn ổn thỏa ở trong bụng nàng!
Bên ngoài, Trần Huyền tự mình đánh xe ngựa, nghe được mệnh lệnh Công chúa, lập tức đánh xe ngựa đến y quán gần nhất.
***
Trong y quán.
Lão đại phu râu tóc hoa râm bắt mạch cho Tần Mộ Dao.

Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh vô cùng nghiêm nghị.
Dao Nhi đưa mình đến đây, chính là muốn để mọi chuyện được rõ ràng.
Nàng lập tức gọi đại phu lại, bắt mạch cho nàng.
Dao Nhi muốn làm gì?
Mạc Thiếu Khanh nghi hoặc, nhìn lão đại phu buông lỏng tay ra, hầu như là phản xạ có điều kiện, hỏi:
“Thế nào?”
“Chúc mừng các vị, thai nhi trong bụng phu nhân vô cùng ổn định.”
Lão đại phu đáp.

Chỉ cần nhìn vẻ thân thiết trong mắt nam nhân này là biết hắn vô cùng yêu thương phu nhân của hắn!
‘Oanh’ một tiếng, Mạc Thiếu Khanh bị chấn động đến nỗi nói không ra lời, một lúc lâu không biết phản ứng thế nào.
Hắn vừa nghe thấy cái gì vậy?
Đại phu nói… ‘thai nhi trong bụng phu nhân vô cùng ổn định’?
“Đại phu, người lặp lại lần nữa, thật sự là thai nhi trong bụng phu nhân ta vẫn còn à?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh lóe lên ánh sáng vội vàng, kích động túm lấy cánh tay lão đại phu, muốn xác nhận những lời hắn vừa nghe là sự thật! Không phải ảo giác!
“Gia, phu nhân và thai nhi đều không có việc gì!”
Trong mắt lão đại phu dâng lên nghi hoặc.
Đã xảy ra chuyện gì hay sao? Sao nam nhân này lại có thể hỏi như vậy?
Lần thứ hai nghe đại phu xác thực, cuối cùng Mạc Thiếu Khanh cũng đã tin.

Đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, lúc này nàng đang nghiêng thân mình, trên mặt dường như mang theo một tia không vui.
“Dao Nhi…”
Nghĩ đến vừa rồi Dao Nhi đã liều mạng giải thích, mà mình lại cứ cho rằng đó là biểu hiện trốn tránh sự thật của nàng, trong lòng lập tức dâng lên một tia xấu hổ.
Chả trách Dao Nhi lại đến y quán.

Hóa ra là để đại phu thuyết phục mình.
Vừa rồi đối mặt với vẻ kích động như vậy của mình, nàng cũng thực khó xử đi!
Nhận thấy thần sắc trên mặt nàng hơi trầm xuống, lập tức đi ra phía trước, không để ý đến chuyện trong y quán còn có những người khá, ôm nàng vào trong ngực, đặt nàng lên hai đầu gối mình như mọi khi, thì thầm bên tai nàng:
“Dao Nhi, ta đã nghe thuộc hạ hồi báo về tin tức nàng sảy thai, mới nghĩ là… Không phải vừa rồi ta cố ý không tin nàng!”
Tần Mộ Dao làm sao có thể không biết, hành động vừa rồi của nam nhân này hoàn toàn là vì lo lắng cho tình trạng của mình.

