Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol
Thấy vẻ giật mình của Từ Vị, Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ lùng, chẳng phải chỉ là Càn Thanh cung thôi sao, có đáng phải kinh lớn hãi nhỏ như vậy không? Nếu hoàng thượng triệu kiến ta ở ngự xí (nhà xí của vua), thế mới là quái lạ.
Điều này chỉ có thể nói Lâm đại nhân quá vô tri thôi. Cung Càn Thanh chính là tẩm cung của hoàng đế, có thể nói là trung tâm của cung đình Đại Hoa, cũng có thể nói là cốt lõi của Đại Hoa. Hoàng đế ngày thường triệu kiến đại thần, nếu không phải là Thượng Thư phòng thì cũng là Văn Hoa điện, có thể được triệu đến cung Càn Thanh quả thực là ân sủng ngang trời.
Từ Vị nghe Cao công công nói, liền biết hắn vì sao không dám nhận ngân phiếu của Lâm Tam, Hoàng đế triệu kiến Lâm Tam tới cung Càn Thanh, đại phú đại quý của Lâm đại nhân có thể tưởng tượng được, Cao công công làm sao lại chẳng thấy.
Từ Vị chắp tay cười nói:
– Lâm tiểu huynh, đây là ân điển vô cùng to lớn đó, lão hủ chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi.
– Việc đáng mừng này từ đâu đến? Từ tiên sinh, tiểu đệ đối với những việc trong cung chẳng biết gì cả, ngài phải chỉ bảo ta.
Lâm Vãn Vinh mặt mũi nhăn nhó nói. Từ Vị cùng Cao công công cùng bật cười, vị Lâm đại nhân này quả là tính tình chân thật, chẳng trách Hoàng thượng yêu thích hắn như thế.
Từ Vị đem những đạo lý ngoắt ngoéo trong đó giảng giải cho Lâm Vãn Vinh. Lâm đại nhân không khỏi mếu máo, tới cung Càn Thanh, vậy chẳng phải làm khách trong phòng ngủ của hoàng đế sao? Ta ngất, việc này có chút huyền bí a.
– Chuyện này, ta có thể không đi được không vậy!
Câu này của Lâm đại nhân làm Từ Vị và Cao công công xém chút nữa ngã lăn ra, được Hoàng thượng triệu kiến tới cung Càn Thanh, đây là việc bao nhiêu người mơ ước, Lâm đại nhân này sao lại không để ý như vậy chứ. Hơn nữa, Hoàng đế triệu kiến, ngươi nói không muốn là có thể không đi hay sao?
Thấy vẻ mặt của hai người, Lâm Vãn Vinh liền biết mình lại gây trò cười rồi, cũng may không phải lần đầu hắn làm ra loại việc như thế, Từ Vị có thấy cũng chẳng lấy làm quái lạ, Cao công công càng không dám nói gì.
Cao công công dẫn Lâm Vãn Vinh đi vòng vèo trong cung, thẳng theo hoành nhai (lối đi chính), ngang điện Bảo Hòa, trên đường đi bóng người tấp nhập, vô số cung nữ và thái giám cầm đèn qua lại náo nhiệt dị thường. Thấy Lâm đại nhân ngó nghiêng khắp nơi, bộ dạng như nhà quê lên phố, Cao công công cười lấy lòng:
– Lâm đại nhân lần đầu tiên vào trong nội đình. Hoành nhai này là thông đạo nối liền nội đình và ngoại triều, qua hoành nhai sẽ tới cung Càn Thanh mà Hoàng thượng ở rồi.
Cung Càn Thanh tọa lạc ở phía bắc hoành nhai, dưới lát nền đá trắng, diện tích gồm chín gian rộng lớn, mái lợp ngói cổ hai lớp chồng lên nhau, trái phải tương thông với hai tòa tiểu điện Chiêu Nhân và Hoằng Đức.
Tới cửa cung, chỉ thấy bên trong yên tĩnh lạ thường, những cung nữ thái giám qua lại đều cẩn cẩn thận thận, hận không thể nhón mũi chân mà đi.
– Tới rồi, Lâm đại nhân!
