Cực Phẩm Ở Rể

Chương 186



Chương 186:

 

“Thôi, hôm nay tâm trạng tôi đang vui, không chấp nhặt với các người.” Nguyễn Linh Linh hừ lạnh.

 

“Cô sợ Quách tổng không giúp đỡ nên vội vàng bỏ qua, hay tôi giúp cô gọi điện hỏi một chút?” Lâm Vũ nhướng mày, giọng nói hơi khiêu khích.

 

“Anh? Anh cũng xứng quen biết Quách tổng? Hà Gia Vinh, anh đừng tưởng rằng mình mở cái quán đồ ngọc rách kia thì ghê gớm, loại thương nhân quèn như anh ở Thanh Hải muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, so với một đầu ngón chân của Quách tổng, anh vẫn còn kém xa.” Nguyễn Linh Linh vừa nghe Lâm Vũ cũng có thể gọi cho Quách Triệu Tông, cô ta không nhịn được mà cười nhạo, ai cũng có thể gọi cho Quách Triệu Tông hay sao?

 

Cô ta hợp tác làm ăn với ông ta nhưng cùng lắm thì cũng chỉ có thể liên hệ với trợ lí của Quách Triệu Tông mà thôi.

 

Hơn nữa cô ta cũng có hỏi thăm qua, Hà Gia Vinh đúng là không phải kẻ bắt tài như trước, tự mình mở một y quán, còn bị cô ta bắt gặp là được một cửa hàng đồ ngọc, cũng coi như có chút năng lực, nhưng căn bản vẫn chẳng là gì, đối với Quách Triệu Tông mà nói, cùng lắm là chín trâu mắt sợi lông, cô ta tất nhiên không tin Lâm Vũ có thể quen biết được Quách Triệu Tông.

 

*Nếu cô nói như vậy, tôi tự mình hỏi Quách tổng, có phải tôi cũng không bằng một đầu ngón chân của anh ta không.” Lâm Vũ cũng không tức giận, bình tĩnh nói, sau đó lây điện thoại ra gọi cho Quách Triệu Tông.

 

“Quách tổng, anh Hà gọi điện.” Trợ lý nhìn màn hình điện thoại, nhanh chóng đưa cho Quách Triệu Tông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

 

Quách Triệu Tông vội vàng giơ tay nhận lấy, cười nói”

 

“Anh Hà, anh vừa mới đi, có chuyện gì gọi đến, hay có chuyện gì cần tôi giúp?”

 

“Không có gì, tôi chỉ là có một chuyện muốn hỏi anh.” Lâm Vũ nói xong liếc nhìn Nguyễn Linh Linh, mở loa ngoài điện thoại.

 

“Vấn đề gì, cứ hỏi đi.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến chất giọng hơi khàn khàn của Quách Triệu Tông, sắc mặt Nguyễn Linh Linh không khỏi biến đổi, nghe giọng đúng là của Quách Triệu Tông, lúc nãy cô ta có bàn chuyện làm ăn với Quách Triệu Tông, âm điệu này đúng là của anh ta.

 

Lâm Vũ thản nhiên nói: “Anh có loại bạn bè nói tôi là loại nhân vật nhỏ đến cái đầu ngón chân của anh cũng không bằng…” *Nói bừa! Anh Hà, anh đừng tức giận, tuyệt đối không phải là bạn của tôi, người kia là ai? Tôi lột da kẻ đó!”

 

Không đợi Lâm Vũ nói xong, Quách Triệu Tông đã tức giận muốn đánh hắn, bởi vì quá mức kích động, không nhịn được ho khan vài tiếng.

 

Nguyễn Linh Linh vừa nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, Hà Gia Vinh này vậy mà thật sự quen biết Quách Triệu Tông.

 

Hơn nữa nghe giọng điệu của Quách Triệu Tông, giống như có hơi tôn kính anh!

 

Nguyễn Linh Linh chỉ cảm thấy cổ họng cứng đờ, cả người không chịu khống chế mà run lên.

 

“Quách tổng, anh đừng nóng giận, tôi cũng không biết người này rốt cuộc có phải là bạn của ông không, tên là Nguyễn Linh Linh, anh biết không?” Lâm Vũ vội vàng trần an Quách Triệu Tông rồi dò hỏi.

