Dịch: workman
Biên tập: Ba_van
“Té ra chỉ là sáu ngàn lượng à?” Cao Tù vỗ vỗ đầu, mặt đầy ngượng nghịu:
– Ta tính toán thế nào ấy nhỉ. Làm sao lại tính ra ba vạn lượng cho được. Xấu hổ, xấu hổ! Lâm huynh đệ lòng dạ cao nhã, công chính thanh liêm, thật sự là một tấm gương đáng học tập.
Xem ra Tần Tiên Nhi không chịu nổi nữa, trừng mắt liếc Cao Tù, tức giận:
– Cao thống lĩnh, ngươi không xem bổn công chúa vào đâu hả? Rõ ràng là chỉ dùng hai ngàn lượng bạc, sao lại báo với phụ hoàng thành sáu ngàn lượng? Như thế là tham nhũng ngân lượng, ngươi không muốn mất đầu đó chứ?
Cao Tù đổ mồ hôi khắp người, hắn không dám nói gì với công chúa nữa, chỉ liếc nhìn Lâm huynh đệ cầu cứu.
Không nghĩ nha đầu này thành thật đến như vậy, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Tiên Nhi, làm sao lại xem như tham nhũng được…Cao đại ca không thể là loại người như vậy đâu! Tình huống thực tế là như thế này, ta rải xuống hồ hai ngàn lượng bạc, việc này đích xác không giả. Nhưng đây chỉ là một khoản chi thấy được rõ ràng thôi. Ngoài ra còn có một vài khoản chi phí nhìn không thấy nữa. Ví dụ, tiền xe ngựa đi lại của các vị huynh đệ thủ hạ Cao đại ca, tiền phí dịch vụ, tiền làm thêm giờ… Những thứ này đều phải tính thành tiền chứ.
Nghe hắn ngụy biện, Tần Tiên Nhi cười khúc khích:
– Tướng công chớ định lừa ta. Cái gì phí xe cộ, phí dịch vụ, tiền làm thêm chứ? Những thứ này đều đã được tính vào chi phí của quân đội, phụ hoàng sớm đã tính cả rồi. Mấy cái đó đâu có quan hệ gì với sáu ngàn lượng đâu.
– Thông minh!!
Lâm đại nhân giơ ngón cái lên:
-… nhưng mà, Tiên Nhi ngẫm lại mà xem, chỉ là sáu ngàn lượng, nếu so với việc diệt trừ gian tặc bán nước thì đâu có thấm vào đâu? Cái này cũng chỉ coi như là xài chút tiền mà làm nên đại sự; chỉ cần tiền bạc để bảo vệ được bình an của Đại Hoa, đừng nói là sáu ngàn lượng, cho dù là sáu vạn lượng, sáu mươi vạn lượng, Hoàng Thượng cũng nguyện ý chi ra. Nàng nhìn xem ta này…
Lâm đại nhân làm mặt vô cùng đau đớn giơ tay lên, chỉ vào cái đùi băng bó kín mít, bi tráng nói:
– Lão công của ngươi, trở thành một người tàn tật, không làm lợi cho bản thân, chuyên môn làm lợi cho người khác. Xông pha sương gió, thức trắng canh thâu, dẫu trọng thương vẫn không màng, vì Hoàng Thượng mà vất vả ngược xuôi tra án… ta có thoải mái không?! Chút phí dịch vụ ấy, còn chưa đủ để ta mua thuốc nấu canh thang nữa!
Tần Tiên Nhi cúi đầu xấu hổ, đau lòng cầm lấy tay hắn:
– Tướng công, chàng nói đúng, chàng dụng tâm như vậy, đến cả thân thể cũng không màng, có lấy thêm chút bạc cũng xứng đáng. Dù sao bạc của phụ hoàng sớm muộn gì cũng là của chàng thôi, lọt sàng xuống nia cả mà (nguyên văn “thịt vụn vẫn còn lại ở đáy nồi”). Sáu ngàn lượng quá ít. Cao thống lĩnh, cứ theo như lời ngươi, ngươi báo thêm ba vạn lượng đi, trừ vào việc anh em vất vả, còn lại đều tính vào phí khổ cực của tướng công ta.
