Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 109: Trạc xuyên



Dịch giả: lanhdiendiemla, luutinstrong6
Biên dịch: vietstars
Biên tập: asin

Từ Vị nói:

– Yêu pháp này ta cũng không biết rõ ràng, chỉ nghe người khác kể lại: “Một tháng trước, tại Bạch Liên pháp hội có người đồn đại, Bạch Liên nương nương pháp lực vô biên, mỗi ngày từ dưới đất trồi thêm một tấc, hướng về mọi người truyền thụ đại pháp.” Vì vậy, các tín đồ ở đây ngày đêm cùng nhau đến trước tượng phật cúng bái. Nói cũng kỳ quái, bất luận ai chạm vào tượng phật này, đều không thấy gi lạ thường. Tượng phật này vốn được chôn dưới mặt đất, mỗi ngày lại trồi lên một tấc. Tiểu ca ngươi cũng biết, Bồ tát của danh sơn đại tự đều không hề động đậy, nhưng Bạch Liên nương nương này lại khác, phá đất mà ra thế này, không phải yêu pháp thì là cái gì? Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, dân chúng ở xung quanh đều biết sự tình. Khi tận mắt nhìn thấy, kẻ sùng bái mỗi ngày đến một nhiều, lòng người một khi bị làm cho mê hoặc, khó có thể thu hồi lại được. sợ rằng không bao lâu sau sẽ trở thành tín đồ của Bạch Liên giáo hết.

Nguyên lai sự việc là như vậy, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười lạnh, chơi trò này trước mặt gia gia các ngươi, xem như các ngươi không may rồi.

Từ Vị thở dài:

– Uổng cho ta tự nhận mình học thức cũng không tệ, nhưng không thể biết tượng Bồ Tát mỗi ngày trồi thêm một tấc được là vì lý do gì, xem ra thiên hạ to lớn, không việc lạ gì là không có à.

Đó là bởi vì ông không có sống cùng với bá tánh bình dân nên cảm thấy như thế thôi, Lâm Vãn Vinh cười hỏi:

– Vậy Từ đại nhân, ngài chuẩn bị đối xử như thế nào với những người dân bình thường bị lừa gạt này?

Từ Vị liếc mắt nhìn hắn nói:

– Lâm tiểu huynh đệ đã hỏi, ta cũng không dối gạt ngươi, Bạch Liên này là tai họa, làm hại căn cơ Đại Hoa ta, không thể không trừ bỏ.

Hắn cả kinh:

– Vậy những người dân đó …

Từ Vị trong mắt hiện lên một tia hàn quang:

– Không tỉnh ngộ, phải diệt trừ. Không nói dối tiểu huynh đệ, binh mã của Chiết Giang đã bắt đầu được điều động, e rằng không qua một khắc, nơi này sẽ bị bao vây trùng trùng, những tín đồ ở đây không một ai có thể lọt lưới, trảm thảo trừ căn, vì bình yên của Đại Hoa ta, có giết nhiều người cũng không hề gì.

Lúc này Từ Vị vẻ mặt biểu cảm so với lão đầu hòa ái ban đầu hoàn toàn bất đồng, trong mắt hiện lên hàn quang khiến lòng người sinh e ngại. Từ Vị này năm xưa vốn là đệ nhất mưu sĩ của Hoàng đế trước khi lên ngôi, vì sự đăng cơ của đưong kim Hoàng Đế dùng hết tâm trí, dùng biết bao thủ đoạn, giết người với số lượng không thể đếm xuể, kinh nghiệm đối với sự việc này vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Vãn Vinh, sự việc thế này cũng đã thấy qua.

Vãn Vinh hít một hơi khí lạnh, theo chủ ý của Từ Vị, nếu những người này dứt khoát không hồi tâm chuyển ý, đó sẽ là màn giết chóc tận cùng, mẹ nó, nhân mạng nào chả là nhân mạng?