Không phải là vì hắn yêu nàng hay sao?
“Vậy giờ chàng đã biết hài tử thật sự vẫn còn hoàn hảo?”
Tần Mộ Dao liếc xéo hắn một cái.
Tuy rằng biết hắn quan tâm nàng, nhưng nghĩ đến sự bất lực và bất đắc dĩ vừa rồi của mình, trong lòng cũng không muốn dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
“Đã biết, chỉ cần nàng và hài tử khỏe mạnh là quan trọng nhất!”
Mạc Thiếu Khanh nói bên tai nàng, bàn tay đặt lên bụng nàng, ngữ khí mềm nhẹ kỳ cục, khiến trong lòng Tần Mộ Dao vốn còn đang muốn cố ý trêu chọc hắn lập tức mềm nhũn, nháy mắt đánh mất ý niệm này, thầm mong muốn được cảm thụ tình yêu và sự quan tâm của hắn.
Trần Huyền nghe tin tức này, lập tức trái tim nhẹ nhõm.
Hóa ra bọn họ đều nghĩ hài tử đã không còn, mà hiện tại… hài tử vẫn khỏe mạnh ở trong bụng Công chúa, đương nhiên là hắn cảm thấy cao hứng rồi!
“Công chúa, Phò mã, thuộc hạ sẽ mua hết tất cả các loại đồ chơi cho hài tử ở trên đường về, đợi sau khi tiểu chủ tử ra đời, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.”
Giọng nói sang sảng của Trần Huyền vang lên, lập tức cả người đã hấp tấp tiêu sái đi ra khỏi y quán.
Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh nhìn hành động của hắn, lập tức nhớ đến chuyện cái trống bỏi.

Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Đúng lúc này, trước cửa đột nhiên xuất hiện một người.

Lúc nhìn thấy Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười sáng lạn.
“Mộ Dao tỷ tỷ, Thiếu Khanh, không ngờ ta vừa đến nơi này đã gặp hai người, thật sự là quá khéo!”
Người vừa đến là Vũ Văn Cẩn đang mặc một thân nam trang.

Nàng ta nhanh chạy vội đến trước mặt hai người.

Sáng nay nàng có nghe nói bọn họ đóng quân ở thành Tích Lan, vừa vặn nàng có việc, đang tính thuận tiện đi chào hỏi bọn họ một chút đây!
“Cẩn Nhi? Sao muội lại đến đây?”
Trong mắt Tần Mộ Dao dâng lên nghi hoặc, nhìn Vũ Văn Cẩn từ trên xuống dưới.

Nàng ta mặc một thân nam trang, lộ ra vài phần anh khí, trông còn có vẻ phù hợp với hình tượng tùy ý của nàng ta hơn bình thường.
Vũ Văn Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt quét một lượt qua y quán, dường như mang theo vài phần đắc ý.
“Mộ Dao tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ quên chuyện đại ca của ta từng ép ta học y rồi sao?”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Điều này thì đương nhiên là nàng biết rõ.

Mà cây ‘độc nương tử’ kia cũng nhờ được Vũ Văn Cẩn nói đến, nàng mới có thể biết được, cho nên lần này mới có thể dễ dàng khống chế được Tề Duệ.
“Y quán này không phải là do muội mở đấy chứ?”
Tần Mộ Dao thử hỏi, đột nhiên nhớ ra y quán này hình như tên là ‘Hiên Cẩn đường’.

Không phải là một chữ trong tên của Vũ Văn Hạo Thiên, một chữ trong tên Vũ Văn Cẩn đấy chứ?
“Sai! Không phải muội mở, chính xác mà nói thì là đại ca của muội mở!”
Vũ Văn Cẩn không khỏi thở dài.
Đại ca nàng vì muốn nàng học y mà đã mất không ít tâm tư.
Tần Mộ Dao hiểu ra, gật gật đầu.
Thì ra là thế!
Với tình yêu thương của Vũ Văn Hạo Thiên giành cho Vũ Văn Cẩn, nghĩ ra cũng không có gì kỳ quái!
“Mộ Dao tỷ tỷ, ai bị bệnh sao?”
Ánh mắt Vũ Văn Cẩn dao động giữa hai người Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh.
Lúc nhìn Mạc Thiếu Khanh, dường như ánh mắt trở nên vô cùng nhu hòa, ngữ khí cũng theo bản năng mà dịu dàng vài phần.
Tần Mộ Dao sâu sắc nhận ra ánh mắt của Vũ Văn Cẩn.
Nha đầu kia vốn rất tùy tiện, làm sao có thể…
Đột nhiên nhớ tới mấy lần gặp nhau, dường như Vũ Văn Cẩn rất có cảm tình với Mạc Thiếu Khanh, hơn nữa chuyện chiếc nhẫn lần đó… Trong lòng Tần Mộ Dao lập tức xẹt qua một chút không vui.
“Ta… mang thai, cho nên đến xem.”
Tần Mộ Dao lớn tiếng nói, thân thể rúc vào trong ngực Mạc Thiếu Khanh lại càng dựa chặt hơn, hình như muốn tuyên thệ điều gì đó!
“Mang thai?”
Vũ Văn Cẩn giật mình nhìn bụng Tần Mộ Dao.
Nghe tin này ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng nàng dường như còn có cái gì đó thít lại, không thở nổi.
“Đúng vậy! Dao Nhi có hài tử!”
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng tươi cười hơn.
Hắn thích nói cho người khác biết chuyện Dao Nhi mang thai.

