Đến cuối cùng, là phía Hạ Tĩnh Thiên thắng kiện.
Tống Yên phải đền bù thiệt hại cho phía Hạ Tĩnh Thiên 100 triệu đồng, đồng thời phải công khai xin lỗi.
Tin tức này nhanh chóng được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Về tin đồn chuyện gia đình, Lâm Tương đích thân thừa nhận hai người từng có quan hệ hôn nhân.
Nhưng trong quá trình chung sống cảm thấy không hợp nên ly hôn, sau đó ông đến với Hàn Tuyết Vân là chuyện bình thường.
Bởi vì chuyện năm đó, chỉ có ba người họ mới biết rõ, không ai nói thì chuyện này sẽ mãi là bí mật.
Vì chuyện gia đình mà gần đây Hạ Hiểu có chút lơ là trong học tập, làm một bài sai rất nhiều chỗ.
Cố Duệ nhìn bài của cô, hết nhíu mày rồi lại lắc đầu, biểu cảm vô cùng khó coi.
Hạ Hiểu quan sát sắc mặt anh mà trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân.
Cố Duệ bình thường cưng chiều cô, nhưng khi dạy cô học thì rất đáng sợ.
Cố Duệ đặt quyển vở xuống thở dài nói với cô:
“Hiểu Hiểu, tớ biết dạo gần đây cậu gặp chút chuyện rắc rối, nhưng cũng không thể lơ là đến mức này chứ.
Cậu xem, mấy câu đơn giản cậu cũng làm sai mất.”
“Tớ xin lỗi, hứa không có lần sau.”
Hạ Hiểu làm mắt long lanh với Cố Duệ, mong rằng anh sẽ hết giận.
Bình thường dùng chiêu này luôn rất hiệu quả, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cố Duệ đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:
“Không có lần sau.
Mau xem lại bài đi, đừng để mắc lại mấy lỗi này.”
“Tuân lệnh.”
Hạ Hiểu cầm lấy quyển vở xem lại mấy bài tập Cố Duệ đã sửa.
Ở phía trên Khúc Tịnh Dao cũng đang giảng bài cho Từ Khả.
Cái tên này được lắm, nhất quyết phải đậu cùng trường với Khúc Tịnh Dao, cô đi đâu thì cậu sẽ đi đó.
Đang xem bài thì Hạ Hiểu lại nghe một giọng nói quen thuộc bên tai:
“Cố Duệ, bài tập lý tuần trước thầy sửa, cậu có thể giải thích lại giúp tớ chút không?”
Là giọng của Tống Vy.
Hạ Hiểu vậy mà lại quên mất việc hỏi Tống Vy về việc tin đồn của Hạ Tĩnh Thiên.
Cô không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng chuyện này ngoài Tống Vy ra, không còn ai có khả năng nữa.
Đợi Cố Duệ giảng xong bài cho Tống Vy, Hạ Hiểu lại nói với cô bạn:
“Vy Vy, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, có thể nói chuyện riêng không?”
Trong ánh mắt Tống Vy lướt qua một tia lo lắng, nhưng chỉ là thoáng chốc mà thôi.
Cô nhìn Hạ Hiểu tươi cười, điềm tĩnh trả lời:
“Được thôi.”
Hai người lên sân thượng của trường.
Giờ này cũng sắp đến giờ vào lớp rồi nên trên sân thượng chẳng còn ai nữa.
Sau khi xác định chỉ có hai người ở đây, Hạ Hiểu không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề:
“Tống Vy, chuyện tin đồn của ba tôi, là cậu đúng không?”
Tống Vy rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi trả lời:
“Tớ không biết cậu đang nói gì cả.”
“Đừng giả vờ nữa.” Hạ Hiểu cũng đã mất kiên nhẫn “Ngoài cậu ra, còn có thể là ai.
Người tung tin đồn là ba cậu, mà người hiểu rõ hoàn cảnh của tôi, là cậu.
Mặc dù tôi không nói, nhưng cậu thông minh như vậy, tiếp xúc với tôi lâu như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra.”
Tống Vy thu lại nụ cười của mình, không giả vờ nữa mà nói thật “Đúng, là tôi.
Từ lúc tiếp xúc với cậu, tôi đã điều tra về cậu rồi.
Điều tra cậu, đúng là khó hơn tôi tưởng, nhưng cuối cùng vẫn là lộ ra sơ hở thôi.
Hạ Hiểu, cậu cho rằng khi cậu nói chuyện với ba cậu, không ai thấy sao, cậu quá bất cẩn rồi.”
“Tôi đúng là xem thường cậu rồi.” Hạ Hiểu cười khổ nói
“Cậu biết không, tôi ghét nhìn thấy cậu và Cố Duệ thân mật, ghét nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu của cậu ấy dành cho cậu.
Chúng ta vốn dĩ có thể là bạn tốt, thế nhưng cậu lại cướp Cố Duệ đi.
Tôi ghét cậu!”
“Dưa ép chín thì không ngọt, người không thuộc về cậu, có giành thế nào cũng không có được.
Tống Vy, lần này tôi bỏ qua, nếu lần sau cậu dám động đến gia đình tôi nữa, tôi sẽ liều mạng với cậu.”
Nói xong Hạ Hiểu xoay người rời đi.
Cô nghĩ bản thân đến lúc từ bỏ người bạn này rồi.
Hai người, có lẽ đã được định sẵn không thể trở thành bạn bè.
“Sao vậy?”
Hạ Hiểu trở lại lớp liền cắm cúi chép bài, không ngẩng đầu lấy một cái.
Cố Duệ đoán chắc cô không vui nên hỏi thăm.
Hạ Hiểu chỉ lắc đầu chứ không nói.
Anh thấy không ổn liền nâng mặt cô lên xem.
Thấy hai mắt Hạ Hiểu đỏ hoe, anh liền luống cuống:
“Biết ngay là cậu có chuyện mà.
Làm sao vậy, nói tớ nghe?”
Hạ Hiểu lấy tay quẹt nước mắt đi, nhỏ giọng nói “Cố Duệ, cậu đừng bỏ tớ nha, tớ sợ lắm.”
“Đồ ngốc!” Cố Duệ cốc nhẹ vào đầu cô nói “Tớ sẽ không bỏ cậu đâu.”
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, mọi người đều nháo nhào vào chỗ ngồi.
Ở phía cuối bàn, Cố Duệ nắm lấy tay Hạ Hiểu, nhẹ nhàng nâng lên, đặt lên đó một nụ hôn.
“Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu.
Cậu cũng phải hứa với tớ, dù có chuyện gì, cũng không được bỏ lại tớ, có biết không?”
Hạ Hiểu gật đầu, đưa tay móc ngoéo với Cố Duệ, lập lời thề với anh.
“Đồ ngốc, một người không đáng, không có gì để nuối tiếc cả.
Cậu có tớ bên cạnh, còn có những người bạn tốt.
Khúc Tịnh Dao, Từ Khả, La Minh Viễn, Lục An Hạo, tất cả đều là bạn của cậu, bọn họ sẽ luôn đồng hành cùng cậu.”.