Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 580: Tương thủ



Dịch: workman
Biên tập: Ngọc Vi

Nơi hai người nói chuyện, rất gần tới đỉnh núi rồi. Nhìn xa xa Thiên Tuyệt phong đối diện ẩn hiện, sương mù dày đặc, thấy không rõ tình hình trên đỉnh núi, càng không biết tiên tử tỷ tỷ ở nơi nào.

Ở giữa Thánh phường và Thiên Tuyệt phong, có hai đường dây sắt nối liền nhau, trên dây có nối vài tấm gỗ, từ xa nhìn lại, giống như một cái cầu treo đơn giản, xuyên qua mây mù, bắc ngang hai đỉnh núi. Gió lạnh vù vù, cầu treo khẽ lắc lư, tiếng kêu kẻo kẹt. Gặp phải người nhát gan, đến cả nhìn cũng không dám.

Lâm Vãn Vinh thoáng giật mình. Trước khi hắn xuất chinh có tới đây từ biệt, giữa hai ngọn núi còn có dây trường tình mà tiên tử ngày xưa đã nối. Sao mới nửa năm không tới, lại có một cái cầu treo dài ngút mắt như thế này?

– Hiểu rõ chưa chưa?!

Lý Hương Quân mỉm cười nói:

– Ngươi nên cảm tạ sư tỷ ta!

– Thanh Tuyền hả?

Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ.

Tiểu sư muội gật đầu ừm một tiếng:

– Sau khi ngươi xuất chinh, sư tỷ mang cái bụng to đùng lên núi, tự mình chỉ huy công tượng tu kiến cầu treo này! Sư phó không có mặt trên núi, muốn bắc cầu giữa hai đỉnh núi, phải có người mạo hiểm bò lên trên Thiên Tuyệt phong, khó khăn như thế nào thì ngươi tự mình nghĩ đi!

– Cái gì?!

Lâm Vãn Vinh hoảng hốt, vội vàng nắm lấy bả vai nàng:

– Tiểu sư muội… Muội… muội nói Thanh Tuyền tự mình lên núi…

Hắn khẩn cấp xuống tay rất mạnh, Lý Hương Quân đau quá rên một tiếng, căm tức trừng mắt nhìn hắn, hắn vội buông tay ra.

– Thật ngốc!

Thấy hắn vốn vía lên mây, tiểu sư muội duyên dáng cười khanh khách:

– Sư tỷ có thai lớn như vậy, cho dù nàng muốn lên Thiên Tuyệt phong, chúng ta bộ ngu sao lại để cho nàng đi?

“Ờ, đúng đúng…!” Lão tử sợ quá hồ đồ rồi, hắn lau mồ hôi trên mặt, ngạc nhiên hỏi:

– Vậy là ai?

– Ta không nói cho ngươi!

Lý Hương Quân mỉm cười:

– Tóm lại, ngươi nhớ là sư tỷ ta tốt như thế nào là được! Còn nữa, việc ta đi Tây dương, ngươi không được cản trở!

Thì ra khi ta xuất chinh, Thanh Tuyền đã an bài tất cả rồi. Nàng trước giờ không đề cập với ta! Lâm Vãn Vinh lặng lẽ than, trong lòng cảm động khó mà dùng lời nào hình dung được. Hắn giơ cao tay lên, trang trọng phát thệ:

– Lâm mỗ lấy sinh mạng ra thề, nhất định phải đời đời kiếp kiếp yêu thương Thanh Tuyền, cả đời làm bạn, vĩnh viễn không thay đổi! Nếu vi phạm lời thề này, để ta bị ruột gan tan nát, ngũ lôi đánh chết, ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, đi đường bị cây đổ đè chết!

– Ngươi phát lời thề này, ta sẽ chuyển cáo cho sư tỷ!

Lý Hương Quân tủm tỉm cười, đi vào một căn nhà gỗ, lấy ra một cây sáo bằng trúc đưa cho hắn:

– Này, cho ngươi đó!

– Đây là cái gì?

Lâm Vãn Vinh lấy làm khó hiểu nhìn nàng.

Lý Hương Quân mỉm cười:

– Sư phó từng dặn dò, ta ở trên núi, nếu gặp ngươi tới, nhất định phải hỏi cẩn thận. Nếu là ngươi tự tiện lên núi, chưa được sư tỷ gật đầu, vậy đạp ngươi lăn xuống núi.

“Không thể nào!” Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên trợn mắt:

– Nếu Thanh Tuyền gật đầu thì sao?

– Thì đem sáo trúc này trao cho ngươi, ngươi thổi lên, sư phó sẽ đến tiếp đón ngươi!

Thì ra là như vậy, Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra, chẳng trách tiểu sư muội chả hổ thẹn lớn tiếng nói là nếu không có nàng, cả đời ta cũng không lên được núi!