Mỗi một lần nói ra miệng đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Chúc… chúc mừng a!”
Vũ Văn Cẩn cười nói.
Nàng phát hiện ra dường như Mạc Thiếu Khanh thực thích hài tử! Lúc nói đến chuyện Mộ Dao tỷ tỷ mang thai, ánh sáng trong mắt thật sự là chói mắt thần kỳ.
“Cám ơn!”
Tần Mộ Dao đáp lại, đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh vẫn đang ôm mình, in một nụ hôn lên mặt hắn.
“Thiếu Khanh, chúng ta cần phải trở về, bằng không hài tử sẽ mệt mỏi.”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao ngọt ngấy kỳ cục, khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dịu dàng nói một chữ ‘được’, lập tức cứ ôm Tần Mộ Dao như vậy đi ra khỏi y quán.
Mà vẻ mặt tươi cười của Vũ Văn Cẩn bên trong y quán lập tức suy sụp xuống.
Nàng phát hiện ra, nàng bước vào lâu như vậy, Mạc Thiếu Khanh ngoại trừ nhìn mình một cái lúc mình bước vào, còn lại, ánh mắt đều đặt trên người Tần Mộ Dao.
Chuyện hắn sủng ái Mộ Dao tỷ tỷ, ở Bắc Tĩnh quốc đã đồn đại thành sử sách.

Hiện tại nữ tử Bắc Tĩnh quốc đều lấy hắn làm tiêu chuẩn trượng phu lý tưởng.

Nếu có thể được hắn yêu, thật là hạnh phúc biết chừng nào a! Chỉ cần nhìn thần thái trên mặt Mộ Dao tỷ tỷ là biết!
Trong lòng không khỏi thở dài.
Dường như Thiếu Khanh không hề chú ý tới nàng!
***
Bóng đêm buông xuống.
Phủ Thành chủ.
Lúc này trong phòng Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh đang quanh quẩn một tầng sương mù mỏng manh.
Bên trong không khí mờ ảo, thân hình xinh đẹp của nữ nhân như ẩn như hiện sau tầng sa mỏng.

Tần Mộ Dao bước vào trong nước, vừa lòng gật gật đầu.
Nha đầu Hồng Anh kia đúng là càng ngày càng hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.
Nước vừa vặn che giấu sự đẹp đẽ trước ngực nữ nhân, cánh tay dài nhỏ trắng như tuyết nghịch nước, tiếng nước truyền ra giống như có tiết tấu.
Mà lúc này, ở gian ngoài chỉ cách có một tấm bình phong, Mạc Thiếu Khanh ngồi bất động như núi, âm thanh truyền đến bên tai thời thời khắc khắc nhiễu loạn tâm can hắn.
Từ sau khi Dao Nhi trở về, hắn nghĩ nàng sẽ không chịu nổi du͙© vọиɠ của hắn, cho nên, buổi tối hai người cũng chỉ ôm nhau ngủ, cùng lắm cũng chỉ là những nụ hôn khó chia lìa mà thôi.
Cuối cùng hôm nay đã biết nàng và hài tử không có việc gì, hắn vui vô cùng, ánh mắt như có như không xuyên thấu qua bình phong, mơ hồ nhìn thấy nữ nhân ngồi bên trong thùng nước, trong mắt dâng lên một chút ánh sáng nhu hòa.
“Thiếu Khanh…”
Giọng nói của Tần Mộ Dao cùng với tiếng nước từ bên trong truyền ra, khiến Mạc Thiếu Khanh không khỏi ngẩn ra.
Trên thực tế, Tần Mộ Dao ở bên trong cũng chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài.