Tham Khảo Thêm:  Chương 201: 201: Người Mang Thiên Mệnh Đến Rồi

Từ Vị thấy hắn thần sắc không đành lòng, thở dài nói:

– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi cho rằng ta làm như vậy là không đúng sao?

Uổng cho Lâm Vãn Vinh dù có tài ăn nói cũng không biết làm sao, không biết phải trả lời thế nào. Nói ông ta không đúng sao? Đứng ở góc độ của ông ta đúng là cực kỳ chính xác, bảo vệ sự ổn định của Đại Hoa, hy sinh một bộ phận nhân mạng có gì phải tính toán? Nói ông đúng sao? Lão tử đây cũng là một người bình thường, hôm nay ông ta có thể đối đãi như vậy với dân chúng, ngày sau ai biết được khi nào đến phiên ta chứ?

Từ Vị nói:

– Giết một trăm người, chỉ có thể gây ra tai họa nhỏ nhưng lại cứu được ngàn vạn người, Loại ác nhân này, Từ Vị ta muốn làm.

Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài rồi bình thản nói:

– Từ tiên sinh ngài hôm nay giết trăm người này, vẫn không tiêu trừ được họa căn, ngày sau Bạch Liên giáo lại dùng yêu pháp mê hoặc chúng dân, ngài khi đó vẫn phải giết người phải không?

Từ Vị thở dài nói:

– Ta suy nghĩ khổ sở, đứng chung quanh tượng phật kia lưỡng lự rất lâu, nhưng không tìm ra chút sơ hở, không biết làm thế nào phá giải yêu pháp này, như vậy càng trậm trễ, tai họa cho dân chúng càng lúc càng tăng, giờ không phải vấn đề giết hay không giết, mà phải là giết bao nhiêu?

Lâm Vãn Vinh đột nhiên cười nói:

– Từ tiên sinh, nếu ta có phương pháp phá yêu thuật này, ngài có thể tha cho những người dân này được không?

Từ Vị kinh hỷ:

– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi nói lời này có thật không?

Hắn gật đầu:

– Không thể sai được!

Từ Vị nói:

– Như vậy ta nhân danh bách tính tạ ơn với Lâm tiểu huynh đệ.

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

– Tạ ơn ta cái gì ? Ta cũng là một trong những người dân thường, ngài giết bọn họ, bằng như giết ta, ta cứu họ, đó là ta cứu chính mình.

Từ Vị tỏ ra không hiểu ý, Lâm Vãn Vinh lại thở dài nói tiếp:

– Trong sự việc này, họ có thể có chút ngu muội, nhưng ta không có quyền khinh bỉ bọn họ. Đối với những điều mù mịt trên thế giới này, ta so với họ cũng ngu muội không ít hơn họ, chúng ta không biết bầu trời bao nhiêu tuổi rồi, không biết quả táo vì cái gì rơi xuống đất, không hiểu tại sao cha và con có huyết mạch tương liên, càng biết nhiều càng nhiều điều không hiểu, ta và bọn họ, đơn thuần đi năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.

– Càng hiểu biết nhiều càng nhiều điều không hiểu…

Từ Vị cảm khái thở dài:

– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi nói những lời này tự đi sâu vào trong lòng ta, thật sự là người tri âm của ta.

Từ Vị tài học thiên hạ đệ nhất, thiên văn, địa lý, y thuật đều đọc qua, càng nghiên cứu sâu càng cảm thấy mình hiểu biết nông cạn, chỉ có những người học hành nghiên cứu kỹ lưỡng, mới có thể hiểu được hàm ý trong đó. Nếu sống vui vẻ thì đời sẽ vui vẻ, đó cũng là một nguyên tắc làm người thôi. Lâm Vãn Vinh không nghĩ về việc này nữa, cười nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Từ tiên sinh, ta cũng không muốn đi quá xa, quan sát tượng phật này, bọn họ có hay không mỗi ngày tưới nước xung quanh tượng phật?