Hắn mừng rỡ, vội vàng đưa sáo trúc lên mép. Dùng hết sức lực chín trâu hai hổ, cũng không thổi được một tiếng. Tiếng địch rè rè, thổi như thế nào cũng chẳng ăn thua.

– Thật ngốc!

Lý Hương Quân nhìn thế sốt ruột, giật lấy trúc địch trong tay hắn, đặt lên bên môi anh đào thổi nhẹ, tiếng địch thanh thúy du dương lập tức vang lên, như núi cao nước chảy, vang vọng khắp núi non mây mù.

Thiên Tuyệt phong đột nhiên hiện ra một bóng dáng yểu điệu. Nhìn lên đỉnh núi, Lâm Vãn Vinh trông thấy thật thân thiết, nhất thời hưng phấn nhảy dựng lên:

– Tiên tử tỷ tỷ!

Bóng trắng đó nhanh như thiểm điện, như lướt trên dây cáp mà đến. Nháy mắt đã đến trước mặt. Tiểu sư muội hoan hô một tiếng, cướp đường của hắn, giữ chặt tay tiên tử, ra vẻ rất nũng nịu:

– Sư phó, người đến rồi!

Ninh Vũ Tích trìu mến nắm tay nàng, vuốt nhẹ mái tóc nàng, âu yếm hỏi:

– Nha đầu ngốc, con làm sao vậy, có phải là có người khi dễ con không?!

– Ừm…!

Lý Hương Quân tươi cười ngả vào lòng sư phó, vô cùng vui vẻ, đột nhiên chỉ vào Lâm Vãn Vinh, phẫn hận hừ một tiếng:

– Là hắn, hắn khi dễ con!

Ninh Vũ Tích cười mà như mếu nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh vội vội vàng vàng khoát tay:

– Không có! Không có chuyện đó! Tiểu sư muội, làm người phải thành thật, không thể nào nói lung tung được đâu!

Lý Hương Quân hừ một tiếng:

– Ngươi khi dễ sư tỷ ta, lại khi dễ sư phó ta, như vậy chẳng lẽ không phải là khi dễ ta sao?!

Ninh Vũ Tích đỏ mặt, thấp thoáng trong đó có vẻ tai tái, câu này của Lý Hương Quân tuy đùa giỡn, nhưng lại đánh vào chỗ đau của nàng. Việc nàng và tiểu tặc luyến tình vốn là kinh thế hãi tục, cũng không biết sẽ gây ra bao nhiêu giai thoại nữa.

Lý Hương Quân như hiểu được suy nghĩ của tiên tử, vội vàng giữ chặt tay nàng:

– Sư phó, người không cần lo cho người khác nói cái gì, thích một người có gì sai chứ? Nếu không không ăn trộm ăn cướp, lại càng không thương thiên hại lý, ai dám làm gì người nào!

Ninh Tiên tử tâm chí kiên định, mặt ửng đỏ, cười nói:

– Tiểu nha đầu này, năm nay được bao nhiêu tuổi chứ, ngược lại còn an ủi ta nữa! Chờ con tương lai lớn lên, gặp được ý trung nhân, liền biết đạo lý này thôi!

– Con đây tình nguyện không lớn!

Lý Hương Quân cười hì hì, làm mặt quỷ với Lâm Vãn Vinh, lặng lẽ dựa vào lòng sư phó, không nói gì nữa.

Lâm Vãn Vinh nhìn thế ngạc nhiên, tiên tử và Thanh Tuyền, tiểu sư muội, ba người này không giống thầy trò, mà lại giống như tỷ muội bằng hữu. Việc này cũng khó trách, Ninh Vũ Tích tuy là sư phó các nàng, nhưng từ thuở nhỏ tu thân dưỡng tính, không tranh giành với đời, Thanh Tuyền điềm đạm hào phóng, Lý Hương Quân tinh ranh quỉ quái, ba người ở cùng nhau, quan hệ thân mật cũng là việc trong dự liệu.

Giữa hai núi tuy có mắc một sợi dây, nhưng người thường muốn đi qua thì chắc khó lòng thực hiện được, nhưng với một tuyệt đại cao thủ như tiên tử mà nói thì nó không khác gì một con đường bằng phẳng.

Ninh Vũ Tích giữ chặt tay hắn, chân điểm nhẹ, nhảy lên mấy trượng, vừa nhanh vừa cao! Lâm Vãn Vinh chỉ nghe tiếng gió bên tai vù vù, mây mù đã nằm ở dưới chân, khác hẳn hiểm cảnh lần trước lên núi. Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ thấy Lý Hương Quân vẫn đứng ở vách núi, vẫy vẫy họ liên hồi.

Nhớ tới những gì đã trải qua vừa rồi, hắn nhịn không được nở nụ cười:

– Tiểu sư muội này, thật sự là một người có ý tứ!

