Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 18: Liên sấm tam quan



Dịch: mtq
Biên tập, Biên dịch: mtq

Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, hắn là một sinh viên có tài của trường đại học Bắc Kinh, chỉ có điều hắn theo học chuyên ngành kỹ thuật, để hắn giải mấy bài tích phân hay đọc sách thậm chí đọc thuộc mấy bài thơ cổ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng bắt chàng viết tam tự kinh thì quả đã làm khó cho chàng.

Xem ra trên thế giới này ngoài việc đọc thuộc mấy bài thơ ra mọi cái khác chàng đều như “mù chữ” cả. Lâm Vãn Vinh lúc này mới cảm thấy biết ơn sâu sắc người cha là giáo viên dạy văn tiểu học của mình, nếu từ khi chàng còn nhỏ không ép chàng học thuộc mấy bài thơ Đường Tống thì có lẽ bây giờ chàng đã thành kẻ mù chữ rồi.

Không phải tại mình không hiểu mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Lâm Vãn Vinh cầm chiếc bút lông và tự nhủ, ngày trước ở một lớp học thêm chàng đã từng tập viết bút lông, tam tự kinh cũng vẫn còn nhớ 12 chữ mà ai nấy đều thuộc làu làu.

Lâm Vãn Vinh thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Nguỵ lão Nhân, bây giờ cũng không còn cách nào khác đành phải như vậy thôi.

Cũng may may hắn da mặt cực dầy chưa bao giờ luống cuống mỗi khi gặp khó khăn, cầm chiếc bút lông và bắt đầu soàn soạt viết ra mười hai chữ “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận,tập tương viễn” lên tờ giấy, sau đó tay phải đặt luôn chiếc bút vào nghiên mực.

Trong lòng chàng đôi chút xao động, mấy chữ này nét viết hơi ẩu và xiêu vẹo, nhìn kỹ từng chữ thì có thể biết được đó là chữ gì nhưng nhìn tổng quan mà nói tuy không được coi là xuất sắc nhưng cũng có một chút gì đó phóng đãng không gò bó.

“Phần dưới không nhớ được”

Lâm Vãn Vinh nhìn người kia và nói một cách thản nhiên không chút ngượng ngùng.

Mấy ngày này, các gia đinh không một trăm thì cũng phải được tám chục, nhưng những người có khí chất “hào phóng” như Lâm Vãn Vinh thì chưa từng có.

Tên gia đinh nọ nhìn dáng vẻ của chàng liền cảm thấy khó chịu mà quát lớn:

“Khi viết chữ phải cầm nhẹ đặt nhẹ, không ai dạy ngươi vậy ư ? Đây là “Hy mặc đoan nghiên“, làm hỏng ngươi đền không nổi đâu.”

Huy mặc đoan nghiên cái gì chứ, Lâm Vãn Vinh không quan tâm, nhìn tên gia đinh này khẩu khí bất thiện giả vờ ra uy, chàng khẽ lên tiếng:

“Khi nãy Bàng phó quản gia chỉ cho tôi vào gặp mặt chứ không nói gì đến “huy mặc đoan nghiên“, may được vị huynh đệ chỉ giáo .”

Tên gia đinh vừa nghe đến Bàng phó quản gia sắc mặt liền thay đổi, cười gượng nói:

“Vị huynh đệ, cậu được Bàng phó quản gia giới thiệu đến ư ?”

Ta được ngân tử giới thiệu đến, Lâm Vãn Vinh cười nhạt, tên họ Bàng đã nhận ngân lượng của ta thì đương nhiên ta phải lợi dụng giá trị của hắn rồi.

“Ừm, giữa ta và Bàng phó quản gia có đôi chút giao tình. Có điều lúc đi vào phó quản gia có chú ý dặn dò, nếu các ngươi một mực tuân theo nguyên tắc công khai, công bằng, công chính thì không cần làm gì đặc biệt cả.” Lâm Vãn Vinh quyết đánh cho đến cùng, chàng phải lợi dụng cho được danh thế của Bàng phó quản gia, dù sao thì tên kia cũng không dám nói gì.

“Đó là điều đương nhiên, đó là điều đương nhiên”

Tên chiêu khảo gia đinh khẽ cười gượng, đưa danh bài cho Lâm Vãn Vinh và nói:

“Lâm công tử, xin chúc mừng, ngươi đã qua được của thứ nhất.”