Cao công công khẽ nói, dẫn Lâm Vãn Vinh tiến vào. Cung Càn Thanh này thật lớn, đi được vài bước, tới một chỗ rèm buông kín, Cao công công dừng bước, cất giọng the thé:
– Khải bẩm Hoàng thượng, Lâm đại nhân đã tới!
Bên trong truyền ra một tràng ho khan khe khẽ, tiếp đó một âm thanh rõ ràng hơn vang lên:
– Để hắn vào đi!
– Bẩm vâng!”
Cao công công vén rèm lên, nói với Lâm Vãn Vinh:
– Lâm đại nhân, hoàng thượng gọi ngài vào đó.
– Làm phiền công công rồi.
Lâm Vãn Vinh ôm quyền cười, cúi đầu xuyên qua rèm cửa đi vào bên trong.
Trong điện giá nến treo cao, ánh nến tỏ tường, chiếu cả đại điện sáng như ban ngày. Trên mặt đất trải loại thảm tốt nhất của Ba Tư, bàn ghế trạm trổ tinh xảo, mùi đàn hương thoang thoảng nơi nơi, rõ là vô cùng u tĩnh.
Hắn vừa đi vừa ngó, vừa mới được mấy bước, liền nghe được một âm thanh truyền vào trong tai:
– Lâm Vãn Vinh…
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trước mặt không xa đặt một chiếc bàn lớn gỗ đàn, phía sau bày long ỷ (ghế vua) lớn, chiếc ghế làm bằng vàng nguyên chất đẹp đẽ quý giá vô cùng, hai bên tay ghế khảm những viên ngọc xinh đẹp, dưới ánh nến chiếu phát sáng lấp lánh, ngồi trên long ỷ là một lão giả năm sáu chục tuổi, người cuộn trong long bào, sắc mặt ánh hồng đang mỉm cười nhìn hắn.
– Hoàng thượng?
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng tiến lên trước ôm quyền nói:
– Nguyên lai lão gia ngài thật sự đúng là Hoàng thượng? Hoàng thượng khỏe a!
Lâm Vãn Vinh chẳng hiểu chút nào về quy củ trong cung, thần tử thấy Hoàng đế phải nhanh chóng quỳ xuống khấu kiến, chưa được gọi, ngay cả đầu cũng chẳng được ngẩng lên, huống chi đến xưng hô loạn lên ngươi ngươi ta ta. Lâm Vãn Vinh nào đâu có hiểu những điều này, gặp Hoàng đế cũng chẳng khấu đầu, chỉ ôm quyền một cái là xong.
Thế này lại hay, chẳng cần phải hô bình thân nữa, Hoàng đế mỉm cười, cái cần là Lâm Tam khác với đám người Từ Vị, nếu hắn quỳ xuống ba lạy chín cái đập đầu, chỉ sợ chính mình cũng chẳng coi hắn vào mắt.
– Lâm Vãn Vinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Hoàng đế cười nói:
– Tính ra, lần này là lần thứ ba.
– Đúng thế, đúng thế.
Lâm Vãn Vinh tiếp lời:
– Lần đầu là ở ngoài chùa Linh Ẩn, ta và lão gia ngài gặp nhau một lần, lúc đó chuyện trò rất là hợp ý. Sáng nay ở trên kim điện, quá nhiều người nên không nói được mấy câu, tối nay ngài tìm ta tới, chúng ta lại có thể tán gẫu thoải mái rồi.
Nếu là Từ Vị ở đây, nghe được mấy lời này của hắn sợ rằng sớm bị dọa ngất đi rồi, có thần tử nói chuyện với Hoàng đế vậy sao, Lâm Tam này thật là trời đất lớn bao nhiêu gan hắn to bấy nhiêu.
– Lão gia, mấy tháng không gặp, dường như ngài so với lần trước tiều tụy hơn một chút, già thêm một chút, ngài phải bảo trọng thân thể. Ngủ sớm dậy sơm, rèn luyện thân thể, đảm bảo ngài sống lâu trăm tuổi.