Hôm nay xem như hoàn toàn hiểu rõ cái gọi là “nữ sinh hướng ngoại”, Cao Tù vội vội vàng vàng đáp ứng ngay, trong lòng vô cùng khâm phục thuật trị vợ của Lâm huynh đệ.
– Làm thế sao được?
Lâm đại nhân nghiêm chỉnh nói đầy chính nghĩa:
– Tiên Nhi, chính vì trời có chính khí, làm người phải có lương tâm, đã là của ta thì phải được chia đầy đủ, còn cái gì không thuộc về ta, ta kiên quyết không lấy. Cao đại ca, chỉ cần báo đúng sáu ngàn lượng, không cho phép nhiều hơn. Trừ đi số đã sử dụng, ngươi lấy hai ngàn lượng phân phát cho các vị huynh đệ, còn thừa hai ngàn lượng, cho dù hơi ít một chút, nhưng miễn cưỡng cũng coi như có thể đủ tiền mua thuốc nấu canh thang cho ta. Chà, thiện lương là một sai lầm nghiêm trọng? Ta đây nguyện ý mắc thêm lỗi lầm nữa rồi!
Hắn lắc đầu thê lương. Tần tiểu thư trong lòng cảm động, vội nắm chặt tay hắn:
– Tướng công, chàng thật sự là người tốt nhất trên đời này. Chàng yên tâm, tiền bạc của phụ hoàng, tương lai thế nào mà chẳng thuộc về chàng.
Lâm đại nhân hừ hừ vài tiếng. Cao Tù ghé vào tai hắn hỏi nhỏ:
– Thật chỉ báo sáu ngàn lượng sao? Lâm huynh đệ, việc này không phải phong cách của ngươi. Hay là để ta tìm người sửa chữa lại hoa viên trong phủ của ngươi, rồi nhập vào kê khai, tính tròn một vạn lượng?
– Huynh dại thế?!
Thừa dịp Tần Tiên Nhi không chú ý, Lâm đại nhân lườm lão Cao vẻ tức giận:
– Làm người phải khôn ngoan… nếu chúng ta làm việc đó, hừ, nếu ngươi báo dùng hết vạn lượng, Hoàng Thượng có thể tin được sao?! Muốn kiếm chác cũng phải tìm lúc có đại sự. Lần sau đánh Hồ, ngươi báo một khoản mười vạn lượng cũng không có gì đáng quan tâm!
Cao minh quá. Làm sao mà ta không nghĩ ra nhỉ, chẳng trách Lâm huynh đệ có thể gạt phắt đề nghị của công chúa! Cao Tù mồ hôi chảy ròng ròng, hoàn toàn tâm phục khẩu phục Lâm đại nhân.
Sương mù tan dần, một vầng mặt trời đỏ rực nhô lên, chiếu trên mặt nước lấp lánh như bạc. Ánh sáng ban mai ấm áp chiếu vào làm cả người vô cùng thư thái.
Những người thợ lặn lại thỉnh thoảng từ dưới nước nhô đầu lên, văng vẳng đưa tới tin tức có vài người tìm được vàng bạc châu báu, mọi người thần sắc càng lúc càng hưng phấn, tích cực mười phần. Đương nhiên, cũng có vài người “vận khí bất hảo”, ở dưới nước mò mẫm rất lâu nhưng chẳng được cái gì cả. Nhìn những người khác lúc thì lấy được bạc, lúc thì kiếm được ngọc phỉ thúy, trong lòng họ tự nhiên rất khó chịu, do đó lại càng thêm chăm chỉ hơn. Dưới sự khích lệ này, đám người dưới nước không hề bỏ qua một tấc rong tảo, một mảng bùn nào cả. Không khí hiện trường náo nhiệt vô cùng.
Chỉ một thời gian ăn xong bữa điểm tâm, đã có khá nhiều bạc được móc lên. Nhưng trong những vật đó vẫn chưa thấy có gì đặc biệt.
– Sốt ruột chết người ta!
Cao Tù nhét cái bánh bao cuối cùng vào trong miệng, đã muốn nhảy vào trong nước tìm kiếm:
– Mấy tên này chỉ lo kiếm bạc, đã quên làm chính sự cả rồi sao? Ta đến xem đây!