Nói rồi chỉ tay và hai kẻ đứng bên cạnh và nói:

“Các ngươi đã bị loại”

Chỉ viết mười hai chữ là có thể qua ư ? Lâm Vãn Vinh khóc cười không được, biết rằng tên này đã nể mặt Bàng phó quản gia nên cũng chẳng tạ ơn hắn mà cầm danh bài đi thẳng vào gian phòng thứ hai.

Hai người bị loại vừa khóc vừa nói:

“Không công bằng, không công bằng, hắn dựa vào cái gì mà qua được, mà chúng tôi lại không.”

Chiêu khảo gia đinh cười nhạt:

“Người ta là ai, các ngươi là ai chứ, các ngươi không nghĩ cho kỹ xem, mấy chữ đó thôi nhưng các ngươi có viết ra được không ?”

Hắn giơ tấm giấy Lâm Vãn Vinh viết ra trước mặt hai tên kia, trên giấy tuy chỉ có mười hai chữ, cũng có đôi chút cẩu thả nhưng so với những tên gia đinh xuất thân nghèo khó này mà nói, thì có thể coi là xuất sắc rồi, hai tên bị loại này có kết hợp với nhau thì cũng chưa chắc viết được tám chữ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 194

Về phần Lâm Vãn Vinh chàng không quan tâm hai tên kia phản đối hay không phản đối, thắng làm vua thua làm giặc, quá quan mới là điều quan trọng, đi được vài bước là đến gian phòng thứ hai, ở đây cũng có mấy người cùng nhau cầm trang giấy đang trầm ngâm suy nghĩ, mấy người đang nhăn mặt mồ hôi như muốn vã ra.

Một vị khảo quan nhận lấy tấm danh bài của Lâm Vãn Vinh sau đó đưa chàng một chiếc hộp gỗ đã mở nắp, nét mặt không chút biểu cảm:

“Bốc một đề đi !”

“Đây là đề gì” không ngơ ngơ ngác ngác như những thí sinh khác Lâm Vãn Vinh muốn hỏi cho rõ tình hình.

“Bảo ngươi bốc thì ngươi cứ bốc, sao phải lắm lời thừa vậy ?”

Tên gia đinh này xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt nên hỏa khí không nhỏ.

“Đề vấn đáp, trả lời đúng mới được vào vòng trong.”

Bên cạnh một tên gia đinh tham gia thi tuyển, tóc bạc rụng gần hết nghe thấy Lâm Vãn Vinh hỏi liền trả lời.

Thì ra như vậy, Lâm Vãn Vinh đã hiểu, đây là câu hỏi trả lời lập tức để kiểm tra trí tuệ.

Hắn bốc được một mẩu giấy từ trong hộp, mở ra chỉ thấy trong mẩu giấy có viết hai câu ngắn gọn:

“Một người qua cầu độc mộc, phía trước là sói, phía sau là hổ, người ấy đã qua cầu rất nhanh. Hỏi anh ta qua cầu như thế nào ?”

Ngất mất, con người trên thế gian này cũng muốn thách đố đầu óc người ta như vậy ? Lâm Vãn Vinh cười trong bụng, giả vờ ra vẻ khó nhọc suy nghĩ một hồi, sau đó mới đáp:

“Lẽ nào là… đi trời tối ?”

“Đáp đúng”

Gia đinh khảo quan nhìn hắn, tên tiểu tử này nhất định đã từng nghe được câu hỏi này ở đâu rồi. nếu không không thể trả lời nhanh như vậy được, thật là có vận may.

“Phản đối, phản đối !” Gia đinh khảo quan vừa tuyên bố Lâm Vãn Vinh qua vòng tiếp theo liền nghe tiếng phản đối lớn của một tên thi tuyển gia đinh. Trong phòng có tất cả ba người ứng thí, ngoài Lâm Vãn Vinh ra, một người khác ban nãy vừa trả lời câu hỏi của Lâm Vãn Vinh, người còn lại chính là người vừa hô to.

“Ngươi phản đối cái gì ?” Gia đinh khảo quan tức giận quát:

“Nơi này có chỗ cho ngươi phản đối hay sao ?”

Tên kia biết mình không trả lời được câu hỏi sẽ bị loại liền cố gượng phân bua lần cuối, hắn trả lời:

“Ta phản đối, tại sao cho hắn câu hỏi dễ còn ta lại cho câu hỏi khó như vậy, nếu hắn trả lời được câu hỏi của ta thì coi như ta đã bị loại và lúc đó ta sẽ tâm phục khẩu phục”

Gia đinh khảo quan quát:

“Tất cả những câu hỏi này đều do các ngươi tự bắt thăm được, ngươi phản đối như vậy chẳng phải có ý nghi ngờ bản quan gian lận ư ?”