Nhớ tới ánh mắt Vũ Văn Cẩn nhìn Thiếu Khanh, trong lòng nàng liền phát hoảng, giống như đồ vật của mình bị xâm phạm, vô cùng không vui.
“Ừ?”
Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, nhắm mắt.
Giọng nói vừa rồi của Dao Nhi ngọt lịm tận xương, khiến hắn không khỏi nhớ tới những âm thanh nỉ non từ trong miệng Dao Nhi phát ra lúc bọn họ ân ái.
“Chàng cảm thấy Vũ Văn Cẩn thế nào?”
Tần Mộ Dao thử hỏi.

Hỏi ra lời rồi mới phát hiện giờ phút này nàng cực kỳ giống một phu nhân danh chính ngôn thuận đang phòng vệ trượng phu của mình thích nữ nhân khác.
Vũ Văn Cẩn?
Trong đầu Mạc Thiếu Khanh hiện ra một bóng dáng, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
“Cái gì thế nào?”
Ý của Dao Nhi là gì? Hắn phát hiện dường như Dao Nhi đang thử thăm dò cái gì đó.
“Muội ấy có xinh đẹp hay không?”
Tần Mộ Dao nín thở ngưng thần đợi đáp án.

Bàn tay đang nghịch nước cũng lập tức ngừng lại, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia vội vàng.
Hồi lâu không thấy Mạc Thiếu Khanh trả lời, trong lòng nàng lập tức hoảng hốt.
Vũ Văn Cẩn được cho là mỹ nhân, chẳng may Thiếu Khanh trả lời là ‘xinh đẹp’, vậy chẳng phải nàng đang tự mình đi tìm chuyện không vui hay sao?
Nhưng đã hỏi ra miệng rồi thì khó mà thu hồi được.
“Xem như xinh đẹp đi! Khác hẳn với nữ tử Tây Nhạc quốc, đẹp kiểu hào sảng đó!”
Cuối cùng cũng truyền đến đáp án của Mạc Thiếu Khanh.
Vừa mới nói xong, chợt nghe thấy bên trong ‘ba’ một tiếng, tiếng nước vang lên vô cùng mãnh liệt.
‘Xem như xinh đẹp’! Lại còn ‘đẹp kiểu hào sảng’! Quả nhiên là đáp án đúng như nàng tưởng tượng.
Trong lòng dâng lên một tia không vui.
Không phải nàng chỉ hỏi có một câu là có xinh đẹp hay không thôi sao? Hắn chỉ cần trả lời là ‘xinh đẹp’ hoặc ‘không xinh đẹp’ là được, còn nói nhiều như vậy làm gì?
‘Đẹp kiểu hào sảng’! Hừ!
Không ngừng lấy tay đập lên mặt nước, dường như là đang phát ti3t sự tức giận trong lòng.
Mà lúc này, nàng không phát hiện trong mắt nam nhân bên ngoài xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.

Thông minh như hắn, nghi hoặc vì sao Dao Nhi lại đột nhiên hỏi câu này, trong đầu liền nhanh chóng chuyển động, tìm kiếm ý đồ của Dao Nhi.
Nghe tiếng nước bên trong, ý cười trong mắt Mạc Thiếu Khanh càng ngày càng đậm.
Hắn phát hiện hai người càng ở bên nhau lâu, trước mặt hắn Dao Nhi lại càng phát ra sự trìu mến chọc người.