Tham Khảo Thêm:  Chương 924

Ninh Vũ Tích khẽ gật đầu:

– Hương Quân thân thế cô khổ, thuở nhỏ đã phải sống tự lập, không chịu uốn mình! Nó thông minh đĩnh ngộ, rất có chủ kiến, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được thời thế! Chỉ là cả đời sống độc lập, không nghe lời ai, ta với Thanh Tuyền vẫn thường xuyên lo lắng.

Nhớ tới việc Lý Hương Quân muốn đi Tây dương, tiên tử nói quả không sai. Tiểu sư muội quả thật đúng là loại tính cách này, Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, im lặng không nói gì.

Trên Thiên Tuyệt phong, cây xanh hoa đỏ, tùng bách tre trúc, khắp nơi đều mơn mởn đầy sức sống, cứ như mùa xuân thường trú ở đây. Dòng nước suốt róc rách, kỳ thạch cỏ thơm ở khắp nơi, tựa như một nơi tiên cảnh ngoài cõi trần. Chẳng trách tiên tử tỷ tỷ thích nơi này.

Lâm Vãn Vinh hứng thú nhìn quanh, giống như tất cả phiền não trong lòng đều đã tan thành mây khói, cởi giày chạy quanh, hưng phấn tung tăng như trẻ con.

Ninh Vũ Tích đi theo hắn, trong mắt tràn ngập vẻ đằm thắm dịu dàng, như những vòng sóng lăn tăn trên nước.

– Ủa, tỷ tỷ, căn nhà này ai làm thế?!

Đi tới bên thạch động, Lâm Vãn Vinh nhất thời mở tròn mắt.

Trên vách núi gần huyệt động, một tòa nhà bằng gỗ đơn giản ấm cúng được dựng nên khá chắc chắn, chỉ còn làm thêm vài chi tiết cuối cùng là xem như hoàn công. Dòng suối ấm chảy quanh, vây lấy căn nhà gỗ, hơi nước bốc lên nghi ngút, trong làn sương mù lãng đãng, căn phòng nhỏ nồng ấm đó như một căn tiểu trúc u nhã giữa tầng mây.

Tiên tử cười nói:

– Đây là ta tự tay xây đó, giống như căn nhà ở Hưng Khánh phủ, đều là nhà của chúng ta! Tiểu tặc, ngươi thích không?

– Thích. Ta đương nhiên thích!

Lâm Vãn Vinh thì thào tự nói, đột nhiên giữ chặt tay tiên tử, vội vã hỏi:

– Tỷ tỷ thật sự không muốn xuống núi sao?

Ninh Vũ Tích ừm một tiếng, lặng lẽ cúi đầu:

– Thấy Thanh Tuyền làm tất cả những việc này, ta rất xấu hổ. Thậm chí không dám gặp nó! Chỉ có ở lại Thiên Tuyệt phong, ta mới có thể tiêu diêu tự tại. Từng tấc đất ở nơi này đều có hình bóng của ngươi. Ta thích nơi này, ta muốn ở lại đây! Tiểu tặc, ngươi có thể hiểu ta không?!

Tiên tử có tâm kết này cũng là bình thường thôi. Cũng đều nằm dự liệu của Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng:

– Hiểu chứ, ta đương nhiên có thể giải thích được! Nơi này là chỗ chúng ta đính ước. Ta và nàng đều thích nó cả!

Ninh Vũ Tích vừa thẹn vừa mừng:

– Ngươi…. ngươi nói thật chứ…

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, ghé bên tai nàng thủ thỉ:

– Ta thích tiên tử tỷ tỷ, do đó, nàng ở chỗ nào thì ta cũng sẽ thích. Nàng ở trên núi cũng không sao cả. Nơi này là cái ổ của chúng ta, cùng lắm thì ta đi đi lại lại, cách vài ngày lên núi một lần, là nơi hẹn hò của ta và tiên tử tỷ tỷ!

– Cái gì hẹn hò, nói linh tinh!

Tiên tử mặt đỏ tới mang tai, trong lòng lại mừng rỡ vô hạn.

Nhìn nét mặt Ninh Vũ Tích, liền biết nàng trong lòng đang nghĩ gì, Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Nhưng mà tiên tử tỷ tỷ cũng phải đáp ứng ta vài việc!

Tiên tử mở to hai mắt, khẽ cười nói:

– Đáp ứng ngươi chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh e hèm vài tiếng, lúc lắc đầu nói:

– Thứ nhất, cũng là quan trọng nhất. Mỗi ngày nàngở trên núi, phải nhớ ta chín trăm chín mươi chín lần!

Ninh Tiên tử ngượng ngùng vô cùng, nắm chặt tay hắn, cúi đầu dịu dàng hỏi:

– Tại sao phải nhớ chín trăm chín mươi chín lần?

– Bởi vì, mỗi ngày ta đều nhớ nàng một ngàn lần!