“Không vấn đề gì, không vấn đề gì”

Lâm Vãn Vinh cười nói:

“Nhưng không biết trong tay vị huynh đài này là câu hỏi gì vậy, để tại hạ đoán thử xem sao”

Tên này liền giơ mẩu giấy trong tay mình lên đọc to:

“Ngũ thành thục đích ngưu nhục bính đáo lục thành thục đích ngưu nhục,tha môn vi thập yêu bất đả chiêu hô?”(*)

“Nhân vì bọn chúng bất thục mà,huynh đài。”(*)

Lâm Vãn Vinh không nhịn nổi cười, câu hỏi tầm thường này còn phải động não hay sao ?

Ồ, tên kia trước đây không phục giờ thì đã chẳng thốt ra lời, lẽ nào đúng là hắn quá dốt, bị đánh một đòn đau như vậy, không còn mặt mũi nào ở lại, hắn liền vội vã lẻn đi. Tên ứng khảo còn lại thì bỗng cảm thấy thực sự sùng bái Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh vượt qua hai cửa ải một cách nhanh chóng, trong lòng cười thầm, việc chọn gia đinh của tiêu gia thật thích thể hiện, nào là tri văn đoạn tự, nào là thử trí thông minh, chắc không phải muốn bồi dưỡng gia đinh thành tài tử chứ ?

Bước vào phòng thứ ba, chàng chợt bất ngờ khi bên trong đang có ba vị khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, trên mình mặc bộ áo và chiếc mũ màu xanh, sợ rằng mọi người không biết họ là gia đinh.

Ba người đang lắc đầu cho tỉnh táo nhìn thấy Lâm Vãn Vinh bước vào liền ngừng nói chuyện, và tập trung ánh mắt nhìn vào chàng.

Đợi chờ đã lâu nhưng ba vị kia chẳng nói năng cũng chẳng bắt chàng làm gì, cứ chăm chăm nhìn chàng, trong ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.

Như vậy là có ý gì ? Lâm Vãn Vinh cảm thấy nghi hoặc, trên người chàng ngoài bộ quần áo bị làm bẩn đôi chỗ do đánh lộn cùng bọn đổng thanh sơn khi nãy ra dường như chẳng có gì đáng để người ta chú ý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1643

Lẽ nào vì chàng đẹp trai ? Điểm này thì có lẽ nên tán thành, nhưng nếu vậy thì người bị thu hút phải là những cô gái chứ không thể là mấy ông già như này.

Lâm Vãn Vinh thấy mấy tên gia hoả đang chăm chăm nhìn mình, đồng tử không chút động đậy, giống hệt như đang ngắm nhìn chú khỉ trong vườn thú vậy. Trong lòng chàng cũng đôi chút khó chịu, sống hay chết các người cứ nói ra một câu đi chứ.

Chàng bắt đầu cảm thấy điên lên nhìn lại ba người kia với ánh mắt dữ dằn, bốn ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, không ai chịu lùi.

Sau đó Lâm Vãn Vinh tiến đến và lấy một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống trước mặt ba người, ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người kia thậm chí còn đáng ghê sợ hơn họ.

“Tiểu tử này, vô liêm sỉ – – “

Không biết đã bao lâu cuối cùng một trong ba người đã lên tiếng, trong ánh mắt lão ta hiện lên vẻ tán thưởng.

“Tên tiểu tử này, cực độ vô liêm sỉ..”

Lão già thứ hai cũng lên tiếng với niềm hân hoan như vậy.

Lão già thứ ba nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu:

“Cái dạng vô liêm sỉ của nhà ngươi, mang phong phạm của ta thời trẻ.”

Nhất thời Lâm Vãn Vinh nhận thấy da mặt mình quá mỏng. Trước mặt các vị tiền bối cực kỳ vô liêm sỉ này, bản thân hắn dường như nhỏ bé còn xa mới bì kịp.

“Vô liêm sỉ, là một phẩm chất quan trọng để trở thành một gia đinh cao cấp. Tiểu tử, nhìn ngươi ta như bắt gặp lại hình ảnh của mình ngày xưa, một ngôi sao trong giới gia đinh đang từ từ bừng sáng, hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ trở thành một gia đinh kiệt xuất” Lão đầu thứ nhất chẳng chút ngại ngùng nói.