Từ Vị cả kinh nói:

– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi làm sao lại biết? Mật thám báo rằng, bọn họ mỗi ngày đều tưới nước, sớm hay muộn đều một lần, chưa từng trì hoãn, chỉ là, có liên quan gì đến việc tượng phật mỗi lần mặt trời mọc trồi lên một tấc?

Quả là đúng như dự kiến, Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

– Từ tiên sinh, ta kể cho ngài một câu truyện của trẻ con nhé.

– Truyện của trẻ con?

Từ Vị nghi hoặc nói.

Hắn nở một nụ cười rồi bắt đầu kể:

– Vào một ngày xuân, có một hạt giống, bị chôn vùi dưới đất. Một khối đá lớn nằm đè trên hạt giống. Tảng đá nói với hạt giống nhỏ bé rằng, ta sẽ mãi mãi đè cậu dưới thân mình. Hạt giống không hề nói gì, nó đón nhận mưa xuân, ầm thầm lớn lên, một ngày kia cuối cùng lật nhào tảng đá đó.

Câu truyện cũ này cực kỳ ngây thơ, thời tiểu học bọn trẻ thường chỉ đọc ” mưa xuân đến, ta nở hoa, ta nảy mầm” hồi tưởng âm thanh thơ ngây trẻ nhỏ phảng phất vẫn vang bên tai. Hôm nay đối với thiên hạ đệ nhất học sĩ, một lão nhân tuổi đã lục tuần mà lại giảng giải cho nghe, Hắn chợt nhận thấy, thế giới này thật sự kỳ diệu.

Từ Vị là người tuyệt đỉnh thông minh, nghe vậy lập tức đứng lên, hân hoan nói:

– Hạt giống? Lâm tiểu huynh đệ, ngươi nói ở phía dưới kia có chôn hạt giống ư?

Lâm Vãn Vinh cười gật đầu:

– Nếu ta đoán không sai, ở vùng đất bên dưới tượng đó có chôn một lượng lớn hạt giống, với mùa này, ứng vào hạt giống đỗ tương. Đỗ tương gặp nước lớn lên, sức mạnh rất lớn, độ ẩm thích hợp, còn có thể này mẩm, sức mạnh đó nâng tượng phật lên cũng không thành vấn đề.

– Người đâu lại đây…

Từ Vị quát to, trong mắt thần quang lấp loáng, dưới lầu một người mang khôi giáp địch thị là tướng lĩnh vội vàng chạy lên nói

– Hàng Châu tướng quân xin ra mắt Từ đại nhân.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn xuông dưới, đã thấy mấy ngàn binh sĩ khôi giáp sáng loáng, từng lớp vây quanh, đám người đó hỗn loạn vô cùng, hắn thở dài, nếu hôm nay ta không tới đây, giờ đã có không ít người đầu rơi xuống đất rồi, ngẫu nhiên lại thành người cứu thế, thật là bà mụ trêu người.

Từ Vị lớn tiếng phân phó:

– Các ngươi lập tức đến cửa chợ bán rau trong thành Hàng Châu, tìm mười người trồng rau, đem về đây.

Đợi sau khi Hàng Châu tướng quân đi xuống, Từ Vị quay về phía Lâm Vãn Vinh ôm quyền nói:

– Lâm tiểu huynh đệ tài học trên cả ta, Từ Vị đời này bội phục qua chỉ có hai người, ngươi là một trong hai người đó, công lao hôm này, ta nhất định bẩm báo với Hoàng Thượng.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Không cần làm thế, ta chỉ có hứng thú đối với kim ngân tài bảo, nếu có thưởng chút tiền, ta sẽ rất vui mừng.

Từ Vị cười ha hả nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 507: Dạy con

– Lâm tiểu huynh đệ thật có bản sắc, lão hủ bội phục không thôi.

