BẢO VỆ LẪN NHAU – KHIÊU KHÍCH Ở PHÒNG BẮN (1)
Nằm trong phòng Y tế truyền nước xong, lại quan sát hai tiếng, Lý Kiêu lấy mấy hộp thuốc tan vết bầm rồi trở lại phòng ngủ.
Cùng lúc đó, đám người Nhiếp Nhiên cũng vừa vặn kết thúc huấn luyện đêm, trở về phòng ngủ ngay sau đó.
Cổ Lâm nhìn thấy Lý Kiêu nằm ở trên giường, không nhịn được lo lắng hỏi: “Lý Kiêu, cậu vẫn ổn chứ? Tôi mang về cho cậu ít đồ ăn, cậu muốn ăn một chút không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Cổ Lâm thấy Lý Kiêu vẫn lạnh lùng như mọi khi nên không dám nói gì thêm.
Lúc cô đang định để bánh bao và đồ ăn lên bàn thì Nhiếp Nhiên nhận lấy.
“Sao lại không cần? Trên đơn thuốc của bác sĩ nói không thể uống thuốc khi bụng đói, mau dậy ăn đi.” Nhiếp Nhiên bê đồ ăn ngồi xuống giường, huých Lý Kiêu một cái.
“Cậu không thể nhẹ một chút à, tôi là bệnh nhân đấy.” Lý Kiêu bất đắc dĩ mở mắt ra.
Nhiếp Nhiên đặt đồ lên giường rồi nói: “Cậu giả vờ yếu ớt làm gì, mau ăn rồi uống thuốc đi.”
Lý Kiêu bò dậy, cầm bánh bao lên cắn một miếng.
Nhiếp Nhiên thấy cô thì mới đi ra ngoài.
Xin ủng hộ chúng tôi tại || .
NET ||
“Cậu đi đâu thế?” Lý Kiêu thấy cô không cầm đồ rửa mặt đã đi ra ngoài, tưởng là cô muốn đi tìm Thiên Dạ, vội vàng gọi cô lại.
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, chỉ đồng hồ, “Vẫn còn sớm, tôi muốn đi chạy hai vòng.
Sao thế, cậu có chuyện gì à?”
Vẻ mặt Lý Kiêu thả lỏng một chút, nhưng trong giọng nói vẫn có chút nghi ngờ, “Không phải đã huấn luyện đêm rồi sao, cậu còn chạy cái gì.”
Nhiếp Nhiên dựa vào khung cửa, bất đắc dĩ nói: “Với thể năng của tôi, cậu thật sự nghĩ là tôi có thể qua được sát hạch à?”
“Lúc ở đội tân binh thể năng của cậu còn cao hơn tôi, sao không thể qua?” Lý Kiêu nhai kĩ nuốt chậm rồi nói.
“Không phải cậu không biết vì tôi muốn thoát khỏi cậu nên mới chơi trò chơi may rủi miễn cưỡng được một lần như vậy.”.