Hắn cười hí hửng:

– Ta là nam, nàng là nữ, ta chiếu cố cho nàng, cho phép nàng nhớ ít đi một lần!

– Nói linh tinh!

Ninh Vũ Tích nhẹ vỗ về mặt hắn, lẩm bẩm nói:

– Ta không lúc nào không nhớ ngươi!

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một chút:

– Vậy điều kiện thứ nhất không thành vấn đề. Điểm thứ hai, cũng rất đơn giản, tỷ tỷ không thể cứ mãi sầu muộn trên núi, vậy thì quá khô khan. Ta muốn dẫn nàng đi du lịch, cái gì Lư Sơn Hoàng Sơn A Nhĩ Thái, Đại mạc thảo nguyên Hưng Khánh phủ, phàm là chỗ nào ta nghĩ đến, ta sẽ dẫn nàng đi ngay, nàng không thể cự tuyệt được!

Tiên tử vui vẻ nói:

– Du lãm danh sơn thắng cảnh, vốn là mong muốn của ta, ta sao có thể cự tuyệt chứ? Ngươi đến đâu, Vũ Tích sẽ đi với ngươi tới đó!

– Thật tốt quá!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha:

– Về phần điểm thứ ba, tỷ tỷ, nếu Thanh Tuyền lên núi thăm nàng, nàng có gặp cô ấy không?!

Ninh Vũ Tích mặt đỏ như ráng chiều, trầm ngâm hồi lâu, rồi không biết phải trả lời như thế nào. Lâm Vãn Vinh nói khẽ:

– Thanh Tuyền đã biết rồi, chúng ta cần gì phải tự mình ẩn dật nữa! Cô ấy cũng sẽ không bức nàng xuống núi, chỉ là nói chuyện với nàng vài câu, nàng không thể tuyệt tình đến cả gặp mặt cũng không chịu như vậy!

Việc này nói khó cũng không khó, mà là vấn đề thể diện, tiên tử trù trừ hồi lâu, mặt ửng đỏ, nói nhỏ như muỗi:

– Đó là ngươi, tên tiểu tặc ác ôn này hại ta! Nếu Thanh Tuyền đến gặp ta, vậy còn không ngượng chết người ta sao?!

Lâm Vãn Vinh cười trộm:

– Lần đầu tiên đương nhiên sẽ có chút bối rối! Nhưng có ta ở cùng nàng, còn có cái gì mà không được chứ? Sau này từ từ quen dần, vậy không có vấn đề gì nữa!

Hắn nói rất có sức cổ vũ, Ninh Vũ Tích suy nghĩ một lúc lâu, không hiểu nàng nghĩ gì. Nàng véo mạnh vào tay tiểu tặc, khuôn mặt ửng đỏ, bất lực ừm một tiếng.

Tiểu tặc mừng rỡ hết cỡ, vỗ mạnh tay:

– Được! Vậy không có chuyện gì nữa!

Cũng chỉ có ba điều kiện này sao? Tiên tử có chút sững sờ, kinh ngạc hỏi:

– Ngươi…. ngươi không đề cập tới tới việc khác sao?!

– Còn muốn làm gì khác? Ta nghĩ chỉ vài điểm như vậy là đủ rồi, tuyệt không làm tỷ tỷ khó xử!

Lâm Vãn Vinh vỗ vai nàng, nói vẻ vô cùng đứng đắn.

– Tiểu tặc…

Ninh Vũ Tích yêu kiều kêu lên một tiếng, vùi đầu vào ngực hắn, hạnh phúc khó có thể dùng từ mà diễn tả được.

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: “Quả là Thanh Tuyền thông minh. Biện pháp mưa dầm thấm lâu này, quả làm tiên tử tỷ tỷ không hề biết mình đã hoàn toàn lạc lối trong đó.” Hắn đắc ý vô cùng, nhảy dựng lên:

– Tỷ tỷ, căn nhà chúng ta chưa xây xong. Còn lại vài thứ để ta làm!

Ninh Vũ Tích khéo tay khéo chân, võ nghệ cao cường, đại bộ phận nhà gỗ đã hoàn công, còn lại vài chỗ chỉ cần tu bổ. Lâm Vãn Vinh cũng là một tay hảo thủ, tay nghề không tệ. Hai người đồng tâm hợp lực, một người đẽo cây, một người xây tường. Mất một lúc lâu, cuối cùng cũng xây dựng hoàn chỉnh căn nhà gỗ. Đến cả giường nằm, ghế bàn cũng đã làm xong.

– Nhà của chúng ta, quả thật ấm áp!