Nhìn thấy gò má nhợt nhạt của Hoàng đế, Lam Vãn Vinh chân thành nói. Đây rất có khả năng là cha của Thanh Tuyền, cũng chính là cha vợ của ta. Con rể quan tâm đến cha vợ tự nhiên là phải lẽ rồi.
Lời này của Lâm Tam ngỗ nghịch vô cùng, long nhan của Hoàng đế hắn nào có thể tự tiện bình luận, Hoàng đế cười vang:
– Lâm Vãn Vinh, dám nói trẫm già, ngươi là người đầu tiên, rất tốt, rất tốt.
Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu đáp:
– Hoàng thượng, nói dối thì ai ai cũng biết, nhưng sẽ hại người. Ngài là bậc được vạn dân kính ngưỡng, nhưng đời người sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, nếu những lời nói thật đều không được nghe, đó thật là quá bi ai. Ta tới gặp ngài không hề coi ngài là Hoàng thượng, mà là coi như bậc bề trên, hi vọng nói chuyện phiếm vui vẻ với ngài, trừ bỏ đi chút ưu sầu, đơn giản vậy thôi.
Mấy câu này hắn nói rất tự nhiên, nhưng lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, nói chuyện với đương kim đế vương của Đại Hoa ắt phải mò đúng mạch môn, từ cổ đế vương đều tịch mịch, bọn họ không có bằng hữu, ngay cả với con cái cũng tồn tại sự chia cách sâu sắc, nhìn bề ngoài thì vô cùng xán lạn, nhưng những đau khổ bên trong cũng chỉ có bọn họ tự biết.
Gian phòng chìm vào yên lặng, Hoàng đế cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt xẹt qua tia sáng nhàn nhạt, tim Lâm Vãn Vinh thùm thụp đập loạn, thiên uy khó dò, giờ đây hắn mới chân chính lĩnh hội được hàm ý của câu nói này.
– Ngươi ngồi xuống đi.
Thật lâu sau, Hoàng đế than một tiếng:
– Ngươi nói không sai, từ khi trẫm đăng cơ tới nay, có thể nói với trẫm mấy lời như trên thật chẳng còn mấy ai rồi. Từ Vị, Lý Thái, năm đó đều là những cánh tay đắc lực giúp trẫm lên ngôi báu, bây giờ trước mặt trẫm cùng một bộ dáng co ro sợ hãi. Ngược lại ngươi có chút đảm sắc, làm trẫm phảng phất như nhìn thấy chính mình thời trẻ.
Câu cuối cùng của Hoàng đế, nếu là đám người Từ Vị nghe thấy được, e là đều kinh hãi mà chết, duy chỉ có Lâm Tam vừa gặp phải chuyện này, trong đầu liền bớt đi căng thẳng, căn bản chẳng có chút giác ngộ nào. Thực tế, đây cũng là điểm mà Hoàng đế thích thú nhất ở hắn, dưới tình huống không ngờ mới có thể nhìn ra bản tính thực sự của một người.
Lâm Vãn Vinh thở phảo nhẹ nhõm. Hoàng đế nói chuyện rồi, vậy là an toàn rồi, hắn cười đáp:
– Hoàng thượng nói đùa rồi, tiểu dân giảo hoạt gian trá, kiêu ngạo càn rỡ, thấy chuyện bất bình liền muốn xen vào. Làm sao có thể so cùng với lão nhân gia thâm mưu viễn lự (nhìn xa nghĩ rộng) ngài.
– Ngươi cũng có chút biết mình biết ta đó. Giảo hoạt gian trá, kiêu ngạo càn rỡ, tới miệng ngươi lại đều thành lời tán thưởng, con người ngươi, da mặt không mỏng đâu.
Hoàng đế cười nói.
– Chỉ cần không phải là hại người, cho dù đem hết tất cả thủ đoạn, vậy cũng có gì mà phải ngượng?
Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm lẫm đáp.
– Sai rồi, sai rồi. Trong thuật quyền mưu, không phân biệt người tốt người xấu, cho dù là hại người trong thiên hạ, cũng phải dùng hết tất cả thủ đoạn.
