ANH KHÔNG GIÚP ĐƯỢC TÔI CẢ ĐỜI (2)
Đó là kế hoạch cuối cùng rồi.
Dương Thụ thấy cô lắc đầu thì khó hiểu hỏi: “Vậy sao cô lại hi vọng tôi vào đội thủy quân lục chiến chứ?”
“Anh nghĩ xem tại sao?” Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, kỹ năng bơi tốt như thế mà không xuống biển chẳng phải quá uổng phí hay sao?
“Đội dự bị hằng năm ngoài gia nhập bộ đội đặc công thì sẽ đưa các binh sĩ ưu tú tới các binh chủng, trong đó đứng hàng đầu chính là đội thủy quân lục chiến.
”
Ngày đó, cũng may nhờ có Cổ Lâm nói với cô lúc đi học, nếu không cô cũng không nắm được tình hình của bộ đội đặc công.
“Vậy sau này cô tính thế nào?” Dương Thụ hỏi.
Nhiếp Nhiên lại nhìn xuống mặt biển, “Đây không phải vấn đề anh cần quan tâm, giờ việc anh cần quan tâm là làm sao để thi được đi đã!”
“Vậy giờ tôi phải xuống biển hả?”
“Đúng.
” Nhiếp Nhiên gật đầu, “Chiều nay tôi đã xuống đó rồi, ở đây không có đá ngầm, nên dù anh có nhảy thẳng xuống cũng không thành vấn đề.
”
Khảo hạch về cơ bản phần lớn đều giống nhau, chỉ có một phần nhỏ là khác biệt.
Ngoài bơi lội, Dương Thụ cũng không nổi trội ở trong bất kì kỹ năng gì, như vậy nếu có thể tăng tiềm năng mà anh ta giỏi nhất lên mức vô hạn thì mới có thể trổ hết được tài năng khi khảo hạch, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
“Tôi có thể tới chỗ kia không?” Bỗng nhiên Dương Thụ chỉ về một vách núi đen ngòm, cao chót vót cách đó không xa.
Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua chỗ đó, quả quyết từ chối, “Không được, tôi đã xem xét chỗ đó rồi, bên dưới có đá ngầm, hơn nữa với độ cao đó mà không có đồ bảo hộ thì sẽ rất dễ bị thương.
”
Cô chỉ huấn luyện thôi chứ không đùa với sinh mạng.
Trong bóng đêm mịt mùng, tầm nhìn bị trở ngại, nếu cứ thế nhảy xuống thì sẽ rất dễ va trúng đá ngầm, tử vong.
Dương Thụ không cứng đầu như trước kia nữa mà ngoan ngoãn nhảy thẳng xuống.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta đã xuống nước thì cũng nhảy xuống theo.
Dương Thụ nghe thấy sau lưng có tiếng nước thì quay phắt đầu lại nhìn, kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.
“Cô xuống dưới làm gì thế?”
Hiện tại đang là cuối xuân đầu hạ, nửa đêm xuống nước vẫn sẽ thấy lạnh, Nhiếp Nhiên ngâm mình trong nước không nhịn được mà run lên, “Đương nhiên là huấn luyện rồi, chẳng lẽ xuống tắm chắc?”
“Lần trước cô suýt chút nữa chết đuối đấy, không vấn đề gì chứ?” Dương Thụ hơi lăn tăn.
Bạn đang
âKhông muá»n cÅ©ng phải muá»n, chẳng lẽ cả Äá»i nà y tôi không xuá»ng biá»n nữa chắc, thế thì còn Äi lÃnh là m gì?â Nhiếp Nhiên chá» sang phÃa bên phải, âChúng ta bÆ¡i quanh Äảo nà y ba vòng, sau Äó lên bá».
â
âThá»±c ra cô không nhất Äá»nh phải theo giúp tôi huấn luyá»n Äâu.
â DÆ°Æ¡ng Thụ im lặng má»t chút rá»i thấp giá»ng nói.
Nhiếp Nhiên nhÃu mà y, sao thằng nhãi nà y thÃch suy nghÄ© vá» vẩn thế chứ?
âTôi không theo anh, quả thá»±c là tôi cÅ©ng cần phải huấn luyá»n.
â.
Truyá»n Ngôn Tình
Nói xong, cô chẳng thèm ÄỠý tá»i anh ta nữa mà sải tay bÆ¡i Äi luôn.
DÆ°Æ¡ng Thụ cÅ©ng Äà nh sải tay bÆ¡i theo, nghi hoặc há»i: âVì sao? Chẳng phải cô Äã và o Äá»i dá»± bá» rá»i sao?â
âTrong Äá»i dá»± bá» cÅ©ng cần khảo hạch má»i tháng! Äừng nói nữa, tranh thủ huấn luyá»n Äi.
â
Cô hÃt sâu má»t hÆ¡i rá»i lặn xuá»ng biá»n, nÆ°Æ¡ng theo Äà lao nhanh xuá»ng, sau Äó lại trá»i lên theo má»t ÄÆ°á»ng thẳng Äứng.
.