Đang hưởng thụ Tiên Nhi xoa bóp bả vai, Lâm đại nhân thở dài thoải mái, lắc đầu cười nói:
– Cao đại ca, huynh cũng nên nghỉ ngơi đi. Với cái kỹ thuật bơi chó của huynh, ta sợ việc chính sự huynh cũng làm không được, ta lại phải cho người nhảy xuống cứu huynh đó!
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Cao Tù ảo não:
– Chờ đợi như vậy đến khi nào chứ? Hoàng Thượng chỉ cho hai ngày, sáng mai là phải trả lời ngài rồi.
– Yên tâm đi, có người còn khẩn cấp hơn chúng ta nhiều.
Lâm Vãn Vinh thần bí cười, đột nhiên ủa một tiếng:
– Trần đại nhân đâu? Sao không thấy hắn nhỉ?!
– Chẳng biết! Sợ là trở về nhà viết tấu Chương rồi!
– Viết tấu Chương hả? Thôi kệ cho hắn đi tố cáo đi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, ra vẻ chẳng màng.
Hai người đang cười nói, trong hồ bỗng có một hảo hán nhô đầu lên, trong tay giơ lên một vật, huơ lên hưng phấn:
– Đại nhân, tôi tìm được, tôi cũng tìm được bảo bối rồi.
Vật đó trông rất lạ, kim quang lóe ra chói mắt, nguyên là một cái vòng vàng thật lớn, màu sắc cực tốt, phân lượng rất nặng, lớn chừng bằng hai bàn tay.
Cao Tù thấp giọng hướng về phía Lâm Vãn Vinh báo:
– Cả một tổ này, từ sáng sớm tới giờ đến cả một cái trứng rùa cũng không lượm lên được, lúc này xem như phát tài rồi. Con bà nó, ta nhớ rõ ràng là ngay ở đó, ta tự tay bỏ xuống mấy cái kim bằng vàng, làm sao mà họ không đụng đến nhỉ?
Lão tiểu tử này quá khuyết đức rồi! Lâm đại nhân lắc lắc đầu, cười hắc hắc:
– Cao đại ca, mấy vị này quả thật là không phụ lòng huynh à nha. Huynh bỏ xuống một cái kim vàng, họ lại đem lên cho huynh cả một cái vòng vàng.
– Vòng vàng? Ta đâu có thả vòng vàng nào đâu, làm sao họ nhặt được nhỉ?!
Cao Tù ngạc nhiên tự hỏi.
Không thả vòng vàng xuống hả? Cũng không biết Lâm Vãn Vinh đang nghĩ tới cái gì, thần sắc đột nhiên phấn chấn hẳn, vội vội vàng vàng phất tay gọi người nọ:
– Hảo hán huynh đệ, mau lên đây…
Đợi cho người nọ bơi tới, đem vòng vàng đưa cho Lâm đại nhân, Lâm Vãn Vinh nhìn kỹ lại một chút. Vòng vàng này hào quang chói mắt, trên vòng còn có chút dấu vết trầy xước.
– Cái này lấy được ở đâu vậy?
Lâm Vãn Vinh hấp tấp hỏi.
Người nọ cung kính đáp:
– Bẩm cáo đại nhân, đây là vật tiểu nhân tìm được ở một khe nhỏ trong đống loạn thạch dưới nước. Vật này bị vài tảng đá lớn chặn lại, tiểu nhân lui tới chỗ này hơn mười lần, nếu không phải nhìn thấy chút kim quang chỉ e đã bỏ qua rồi. Vòng vàng này gắn cứng vào một tảng đá lớn, tảng đá đó rất nặng, phải rất vất vả mới gỡ ra được đó, vừa lấy được tiểu nhân hồi bẩm đại nhân ngay.
Gắn vào một tảng đá? Lâm Vãn Vinh và Cao Tù đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn. Cao Tù ặc một tiếng:
– Ngươi còn nhớ nơi đó không, mau dẫn ta đến xem.
Địa điểm đó nằm ở giữa hồ, phải dùng thuyền nhỏ bơi tới, Tần Tiên Nhi vô cùng cẩn thận đẩy xe lăn của Lâm Vãn Vinh lên thuyền, vài người chèo nhẹ ra giữa hồ. Tới nơi, Lâm Vãn Vinh cầm một cây trúc, từ từ chọc dò xuống dưới nước, nơi này sào chọc đến lút cán, có thể tưởng tượng được nước sâu đến đâu.
