TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (2)
Có điều, phản ứng này thật sự là quá chậm.
Nếu có thể phản ứng nhanh một chút, anh ta cũng sẽ không theo nhóm người Nghiêm Hoài Vũ làm cái việc nửa đêm tập kích điên rồ đó.
“Nếu thầy có thể sớm nghĩ ra thì sẽ không bị xử phạt như vậy.”
Nghe thấy lời châm chọc này, Phương Lượng không nhịn được trợn mắt nhìn cô, “Con bé này, không phải là vì tôi muốn tốt cho em à! Ai không muốn làm người giỏi nhất, vậy mà em…” Nói tới đây, anh ta thấy Nhiếp Nhiên nhướng mày lên với dáng vẻ hứng thú thì lại thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi cũng là lo nghĩ quá thôi.
Từ trước đến giờ em đều có chủ kiến riêng, năng lực mạnh, không thích đơn vị thì thôi.
Mỗi người một chí hướng, không cưỡng cầu được.”
“Cứ phải là bị xử phạt, đâm vào tường mới biết sai không?” Nhiếp Nhiên không những không an ủi mà còn tiếp tục giậu đổ bìm leo.
Phương Lượng căm hận nói: “Dù gì trước kia tôi cũng là giáo quan của em, em có thể cho tôi chút mặt mũi không hả?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, nhún vai.
Đúng lúc này, Nghiêm Hoài Vũ lại chạy đến trước mặt cô, dặn dò: “Tiểu Nhiên Tử, cô ở Quân khu 2 một mình phải sống tốt nhé, phải học cách chăm sóc mình.
Hằng ngày phải ăn cơm đúng giờ, một ngày ba bữa không được bỏ, cô gầy như vậy phải ăn nhiều thịt hơn mới được…”
“Này, không phải là sinh ly tử biệt, có cần phải nói như vậy không hả?” Hà Giai Ngọc thấy anh ta lải nhải như mẹ già, không nhịn được xen vào.
“Đương nhiên là cần thiết rồi, lần này đi không biết lúc nào mới gặp lại.”
“Không lâu đâu, chậm nhất là một tháng sẽ gặp nhau rồi.” Nhiếp Nhiên nói tự nhiên.
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Nhiên chằm chằm, “Một tháng là có thể gặp…!là ý gì?”
“Chậm nhất một tháng nữa tôi sẽ trở về đơn vị.”
Cái gì?
Mấy người xung quanh, bao gồm cả Phương Lượng vừa từ bỏ ý định nghe thấy cô nói thế cũng kinh ngạc.
“Không, không đúng, mấy ngày trước cô còn nói không về mà.”
“Sau đó tôi đổi ý, chuyện này tiểu đoàn trưởng cũng đồng ý rồi.”
Đổi…!đổi ý?
Một câu nói nhẹ nhàng của cô khiến Phương Lượng từ trước đến giờ tốt tính cũng không nhịn được chửi bậy, “Mẹ kiếp, em không nói sớm? Em nói đi, có phải là em cố ý như vậy để xỉa xói tôi không hả!”
“Đúng vậy, ai bảo mọi người làm việc không một ai tính đến hậu quả, phải trừng phạt mọi người mới được.” Nhiếp Nhiên quét mắt qua từng người.
Mọi người im lặng vì cũng biết cách làm lúc đó đúng là không thỏa đáng..