 

“Nguyễn Linh Linh? Nguyễn Linh Linh là ai, tôi căn bản còn chưa nghe nói qual” Quách Triệu Tông vừa nghe tên này thì thấy vô cùng xa lạ, cực kỳ tức giận, lại có người dám lợi dụng tên tuổi của anh ta để làm nhục ân nhân cứu mạng của anh ta. Đúng là chán sống!

Tham Khảo Thêm:  Chương 186

 

Trợ lý bên cạnh nhắc lại ba chữ *Nguyễn Linh Linh” rồi lập tức cúi người nhắc nhở: “Quách tổng, chính là người đến từ Lăng An để thương lượng chuyện vật liệu xây dựng, anh phân công tôi đi theo bọn họ để ký hợp đồng.”

 

“À, anh Hà, tôi nhớ ra rồi, người kia và tôi chỉ là hợp tác làm ăn, tôi và cô ta chỉ gặp lần đầu, anh nhất định đừng hiểu lầm, tôi và cô ta không có bất kì quan hệ gì, anh yên tâm, tôi sẽ nói trợ lý hủy bỏ hợp đồng với cô ta, hơn nữa dặn dò ngành sản xuất khác không hợp tác với cô tal” Quách Triệu Tông vội vàng giải thích với Lâm Vũ.

 

Nguyễn Linh Linh vừa nghe vậy thì cảm giác trước mắt tối sằm, trời đất quay cuồng, lập tức ngồi dưới đất.

 

Lời này của Quách Triệu Tông rốt cuộc là gì? Rõ ràng là muốn toàn ngành sản xuất phong sát cô ta!

 

Lấy địa vị của Quách Triệu Tông, chỉ cần nói một lời trong ngành, ai dám không cho anh ta mặt mũi?

 

Nếu lấy không được hạng mục, trong vòng một tháng công ty này của cô ta sẽ phá sản!

 

Cô ta chỉ dựa vào công ty này, nếu thật như vậy khác nào muốn cô ta chết!

 

Hơn nữa, mặt khác phía đối tác đã biết tình hình, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!

 

“Quách tổng, tôi xin anh, anh đừng làm như vậy, xin anh bỏ qua cho tôi lúc này đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: Anh ấy ở bên tớ thì cũng phải nghe tớ!

 

Nguyễn Linh Linh đột nhiên lấy lại tinh thần, bổ nhào vào người Lâm Vũ, giật lấy điện thoại trong tay Lâm Vũ, tuyệt vọng khóc.

 

“Tha cho cô một lần? Cô đắc tội anh Hà, còn muốn tôi tha cho cô? Nói cho cô biết, tha hay không tha cũng không do tôi quyết định, tự cô đi mà cầu xin anh Hà đi!”

 

Ở đầu dây bên kia, Quách Triệu Tông lạnh lùng nói, sau đó im lặng.

 

Nguyễn Linh Linh tái mặt, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, vội vàng bổ nhào vào Lâm Vũ trước mặt, quỳ dưới đát, ôm lấy hai chân anh, khóc lóc khẩn cầu: “Anh Hà, anh Hà, tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho tôi, tôi có mắt không tháy Thái Sơn! Anh đừng chấp nhặt vội tôi!”

 

Phải biết rằng, trước đây có nằm mơ Nguyễn Linh Linh cũng không nghĩ đến, bản thân mình sẽ quỳ dưới đất xin lỗi kẻ bát tài Hà Gia Vinh.

 

“Người cô đắc tội chính là người yêu của tôi, tha thứ cô hay không, cô hỏi cô ấy đi.” Lâm Vũ liếc nhìn cô ta một cái, giọng điệu lãnh đạm nói, trong mắt không có chút đồng tình nào.

 

Chỉ dựa vào máy chữ dơ bẩn đó mà ngay từ đầu cô ta mắng Giang Nhan, anh đã nên đưa cô ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục!

 

Rốt cuộc thì điều quan trọng nhất của anh là Giang Nhan, một người đàn ông đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ tốt thì còn gọi gì là đàn ông!

 

Hiện giờ anh không lên tiếng, ngược lại giao quyền đó cho Giang Nhan, đã xem như rũ lòng thương xót rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.