Hắn hai tay gác lên đầu, miễn cưỡng nằm trên giường, ngửi mùi thơm thoang thoảng trong phòng, thần thanh khí sảng nói không nên lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 136: Chuyến đi thụy sĩ

Trời đã không còn sớm nữa, trong phòng đã đốt lên hai cây nến đỏ rất to. Ánh lửa ánh lên mặt tiên tử, xinh đẹp vô cùng, trong phòng tràn ngập vẻ ấm cúng.

Ninh Vũ Tích tươi cười nhìn hắn, thay chăn đệm, rồi lấy từ thạch động ra vài thứ linh tinh nho nhỏ.

Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, đột nhiên thấy hai ống trúc, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

– Ủa, này không phải cái này là truyền thoại khí ta làm sao? Tỷ tỷ, nàng còn giữ lại à!

– Ừm…

Ninh Tiên tử nói:

– Ngươi đem thứ đồ vật này tới lừa ta, ta sao có thể quên được?!

Bao nhiêu chuyện cũ dâng lên trong lòng, từ khi lạnh lùng cho tới lúc tình thâm, từng trường đoạn một, cứ như vừa xảy ra ngày hôm qua. Lâm Vãn Vinh vô cùng ấm áp, đột nhiên xoay người lại, ngồi phệt xuống đất, lấy từ trong túi ra một đống đồ:

– Tỷ tỷ, ngươi coi này, đây đều là ta mua đó!

Cái túi đó tựa như một bách bảo nang, trong đó đầy những món quà ăn vặt, cho tới những thứ linh tinh sử dụng ngày thường như bát gỗ ăn cơm, gương đồng chải tóc, cái gì cần có đều có cả. Toàn đồ rẻ tiền, nhưng những vật đó lại chan chứa tình cảm, những thứ mà không phải chỉ có tiền là có khả năng mua được!

Hắn lấy ra một cái bánh đưa đến tận miệng tiên tử, rồi tự mình cũng ăn vài miệng như sói nuốt hổ nhai, chép miệng than thở:

– Thật ngon!

Ninh Vũ Tích cũng theo hắn ăn chút đồ, cắn được vài miệng, lại nhìn thấy hắn ngồi phệt trên đất, mồ hôi mồ kê đầy người nhưng trông có vẻ hoan hỷ vô cùng, trong lòng đột nhiên cảm động ấm áp nói không nên lời.

Lâm Vãn Vinh đưa tay chùi bừa vào áo quần vài cái, đột nhiên móc từ trong ngực ra một hộp nhỏ, thần bí nói:

– Tỷ tỷ, cho ngươi xem cái này!

Hắn chầm chậm mở hộp rồi a, trong đó có một khối ngọc thạch tròn tròn dùng lụa mềm bọc chặt, trong suốt như nước, dưới ánh đèn lấp lánh hào quang, trong sáng vô cùng.

– Cái này… Đây là cái gì?

Mắt Ninh Vũ Tích lóe lên vẻ kinh hỷ, hiển nhiên rất yêu thích thứ ngọc thạch này.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

– Nó tên là kim cương, đến từ Nam Phi, là ta trấn lột… à, không, là ta mua được từ một bằng hữu Tây dương!

Hắn cẩn thận lấy kim cương ra, đặt vào bộ ngực đầy đặn của Ninh Vũ Tích, ánh đèn chiếu xuống, kim cương lóe ra hào quang chói mắt, ánh sáng ngọc lấp lánh, chiếu lên bộ ngực nàng, da thịt còn trắng hơn tuyết, nhìn như một thường nga trên cung trăng

– Đẹp, thật đẹp!

Hắn thì thào than nhẹ, mắt không nỡ rời:

– Tỷ tỷ, kim cương này ta tặng cho nàng!

– Tặng cho ta?!

Ninh Vũ Tích vừa ngạc nhiên vừa mừng đến ngây người, nữ nhân mà có thể miễn dịch với kim cương lực cơ hồ không có ai cả, mặc dù nàng là tiên tử xinh đẹp nhất, cũng không thể khác được.

Lâm Vãn Vinh hí hửng cười, ừm một tiếng. Ninh Tiên tử đột nhiên lắc đầu, đẩy viên kim cương trở lại tay hắn:

– Kim cương này trị giá bao nhiêu tiền?! Tiền của ngươi đều là dùng mồ hôi đổi lấy, sao có thể phung phí như vậy được? Ngươi mau lấy lại nó đi! Ta không muốn kim cương châu báu gì, nếu ngươi muốn, chỉ cần tặng cho ta một cái gương đồng, ta cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, so với kim cương thì còn quí hơn một ngàn vạn lần!

“Tiên tử tỷ tỷ thật là tốt, đây mới đúng là phu thê cơ cực có nhau!” Lâm Vãn Vinh nghe thế nước mắt như muốn trào ra, cảm động nói:

– Tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta không làm vẫn gì có hại đâu. Khi nào ta về Kim Lăng, nhờ Lưu Nguyệt Nga Lưu tỷ tỷ gắn kim cương này vào dây đeo, ta sẽ tự tay đeo cho nàng! Đến lúc đó, ta cam đoan nàng là người đẹp nhất trên đời này!