Nàng đang tức giận mình khen ngợi nữ nhân khác sao?
“Vậy… chàng thích vẻ đẹp như của muội ấy sao?”
Tiếng nước ngừng một chút, lại truyền đến giọng nói của Tần Mộ Dao.

Lúc này dường như mang theo vài phần uy hϊếp, giống như chỉ cần nghe Mạc Thiếu Khanh trả lời là ‘thích’, nàng sẽ cho hắn đẹp mặt vậy.
Tần Mộ Dao cố ý không chú ý đến Mạc Thiếu Khanh ở bên ngoài, ngược lại để tầm mắt của mình vào chỗ khác.
Thiếu chút nữa thì Mạc Thiếu Khanh cười khẽ ra tiếng.
Dao Nhi đang sợ mình thích người khác sao?
Trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.

Nam nhân đứng lên khỏi ghế…
Lại đợi một hồi lâu mà không thấy trả lời, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, nhìn về phía ngoài bình phong, lại không nhìn thấy bóng dáng của Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao theo bản năng gọi ra tiếng.
Thiếu Khanh đâu?
Nàng vội vàng đứng dậy khỏi thùng nước, nhưng ai ngờ lại bị trượt chân, thân thể lập tức ngả nghiêng.

Mắt thấy sắp bị ngã khỏi thùng gỗ, trong lòng kêu to ‘không tốt’, cố gắng muốn ổn định thân thể nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn được nghiêng ngả.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao lại kêu to ra tiếng.
Giờ phút này nàng chỉ hy vọng Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng.
Nàng quyết định, về sau lúc tắm rửa, tuyệt đối không cho phép Mạc Thiếu Khanh chỉ chờ đợi ở bên ngoài!
Vốn tưởng rằng sắp ngã ra khỏi thùng nước, nhưng, lại tiếp xúc đến một cánh tay rắn rỏi.

Nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt mình, Tần Mộ Dao lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Dao Nhi, nàng yêu thương nhung nhớ ta nhiệt tình như vậy, cũng phải cố gắng giữ an toàn a.

Hiện tại nàng đang mang hài tử của chúng ta trong bụng, chẳng may bị ngã thì phải làm sao?”
Thoạt nghe thì là những lời trách cứ.

Lúc Mạc Thiếu Khanh nói xong cũng mang theo vài phần trêu chọc.
Vừa rồi lúc Dao Nhi gặp nguy hiểm đã thốt ra tên của mình đó!
Tần Mộ Dao giật mình, nghe thấy trong lời nói của hắn có ý bỡn cợt trêu chọc, ‘yêu thương nhung nhớ’? Buổi ‘thẩm vấn’ của nàng còn chưa chấm dứt, cũng không có tâm tư đi ‘yêu thương nhung nhớ’!
Chống đỡ thân thể hắn, để mình đứng lên, nhận thấy mình tr@n như nhộng trước mặt hắn, lập tức một lần nữa ngụp xuống nước, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu!”
Tần Mộ Dao còn không quên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, như có ý muốn nói:
Nếu muốn sống tốt thì hãy thận trọng trả lời, bằng không… Nếu chọc nàng mất hứng, tự gánh lấy hậu quả!
Mạc Thiếu Khanh ngồi bên cạnh thùng gỗ, vén tay áo, khỏa khỏa mặt nước, tay vốc nước đổ lên người Tần Mộ Dao, lập tức khiến thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, theo bản năng nhìn hắn một cái.
Nam nhân này…
Vì sao nước mà mình vốc lên người mình thì không có cảm giác gì, mà nước do nam nhân này vốc lên lại dường như là có ma lực.

Lúc tiếp xúc đến da thịt nàng, lại khiến người ta… run rẩy!
“Chàng hãy đi ra ngoài chờ!”
Tần Mộ Dao tránh tầm mắt hắn.