Lâm Vãn Vinh khẽ khẽ rủa, mấy lão gia hoả này hoàn toàn có bệnh hết cả.

Lão đầu thứ hai nói tiếp theo:

“Chúc mừng người, ngươi đã hoàn toàn qua cửa. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi tuỳ thời khả dĩ thành gia đinh của Tiêu gia chúng ta, nhất danh quang vinh gia đinh – –

-“Khoan đã, khoan đã..

Lâm Vãn Vinh vội vã ngắt lời:

-“Vị đại ca nào có thể giải thích cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không ?

Lão gia đinh thứ ba cười nói:

-“Không sao, ngươi muốn hỏi, việc ngươi qua ba cửa quan là như thế nào phải không ? ai, hãy từ từ mà nghe ta nói. Cửa thứ nhất, cái mà chúng ta cần là những gia đinh biết chữ, kẻ mù chữ chúng ta không cần; của thứ hai cái chúng ta cần là những người cơ trí linh hoạt, kẻ khù khờ chúng ta không cần; còn cửa thứ ba này thì do ba gia đinh kiệt xuất trong Tiêu gia là chúng ta làm chủ, hắc hắc, đây là cửa quan trọng nhất. Trước tiên chúng ta cần xem tướng mạo của những người đã được chọn, ngươi cũng biết đấy, Tiêu gia là danh môn đại hộ, những kẻ phàm phu tục tử thì xin hãy đi chỉnh sửa bộ mặt đi đã rồi hãy nói chuyện.

Thứ hai là phẩm tính. Phẩm tính quan trọng phải đôn hậu thật thà, chúng ta cần người đó trông giữ nhà kho, có được đức tính đó chúng ta mới có thể yên tâm, hắn không được phép gian lận. Còn như ngươi, hắc hắc, đúng là nhân tài chúng ta đang khiếm khuyết, ngoài nhà kho ra thì nơi nào ngươi cũng có thể đảm nhận được .

Lão giả này nói vậy chẳng phải có ý rằng ta phẩm hạnh bại hoại sao, gương mặt Lâm Vãn Vinh lộ chút vẻ phẫn nộ, lão gia đinh liền vội vàng nói tiếp:

-“Ngươi yên tâm, không phải chúng ta nghi ngờ phẩm hành của ngươi, vì đối với những người như ngươi chúng ta không thể đánh giá qua phẩm hành.

Ý của ngài là ta không có phẩm hạnh ?

Lâm Vãn Vinh tức giận.

Hắc hắc, ta không hề có ý như vậy. Thực ra đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp được nhân tài như ngươi, khi nãy vừa nhìn thấy ngươi chúng ta đã có một cảm giác kinh ngạc dường như đã nhìn thấy hình ảnh của mình ngày trước. Chúng ta tin rằng qua khổ công dạy dỗ và tu luyện thì trong một ngày gần đây ngươi nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong giới gia đinh tiền đồ vô lượng, cài gì cũng sẽ có .

Lão gia đinh này nói xong còn cười to mấy tiếng tự đắc, vẻ mặt lão kiểu như thể ta là Bá Nhạc tìm thấy thiên lý mã nhà người không bằng.(chú thích Bá Nhạc là người nổi tiếng về chọn ngựa ở thời Xuân Thu)

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ngoại truyện 6

Không kìm nổi Lâm Vãn Vinh bất lực than lên một tiếng, xem ra vẫn cần tiếp tục tu tuyện cho thần công mặt dày thôi. Nhìn vẻ mặt của ba tên gia hoả, thì có vẻ như sau này làm việc trong đại trạch của Tiêu gia sẽ bị bọn họ nuốt chửng mất .

Ba lão lần lượt giới thiệu bản thân. Thì ra bọn họ đều không nói dối, bọn họ làm việc trong Tiêu gia đã ba bốn chục năm rồi, đã bắt đầu theo hầu từ thời Tiếu gia lão thái gia. Vị thứ nhất mười lần liên tiếp đệ nhất cuộc thi nghệ thuật nhà bếp của Tiêu gia, Vị thứ hai là thợ thủ công mỹ nghệ, tinh thông tất cả mộc gốm sứ, là chủ nhân của “Lỗ ban kim tưởng” trong Tiêu gia, vị thứ ba, được mệnh danh là hoa si, trồng đủ loại cây cối hoa cỏ là người được giải thưởng lao công trong Tiêu gia.