Ninh Vũ Tích chầm chậm ngả vào lòng hắn:

– Ta không phải là người đẹp nhất thiên hạ, nhưng ta là người hạnh phúc nhất thiên hạ!

Tiên tử nói năng dịu dàng, hắn nghe xong trong lòng nóng lên, xương cũng mềm xèo. Hai người ôm nhau trong chốc lát, Ninh Vũ Tích đột nhiên đỏ mặt, nhè nhẹ đẩy hắn ra:

– Tiểu tặc, ngươi đi tắm thay quần áo đi!

Bận bịu cả ngày, quả thật có chút mệt mỏi, Thiên Tuyệt phong có suối nước nóng, cảm giác thoải mái không thể nói hết. Hắn cười nói:

– Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi tắm!

Tiên tử trừng mắt nhìn hắn, quay đầu đi. Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm, đi ra khỏi phòng, thấy con suối nước nóng bốc hơi nghi ngút, lập tức cởi quần áo, nhảy tòm vào trong nước.

Nước nóng thấm vào tận xương, hơi nóng quất vào mặt, như đuổi sạch bao nhiêu mệt mỏi trong ngày. Hắn hít một hơi thật dài, thoải mái nhắm mắt lại, ngả người như ngủ say.

Cũng không biết nằm bao lâu, bên tai bỗng có tiếng nước bì bõm, hắn bỗng nhiên mở tròn mắt, tim đập thình thịch, vội ngóc đầu lên. Suối nước nóng sương khói mông lung, một nữ tử đẹp như hoa, trắng như tuyết đang ngâm mình, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt nước, suối tóc xõa dài như thác đổ. Bộ ngực đầy đặn nhô lên khỏi mặt nước hơn phân nửa. Da thịt láng mịn như mỡ đông, thấp thoáng thấy một thung lũng sâu thăm thẳm, nước suối rẽ qua hai ngọn đồi mềm mại, liền tự động rẽ sang chỗ khác. Hơi nước phủ lên gương mặt đỏ bừng của nàng, gây cho hắn một cảm giác khó có thể nói hết được.

Tình cảnh này đâu có dễ thấy được! Lâm Vãn Vinh “a” một tiếng, mắt đứng tròng, ngơ ngác nhìn nàng, không hề nhúc nhích!

– Ngươi… Không cho ngươi xem!

Nữ tử hô lên, vội vàng quay đầu lại. Nhìn thấy nước miếng hắn chảy ròng ròng, nhất thời ngượng chín cả người, ngọc thủ vỗ vào nước, làm bắn ra một tia nước tung tóe.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Tiên tử tỷ tỷ, làm người phải công bình một chút, không cho ta nhìn nàng, vậy nàng tự nhiên cũng không thể nhìn ta!

– Tiểu tặc ghê tởm!

Tiên tử ngượng ngùng giãy nảy, bàn tay đánh xuống lia lịa, làm bắn tung những luồng hơi nước, bao phủ trước mắt hắn, che kín tầm mắt hắn.

Đợi cho hơi nước tan hết, nhìn lên lần nữa, thì trong nước đã trống trơn. Ninh Vũ Tích sớm đã đi mất rồi, trong không trung chỉ lưu lại mùi thơm ngan ngát.

“Hay cho tiên tử tỷ tỷ, không phải nàng tới trêu ta sao?” Hắn thở dài, hai tay đập mạnh vào nước, tức giận hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy rất mất mát.

– Híc híc…

Cách đó không xa, đột nhiên có tiếng cười khẽ vọng lại:

– Ngươi tắm xong chưa, còn ở đó làm gì?

Quay đầu lại nhìn lại, Ninh Vũ Tích mặt ngọc môi thắm, đang ngồi trên bờ suối, nhè nhẹ vắt nước trên tóc, bàn chân trắng ngần đá đá vào trong nước, mỉm cười nhìn hắn, đẹp không tả hết. Thân hình tuyệt diệu lúc nãy, bây giờ đã hoàn toàn bị lớp quần áo trắng tinh bao phủ, gợn sóng phập phồng, kiều mỵ động lòng người.

Lâm Vãn Vinh chớp mắt, ngẩn người nhìn hồi lâu. Ninh Vũ Tích vừa thẹn vừa vui, gương mặt đỏ như ráng chiều, cúi đầu mắng khẽ một tiếng:

– Chưa thấy ta bao giờ sao? Đồ ngốc!