Lâm Vãn Vinh nhớ tới lời ông ta nói vừa rồi, kỳ quái hỏi:

– Từ tiên sinh, ngài vừa mới nói, tài học hơn mình, chỉ bội phục hai người, người kia là ai.

Từ vị cười ha ha đáp lời:

– Trừ ngươi ra, chỉ có nha đầu nhà ta mới có thể làm ta bội phục.

– Lệnh thiên kim?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc lắp bắp. Từ lão nhân này đã tài năng như thế, nghe y tứ của ông ta nếu so sánh thì con gái ông ta càng lợi hại hơn ông ta nhiều? Từ lão nhân đã ở tuổi này, con gái lão chắc cũng phải tầm ba mươi tuổi. Hôm nay ta quả gặp toàn chuyện kỳ quái.

– Lâm tiểu huynh đệ, sau này tới Bắc Kinh, ta sẽ giới thiệu các ngưoi cho nhau, tin rằng nó gặp thiếu niên có tài học như ngươi, cũng sẽ thập phần cao hứng, các ngươi có thể tỷ thí một phen.

Từ Vị vui vẻ cười.

Con gái của Từ Văn Trường, so với Từ Văn Trường lại còn tài giỏi hơn, điểm này có chút ý tứ đây, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Nhất định, nhất định , nếu có dịp tới kinh thành, tiểu tử nhất định tới bái phỏng.

Viên Hàng Châu tướng quân kia tác phong cũng thập phần nhanh nhẹn, không quá một khắc, thật sự dẫn theo mười người trồng rau đến, trong đó vài người trên tay còn dính bùn.

Từ Vị kêu lên:

– Lâm tiểu huynh đệ, ngươi đợi ở chỗ này một lát, lão hủ đi xem sao. không phải che giấu, nghe ngươi chỉ điểm một phen, hôm nay lão hủ thật sự hưng phấn, phảng phất nhớ lại tình cảnh lấy vợ ngày trước, ha ha.

Lấy vợ? Chà, lão phóng đãng này khi hưng phấn lại thành bộ dạng như vậy ư? Nhìn lão vội vàng đi xuống, hành động rất nhanh, xuống lầu thiếu chút nữa thì ngã, Từ Văn Trường này quả thật có điểm khác người a.

Đoàn quân lính mặc áo giáp vây kín quanh đám người kia, trong đó còn có cả giáo đồ của Bạch Liên giáo, đó là hán từ bị cương đao kề lên cổ không thể động đậy. Từ Vị vung tay lên, rồi dẫn vài người đi xuống. Ông ta đi vòng quanh Bạch Liên nương nương vài bước, quan sát cẩn thận, lại nhìn binh sĩ ra sức mang phật tượng rời đi, vừa nhìn thấy, nhất thời mừng rỡ, chỉ thấy đỗ tương dày đặc trôn trong đất, phần lớn đều đã nảy mầm, rõ ràng là bằng sức mạnh của hạt mầm này, đưa phật tượng kia trồi lên.

Từ Vị quay về phía xa xa Lâm Vãn Vinh đang đứng trên lầu hưng phấn vung tay lên, mái tóc hoa râm tung bay trong gió, hắn lắc lắc đầu cười, Từ lão đầu này, có điểm thật là đáng yêu a.

Sau đó hướng tới dân chúng phơi ra sự thật của yêu thuật, rồi Từ Vị truyền đạt cho mấy người thợ trồng rau, việc này và Lâm Vãn Vinh không quan hệ, hắn liền yên lặng thối lui. Lúc quay lại nhà trọ thì trời đã tối, ngoại trừ Đại tiểu thư ra, mọi người đều ngồi ở nhà trọ.

Thấy hắn trở về, Trương nương nương vội vàng giữ chặt tay hắn, kêu lên:

– Lâm Tam, ngươi có thấy Đại tiểu thư không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.