– Cao đại ca, gọi vài huynh đệ giỏi thủy tính cùng xuống xem xét…
Lâm Vãn Vinh hừ hừ hai tiếng:
– … xem dưới tảng đá đó rốt cuộc là có vật gì đây!
– Rõ.
Cao Tù vung tay lên, mười mấy binh sĩ tinh thông thủy tính đã được chuẩn bị từ trước, nhất tề nhảy tòm vào trong nước, nước văng tung tóe khắp nơi, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa. Bất chấp không biết bơi, lão Cao kêu hai hảo thủ hỗ trợ, cũng theo mọi người lặn xuống.
Đợi cho mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Lâm Vãn Vinh nhìn hồ nước đang gợn sóng lăn tăn, xiết chặt hai tay.
Thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, Tần Tiên Nhi cười nói:
– Tướng công, chàng còn nhớ hồi ở Tây hồ Hàng Châu, lúc chàng ngồi trên thuyền tâm tình với Đại tiểu thư không?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
– Việc nàng chém đứt hồng tuyến phải không? Hắc hắc, sao ta có thể quên việc này được? Nhưng, Tiên Nhi, ta nói rất nghiêm túc. Lần đó không phải là ta đưa Đại tiểu thư ngồi thuyền đi chơi, mà là Từ Vị muốn cùng tình nhân hội diện. Do đó lão mới lấy cớ mời chúng ta lên thuyền uống hoa tửu. Ngươi đừng có nghĩ bậy bạ à nha.
Tiên Nhi cười hì hì nói:
– Vậy thì khi ở Vi Sơn hồ thì sao? Chúng ta cùng nhau đi chơi du thuyền, chàng nói xem chàng thích ở cùng ta, hay là thích ở cùng sư phó?
– Oác, ý gì đây? Ta và An tỷ tỷ… không… không có gì.
Nghe lời Tần tiểu thư nói tựa hồ có ẩn ý, Lâm đại nhân lập tức lắp bắp, ngọng nghịu ngay.
– Tướng công, chàng làm sao thế? Sao mà ra nhiều mồ hôi vậy!
Tần Tiên Nhi cười duyên dáng đầy quyến rũ, đưa ống tay áo lên, dịu dàng lau mồ hôi trên mặt hắn:
– Ta biết, chàng và sư phó chỉ đùa giỡn. Giữa hai người đâu có bí mật nhỏ gì không thể nói đâu. Có phải vậy không?
– A, cái này… bí mật nhỏ…
Tần tiểu thư cười như hoa nở, trong nụ cười mang theo vài điểm thần bí, chỉ là lúc này tình cảnh khác hẳn tối hôm qua.
Lâm đại nhân không biết phải mở miệng trả lời ra sao.
Tần Tiên Nhi hít nhẹ một hơi:
– Tướng công, chàng nhớ sư phó không?
– Nhớ chứ…. à… không, ta không phải có ý đó… là hơi hơi nhớ, hơi hơi nhớ mà thôi!
Ánh mắt Tần tiểu thư như một thanh kiếm sắc bén chiếu thẳng vào mặt hắn, Lâm đại nhân cả người như có kiến bò, vô luận muốn làm gì cũng không địch lại được ánh mắt của nàng, cuối cùng chỉ còn có nước cúi đầu xuống.
Thanh âm Tần Tiên Nhi như từ chân trời vọng tới, sâu kín huyền ảo, không hề lên xuống:
– Chàng và sư phó chỉ ở chung mấy ngày thôi, chàng nhớ người như thế nào? Nhớ người lúc đánh chàng, đùa với chàng, giễu cợt chàng?
Vấn đề này quá thâm sâu, Lâm Vãn Vinh cũng không biết làm sao trả lời được. Thấy hắn không đáp, Tần Tiên Nhi vừa thẹn vừa giận, vươn ngón tay ngọc thon thả dí vào trán hắn, mắng yêu một tiếng:
– Chàng đó, lúc cần nói chuyện lại câm như hến, chẳng trách sư phó chửi…
– An tỷ tỷ chửi ta cái gì?
Vừa nghe An tỷ tỷ chửi, Lâm đại nhân lập tức phục hồi tinh thần.