Đúng thật sự chưa thấy bộ dạng như vậy của tiên tử tỷ tỷ. Lâm Vãn Vinh rung động tự đáy lòng, vội vàng bơi tới bờ suối. Trên tảng đá đã để một bộ áo bào trắng sạch sẽ chỉnh tề, tỏa mùi thơm nhè nhẹ, chuẩn bị sẵn cho hắn. Nhanh chóng mặc vội bộ quần áo vào, chỉ cảm thấy chất liệu rất mềm mại, nhẹ như bấc, cực kỳ thoải mái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2686

Trên bờ suối, trong căn nhà gỗ, ngọn nến bỗng nhiên sáng lên rất nhiều, lung lay như cũng có tình. Lâm Vãn Vinh tim đập thình thịch, rảo chân vào phòng.

Cặp nến hình long phượng thếp vàng rất to được cắm trên bàn, cháy lách tách, ánh sáng chói mắt. Ninh Vũ Tích ngồi trước bàn, sắc mặt tươi tắn như hoa đào, lẳng lặng nhìn hắn trân trối:

– Tiểu tặc, ngươi tới đây!

– Ừ!

Hắn vội vội vàng vàng trả lời, bước vài bước đi tới bên người Ninh Vũ Tích. Tiên tử ngượng đỏ mặt, lấy từ đầu giường một bộ quần áo đỏ, nhè nhẹ khoác lên người hắn.

– Tỷ tỷ…

Yết hầu hắn giật giật, thanh âm đã biến dạng, không biết mình phải nói gì nữa.

Ninh Vũ Tích lẳng lặng lắc đầu, ngọc thủ run rẩy, mặc hồng bào cho hắn, cài chặt các nút thắt, rồi cẩn thận quan sát một phen, còn quay hắn vài vòng, run rẩy nói:

– Không được nhìn lén! Không được ta ra hiệu, không được quay đầu, nhớ không?!

– Ờ!

Hắn ngây ngốc trả lời.

Ninh Vũ Tích nhìn thấy thế cảm thấy ấm áp trong lòng, bỗng nhiên nước mắt chảy xuống ròng ròng.

Cặp nến long phượng cháy tí tách, chẳng biết qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh chỉ nghe thấy phía sau những tiếng lạo xạo, một lát sau lại hoàn toàn yên lặng, rốt cuộc không nghe thấy tiếng gì nữa.

Ngây dại đợi hồi lâu, vẫn u tĩnh, nhưng không được tiên tử phân phó, hắn cũng không dám quay đầu, chỉ thì thầm hỏi:

– Tỷ tỷ, xong chưa?!

Kêu vài tiếng liên tiếp, trong phòng vẫn yên lặng, không nghe thấy chút tiếng động nào, chứ đừng nói là thanh âm tiên tử.

“Làm sao vậy?” Hắn tim đập dồn, lớn tiếng nói:

– Tỷ tỷ, nàng còn không nói lời nào, ta sẽ quay người đó!

Vẫn không nghe tiếng trả lời! Hắn cắn răng, xoay người lại.

Cặp nến long phượng đỏ rực cháy rất mạnh, trước giường đang có một nữ tử yên lặng đang ngồi, nàng thân mặc váy đỏ, trên đầu trùm một tấm lụa đỏ, ngượng ngùng cúi gầm xuống. Trong tay cầm một miếng vải đỏ, ở giữa buộc một tú cầu mỹ lệ, buộc chặt vào tay Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh ngây người, trong lòng nhất thời nóng như lửa, vội vàng đưa tay kéo nàng tới. Ngọc thủ quen thuộc, ấm áp bây giờ đẫm mồ hôi, đang run nhè nhẹ.

– Tiên tử tỷ tỷ…

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, rồi lại phát giác thân thể bị nàng giữ chặt, hai người cùng quỳ xuống dưới ánh nến đỏ.

– Thượng thiên tại thượng! Tiểu nữ tử Ninh Vũ Tích, hôm nay xin được làm thê tử của Lâm Vãn Vinh! Sống cùng chỗ, chết cùng huyệt, biển cạn núi mòn, ta cùng phu quân sinh tử bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa!

Thanh âm tiên tử nhẹ nhàng mà kiên định, vang vọng trong phòng, quanh quẩn không dứt.

Lâm Vãn Vinh cũng vô cùng kích động trong lòng, lớn tiếng hô:

– Thượng thiên tại thượng! Tại hạ Lâm Vãn Vinh, hôm nay cưới Ninh Vũ Tích làm thê tử! Sống cùng chỗ, chết cùng huyệt, biển cạn núi mòn, ta cùng thê tử sinh tử bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa!

Bái thiên bái địa bái cha mẹ xong, hai người cung kính dập đầu, cúi đầu bái lẫn nhau, đại lễ hoàn thành. Bàn tay Lâm Vãn Vinh khẽ run, đưa tay lên gỡ trùm đầu đỏ tươi, gương mặt diễm tuyệt thiên hạ của Ninh Tiên tử lập tức hiện lên trước mắt.

– Tỷ tỷ!