Ba vị đều rất có hứng thú với Lâm Vãn Vinh, ai nấy đều nhận hắn về giúp việc cho mình để làm người kế tục cho công việc hiện tại.

Nhưng Lâm Vãn Vinh lại không hề hứng thú gì với trò này, chàng chỉ muốn làm ăn yên ổn ở đây một năm báo đáp ân tình của lão Ngụy sau đó sẽ dọn đi ngay.

Nhìn ba người đang vì mình mà tranh cãi không ngớt, Lâm Vãn Vinh không ngại phiền liền lên tiếng:

-“Các vị đừng cãi nhau nữa, xin hỏi ở đây ai là người phụ trách ?

Lão gia đinh thứ ba cười to, lão là người da mặt dày nhất trong ba người:

-“Dáng vẻ ngạo nghễ không thổ thẹn của ngươi thật giống ta ngày xưa

Lời nói phát ra từ lão gia đinh thật đã làm Lâm Vãn Vinh nổi giận, qua việc giới thiệu khi nãy, Lâm Vãn Vinh có biết lão này gọi Phúc Bá.

Phúc Bá nói:

-“Chỉ cần qua được hai cửa trước, và qua sát hạch ở cửa thứ ba này của chúng ta thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, chúng ta chỉ cần nói với thiếu phu nhân một tiếng, ngươi sẽ có thể ký vào bán thân khế theo chúng ta rồi

Thiếu phu nhân mà bọn họ nói chính là Tiêu phu nhân rồi, ba người này đi theo Tiêu lão thái gia thì đương nhiên tư cách của họ sẽ già, ngày Tiêu phu nhân về làm dâu chắc họ đã quen gọi là Thiếu phu nhân rồi.

Giấy bán thân?” Lâm Vãn Vinh giật mình khi nghe thấy ba tiếng này:

-“Lẽ nào, lẽ nào…giấy bán thân, không phải cả đời này ta sẽ làm kẻ hầu người hạ cho Tiêu gia chứ ?

-“Đương nhiên rồi” Phúc Bá trả lời một cách nghiêm túc, chỉ cần ngươi ký tên vào bán thân khế ngươi đã có thể trở thành một gia đinh danh dự trong Tiêu gia, ngươi sẽ có được miếng cơm ngon trong cả cuộc đời, cuộc đời của ngươi cũng sẽ thuộc về Tiêu gia, sống là người Tiêu gia chết là ma Tiêu gia, đây là niềm mơ ước của không ít người đâu. Phu nhân sẽ cho ngươi mang họ Tiêu, không gọi ngươi là Lâm tam nữa mà sẽ là Tiêu Tam.

-“Tiêu Tam ?” Lâm Vãn Vinh kinh ngạc “Lại còn cả cuộc đời nữa ?”

Lâm Vãn Vinh có tính xuôi tính ngược cũng không nghĩ đến chuyện đi làm gia đinh cho nhà người ta là sẽ phải ký giấy bán thân, cả đời thuộc về nhà người ta, chứ không hề có chuyện chỉ cần làm một năm.

Con bà nó chứ. Lại còn phải đổi họ đối với một đại nam tử mạnh mẽ như Lâm Vãn Vinh mà nói việc này tuyệt đối không thể chấp nhận được.

“Vậy tôi không thể là một người làm thuê hợp đồng được sao ?” Lâm Vãn Vinh hỏi.

“Người làm thuê hợp đồng ?”

Ba lão gia đinh trợn mắt ngạc nhiên.

“Người làm thuê hợp đồng là có ý đùa cợt gì vậy ?”

——————————-

(*) – chú thích: ở câu này dùng từ đa nghĩa, ví dụ như chữ ” thục “ trong thành thục (trưởng thành) và chữ “thục” trong sự nấu chín. Hoặc chữ “ngũ”“lục” có thể nói về số tuổi, hay là nói về số lượng …

+) Vì thế dịch qua cho mọi người hiểu, tuy không được sát lắm

-Năm phần thịt bò giờ đã thành sáu phần thịt bò rồi, tại sao chúng không kêu gì?

– Bởi vì bọn chúng chưa chín mà, huynh đài à

+)hoặc hiểu theo nghĩa khác:

-Thịt bò chín ‘năm thành bất’ ngờ gặp thịt bò ‘chín sáu thành’, tại sao chúng không chào nhau ?

-Bởi vì bọn chúng không ‘quen nhau” mà, huynh đài à )


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.