Hoàng đế nhìn hắn thật sâu nói:
– Kẻ thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, thiên hạ không việc gì không thể làm, không kẻ nào không thể giết, đó là thuật làm đế vương.
Thuật làm đế vương? Giảng thuật làm đế vương với ta làm gì? Hoàng đế đứng dậy chậm rãi đi vài bước, nhìn hắn nói:
– Ngươi có dũng khí, có mưu trí, có thủ đoạn, có sát khí, nhận thức thấu triệt con người, chỉ có khiếm khuyết một điểm, đó là thủ đoạn chưa đủ thâm, chưa đủ độc, đây là đại kỵ hàng đầu của việc đối nhân xử thế.
Lâm Vãn Vinh toát cả mồ hôi, thủ đoạn của ta đây còn chưa đủ thâm, chưa đủ độc?
Hoàng đế mỉm cười bảo tiếp:
– Nghe nói khi ngươi ở Kim Lăng, đã cho trưởng tử của chức tạo Tô Châu uống xuân dược, còn hù dọa đoạt lấy trinh tiết của cô nương người ta, có phải thế hay không?
Chẳng ngờ cả vụ này Hoàng đế cũng biết, Lâm Vãn Vinh mồ hôi lạnh dầm dề, vội vàng gật đầu:
– Đúng vậy, ta cũng chỉ hù dọa bọn họ thôi.
– Nghe nói, căn tửu lâu đầu tiên của ngươi ở Kim Lăng tên là Thực Vi Tiên, là ngươi làm giả con dấu, nửa lừa nửa cướp từ trong tay của người ta mà có?
– Chuyện này…
– Nghe nói, ở Kim Lăng ngươi lập ra xã đoàn gọi là Hồng Hưng. Bên trong ngoại trừ hai cửu tử (em vợ) của ngươi, còn có một kẻ rất biết đánh nhau, tên là Lý Bắc Đẩu?
– Vâng.
– Nghe nói ngươi tặng cho Đổng Xảo Xảo một viên kim cương đặc biệt?
– Nghe nói trong đêm trước ngươi cùng Tiêu đại tiểu thư tranh cãi?
Lâm Vãn Vinh nghe vậy rợn lạnh cả lưng, lông tóc run run dựng đứng. Hoàng đế nắm chuyện của hắn như trong lòng bàn tay, lớn nhỏ không hề bỏ sót, ngay cả một ngày đi nhà xí bao nhiêu lần hẳn cũng biết rõ rõ ràng ràng.
Hoàng đế nheo mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi:
– Thế nào là thâm, thế nào là độc, bây giờ ngươi đã hiểu rõ chưa?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, cắn răng trả lời:
– Tạ ơn lão gia dạy bào, ta hiểu rõ rồi.
Hoàng đế nói:
– Hơn nửa năm nay, hành tung của ngươi, bất kể lúc nào trẫm đều biết. Đương nhiên cũng có chỗ bỏ sót, ví như ngươi và Tiêu đại tiểu thư bị Bạch Liên giáo bắt đã chạy thoát như thế nào? Khi đánh Tế Ninh, ngươi đã thoát hiểm trong vạn pháo như thế nào? Tính ra, trên người của ngươi thật sự còn rất nhiều bí mật đó!
– Không có đâu, không có đâu.
Lâm Vãn Vinh vôi vàng xua tay, tâm tư của Hoàng đế quả nhiên thâm sâu khó lường, lão Hoàng đế này nhìn tựa ngu ngốc, nhưng việc gì cũng rành rỏi, thế nào là thâm độc, cứ từ trên người lão là hiểu rõ ngay.
– Không có?
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
– Khi ngươi đánh Bạch Liên giáo, có từng biết qua thánh mẫu của Bạch Liên giáo?
– Thánh mẫu? Việc này, hình như không biết, ta vẫn luôn không có hứng thú với với những lão thái bà.
Lâm Vãn Vinh đáp.
– To gan!
Sắc mặt Hoàng đế biến đổi, mặt rồng đại nộ:
– Người đâu, bắt tên Lâm Tam khi quân phạm thượng này cho ta!