Hắn mừng rỡ kêu lên

– Tiểu tặc… Phu quân…

Ninh Vũ Tích cúi đầu, ngượng ngùng đổi cách xưng hô.

Lâm Vãn Vinh nghe thế tê dại cả người, vội vội vàng vàng lấy rượu giao bôi, hai người tay quàng tay, Ninh Tiên tử mới uống một hơi, mặt đã đỏ hây hây, Lâm Vãn Vinh dốc một hơi cạn chén, rồi vội cướp lấy chén của nàng, uống cạn nốt.

– Tiểu tặc, phu quân, chàng thật tốt!

Ninh Tiên tử tửu lượng kém, tuy chỉ uống một chút, nhưng gần như đã mất lực dựa vào người hắn, gương mặt đỏ bừng lên.

Ninh Vũ Tích dung nhan tuyệt mỹ, nổi tiếng thiên hạ, phong vận nửa say nửa tỉnh này, làm sao thường nhân có thể chịu được? Bộ ngực lúc lên lúc xuống, gợn sóng nhấp nhô, mái tóc như mây, tự thác nước chảy tràn xuống, cái cổ thiên nga thanh khiết thon dài, nổi lên màu hồng phấn mê người, gương mặt trắng muốt lại nhuốm thêm màu đỏ như ráng chiều, thở hổn hển trân trối nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu ngọt êm ả như làn nước.

Lâm Vãn Vinh vội vội vàng vàng nuốt nước miếng, thì thầm:

– Tỷ tỷ, nàng thật đẹp!

Ánh mắt rực lửa của hắn nhưng muốn thiêu cháy người đối diện. Ninh Tiên tử kêu lên một tiếng, hơi thở trong phút chốc nóng bừng lên, vội vàng vùi đầu vào lòng hắn:

– Ta đẹp, cũng chỉ có chàng được nhìn thôi!

Một câu này giống như thuốc kích thích mạnh nhất, Lâm Vãn Vinh cả người giống như bị thiêu đổi, nhìn thẳng vào nàng như lang sói, nuốt vài ngụm nước miếng, hai tay vội vã cởi bộ váy đỏ của nàng ra.

Ninh Vũ Tích kêu lên một tiếng, thân hình run lên, ngượng ngùng không dám mở mắt.

Cũng không biết đợi bao lâu, chỉ cảm thấy hơi thở tiểu tặc càng lúc càng mạnh, rồi một lúc lâu sau mà vẫn không có động tĩnh gì. Nàng nghi hoặc trong lòng, trộm mở mắt ra, thấy tiểu tặc tay chân lúng túng, đầu đầy mồ hôi đang mò mẫm trong bộ quần áo nàng, một lúc lâu mà vẫn chưa cởi được nút.

– Híc híc!

Nàng đỏ mặt, e thẹn nói:

– Chàng, chàng làm cái gì thế?!

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi, cúi đầu ủ rũ:

– Tỷ tỷ, cái thứ quần áo này là ai may cho nàng thế, quá phức tạp đi! Cho dù ta rất giỏi về quần áo, cũng chưa thấy bộ nào nhiều nút như vậy!

“Tiểu tặc hạ lưu!” Tiên tử ngượng ngùng vùi đầu vào chăn, ngọc thủ lén vươn ra, chỉ đưa nhè nhẹ vài cái, giúp cho lang quân một tay.

Bên trong có một bộ váy màu trắng, loáng thoáng có thể thấy thân hình mỹ miều của nàng. Tay hắn vừa đưa tới, thân hình tiên tử nhất thời run lên. Đợi cho xiêm y hoàn toàn lột bỏ, ánh mắt Lâm Vãn Vinh nhất thời chết lặng, không thở nổi nữa.

Da thịt trắng mịn mong manh tựa như thổi nhẹ cũng vỡ tan, ánh lên rực rỡ tinh khiết, bộ ngực cao ngất đầy đặn đang run run rẩy rẩy, đôi đùi ngọc thon dài thẳng tắp, như một bức tượng ngọc ngà đường cong lả lơi, kết hợp dung nhan tuyệt lệ như thiên tiên, giống như tụ tập tất cả những thứ tuyệt diệu nhất của tất cả nữ tử trong thiên hạ, đẹp không thể tả nổi.

Dưới ánh mắt tham lam của hắn, Ninh Vũ Tích cũng không chịu nổi mềm nhũn ra, mặt nóng bừng, cặp môi anh đào thở ra mùi thơm như lan, nàng vội vội vàng vàng vung ngọc thủ, dùng chăn che gương mặt, run rẩy ôm lấy Lâm Vãn Vinh, thủ thỉ:

– Tiểu tặc, chàng còn chờ gì? Thiếp đã là thê tử của chàng…

– … Ối… Tên ác ôn này!

Cặp nến đỏ lay động, như chứng kiến một nẻo đường mới trong cụôc đời tiên tử…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.