Ánh mắt nóng rực của hắn khiến thân thể nàng nổi lên biến hóa.
Mạc Thiếu Khanh giương lên một chút ý cười, mơ hồ nhận thấy sự khác thường của nàng.
Lực ảnh hưởng của mình với Dao Nhi cũng lớn như vậy sao? Chỉ cần ánh mắt đã có thể khiến nàng thẹn thùng?
Dường như hắn rất vừa lòng với phát hiện này.
“Dao Nhi có thai, vi phu nên hầu hạ nàng tắm rửa mới phải!”
Mạc Thiếu Khanh nói xong, lại đổ một vốc nước trên tay xuống.

Lúc tay chìm vào trong nước còn lơ đãng đụng vào thân thể Tần Mộ Dao, lại khiến tâm thần Tần Mộ Dao nhộn nhạo.
Nhìn nam nhân trước mắt… Vẻ tươi cười trên mặt hắn có vẻ vô cùng mê hoặc! Nếu tay lại làm loạn một phen, nàng có thể không chút khoa trương mà nói, trượng phu của nàng là một con quái vật mê hoặc lòng người!
“Mạc Thiếu Khanh, chàng đang dụ dỗ ta!”
Tần Mộ Dao chỉ trích, phút chốc đứng vụt lên, toàn bộ thân thể bơi bày trong không khí, nhào vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
Nam nhân này thường nói mình là yêu tinh.

Hiện tại nàng phát hiện ra, hắn cũng là một yêu tinh không hơn không kém! Mà nàng lại còn là người bị mệ hoặc!
Hiện tại nàng thầm mong được bổ nhào vào yêu tinh này.
Về phần Vũ Văn Cẩn, ngày mai nàng sẽ cẩn thận suy nghĩ, không thể để cho nàng ta cũng bị yêu tinh này mê hoặc! Đây chính là yêu tinh riêng của nàng, muốn mê hoặc người thì cũng chỉ có thể mê hoặc Tần Mộ Dao nàng!
Lồ ng ngực nam nhân chấn động, phát ra một trận tiếng cười, vững vàng đón lấy thân thể Tần Mộ Dao.
Hắn cũng không thể quên được tình trạng thân thể của Dao Nhi!
Nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nữ nhân, sự mê hoặc trong mắt Mạc Thiếu Khanh càng sâu.
“Là nàng yêu thương nhung nhớ!”
Vừa nói chuyện đã bế nữ nhân ra khỏi thùng gỗ, động tác tận lực mềm nhẹ không gây tổn thương đến nàng.
“Là chàng dụ dỗ ta!”
Tần Mộ Dao vẫn kiên trì như cũ, còn trừng phạt cắn một cái lên môi hắn, dã tính mà bá đạo.
“Nàng yêu thương nhung nhớ!”
Lồ ng ngực nam nhân càng chấn động hơn.
Hắn yêu Dao Nhi như vậy.

Mặc dù là hơi đau một chút nhưng cũng rất ngọt ngào.
“Chàng dụ dỗ ta!”
Nữ nhân không bỏ qua.
“Nàng yêu thương nhung nhớ!”
Nam nhân cũng không buông tha.
***
Bóng đêm bên ngoài dày đặc.

Hai người trong phòng chàng một câu nàng một câu.

Chỉ có điều dần dần trong giọng nói của hai người lại có thêm âm thanh ái muội khác khiến người ta không khỏi mơ màng.
Sự dịu dàng và ngọt ngào từ trong thùng gỗ đến tận giường lớn của bọn họ…
Nước trong thùng gỗ đã lạnh, mà hai người ôm nhau thì vĩnh viễn ấm áp.
Phu thê son dường như thực thích trò chơi này.

Đương nhiên, cuối cùng là nam nhân dụ dỗ nữ nhân, hay là nữ nhân yêu thương nhung nhớ thì cũng không quan trọng.

Quan trọng là trong lúc bọn họ ngọt ngào tranh cãi, không bao lâu đã bị một trận tiếng rêи ɾỉ ái muội hoàn toàn thay thế….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.