Tần tiểu thư nhìn thế buồn cười, bất lực lườm hắn:
– Thiếp không kể cho chàng… chỉ biết nghĩ bậy, không có gan làm bậy. Nhìn cái vẻ ngớ ngẩn của chàng kìa!
Chỉ biết nghĩ bậy, không có gan làm bậy? Lâm Vãn Vinh đột nhiên thở dài nói:
– Tiên Nhi, chờ ta giải quyết xong hết những sự tình lộn xộn này, ta nhất định mang nàng và An tỷ tỷ đi chơi một vòng Vi Sơn hồ, tìm lại những ngày ấm áp.
Tần Tiên Nhi ừm một tiếng, cười nói:
– Chàng là tướng công thiếp, tự nhiên chàng đi đâu, thiếp sẽ theo đó, nhưng sư phó thì khác, chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu, tính tình của người, chàng cũng biết mà, khách khách…
– Đúng, đúng.
Lâm Vãn Vinh vuốt trán đầy mồ hôi, cảm thấy lời của Tiên Nhi rất phức tạp đầy ẩn ý, nhưng cũng có dư vị rất tốt.
Chính lúc hắn hơi ngẩn người này, chợt nghe có tiếng nước bì bõm, từ dưới nước nhô lên vài cái đầu người, chính là những quân sĩ vừa xuống nước dò xét. Cuối cùng Cao Tù cũng lộ diện, sắc mặt hắn tái nhợt, mãi lâu sau mới hít một hơi thật dài, hét lớn một tiếng:
– Con bà nó, ngạt chết ta rồi!
Với cái trình độ bơi chó của ngươi, ngươi không ngạt chết mới là lạ. Lâm Vãn Vinh cười hỏi:
– Cao đại ca, thế nào, tình hình dưới đó ra sao?!
Cao Tù vuốt nước trên mặt, phun ra một miệng toàn bùn, thở hồng hộc nói:
– Vòng kim loại này đính vào một tảng đá nặng hơn tám trăm cân. Chúng ta không lật ra được. Nhưng chúng ta có phát hiện mới… trên tảng đá này có khắc hai chữ!
– Cao đại ca, huynh đừng đi lòng vòng nữa! Rốt cuộc là chữ gì thế?!
Thấy Cao Tù cứ nói đều đều như vậy, Lâm đại nhân gấp đến mức sắp nhảy dựng lên.
– … Long …. Cung ….
Cao Tù mím miệng, rặn ra từng chữ một.
– Long cung? Huynh không nhìn lầm chứ?!
Lâm Vãn Vinh cảm thấy căng thẳng thần kinh, vội vội vàng vàng hỏi lại.
– Lâm huynh đệ, với trình độ bơi của ta, làm sao xem rõ ràng được chứ?
Cao Tù cười cười tự giễu, chỉ vào mấy tên bên cạnh:
– Phải nhờ mấy huynh đệ này vốn là giao long trong nước, chỉ có họ mới thấy được hai chữ này. Ta nghĩ chắc không giả được đâu!
(Ba_Van: Có lẽ Cao Tù cùng các chiến hữu đã học qua lớp nói chuyện dưới nước bằng cử chỉ điệu bộ??)
Lâm đại nhân lướt ánh mắt sắc bén nhìn qua mấy người này, tất cả vội vàng gật đầu.
Đúng là nơi này rồi! Lâm Vãn Vinh vỗ tay, cười hắc hắc nói to:
– Hay cho một cái Long Cung, đúng là nó rồi! Cao đại ca, huynh lập tức tung tin này ra, nói chúng ta phát hiện được một cái Long Cung trong hồ ở hậu viên vương phủ… Tin tức này phải được lan khắp toàn thành, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, tốt nhất mọi người đều biết hết, đến cả người điếc cũng nghe được.
Cao Tù gật đầu, trong đám thủ hạ của Lâm đại nhân thì thiếu gì người biết làm loại tin đồn này, hắn cũng đã thành thạo kỹ thuật này lắm rồi.
– Ngoài ra…
Lâm đại nhân cười khùng khục:
– Lập tức chuẩn bị trăm cân thuốc nổ, gắn vào cửa Long cung. Con bà nó, ta cho một mồi lửa thiêu đốt Long cung, xem tên Long vương giả hiệu này còn có thể an ổn tới bao lâu.