THẲNG THẮN – CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (6)
“Vậy cậu thì sao? Cậu phải làm thế nào? Bây giờ cậu như vậy, thứ mất đi không chỉ là tư cách làm quân nhân mà cậu sẽ phải…”
Nhận phán quyết!
Tội cố ý giết người không chịu tử hình thì cũng là tù chung thân, hoặc cũng phải mười năm trở lên.
“Tôi nói rồi, là tôi nợ cô ấy, tôi nhất định phải trả! Còn Thiên Dạ, cậu nghĩ cô ta làm những chuyện này xong còn có thể sống sót sao? Lúc cô ta đi theo chúng ta vào phòng phẫu thuật, cô ta đã là người chết rồi.
”
“Hả?” Lý Kiêu không hiểu ý cô, cau mày lại.
Nhiếp Nhiên không tiếp tục giải thích nữa mà chỉ cười một tiếng, “Tôi mệt rồi, tôi đi làm thủ tục thuê phòng, ngủ ở đây một giấc đây.
”
“Cậu không về bệnh viện à?” Lý Kiêu hỏi.
“Đợi tôi tỉnh ngủ rồi đi thăm Cổ Lâm.
” Nhiếp Nhiên nói xong đi tới đại sảnh khách sạn, đặt một căn phòng ở bàn đăng ký, sau đó lên tầng.
Lý Kiêu đứng ở đó nhìn bóng lưng gầy gò yếu ớt của cô, đáy mắt lộ vẻ phức tạp.
Đúng lúc này, Hà Giai Ngọc chạy tới, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, có kịp không?”
“Chậm một bước, Nhiếp Nhiên nói hết rồi.
”
“Cái gì? Vậy thái độ của sĩ quan huấn luyện An thế nào?”
“Không biết, lúc tôi đến Nhiếp Nhiên đã xuống rồi, đến bây giờ tôi vẫn chưa lên đó.
”
“Em sẽ đi cầu xin sĩ quan huấn luyện An tha thứ, nói không chừng vẫn có đường cứu vãn.
” Hà Giai Ngọc không đợi Lý Kiêu ngăn cản, đi vào thang máy, sau đó lên thẳng phòng An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, còn chưa kịp tức giận mắng mỏ thì đã thấy Hà Giai Ngọc lao vào.
Bạn đang
âSÄ© quan huấn luyá»n An, thầy Äá»nh xá» lý Nhiếp Nhiên thế nà o váºy?â
An Viá»
n Äạo sững sá», sau Äó trầm mặt há»i: âHóa ra cô cÅ©ng biết chuyá»n nà y à !â
âChuyá»n nà y không phải là Nhiếp Nhiên cỠý!â Hà Giai Ngá»c không ngừng giải thÃch: âTháºt Äấy, không phải chỠấy cỠý, chỠấy có nguyên nhân nên má»i là m nhÆ° váºy!â
âNguyên nhân gì?â An Viá»
n Äạo láºp tức há»i.
Vừa rá»i khi Nhiếp Nhiên Äi, anh ta á» trong phòng không ngừng tìm câu trả lá»i.
Anh ta không hiá»u tại sao Nhiếp Nhiên phải Äẩy Cá» Lâm, cÅ©ng không hiá»u tại sao Nhiếp Nhiên phải chủ Äá»ng tá»i nói tháºt vá»i anh ta.
Bây giá» Hà Giai Ngá»c có thá» trả lá»i vấn Äá» nà y thay mình, váºy thì quá tá»t rá»i.
Hà Giai Ngá»c giải thÃch: âKhông phải Nhiếp Nhiên cỠý muá»n Äẩy Cá» Lâm, là bá»i vì Mã TÆ°á»ng bá» bá»nh choáng khi nhìn thấy súng nên Nhiếp Nhiên muá»n mượn viá»c Cá» Lâm bá» bắt, khiến anh ta có thá» phá bá» chÆ°á»ng ngại trong lòng mình, vì cứu chiến hữu mà ná» súng.
Vá»n dÄ© tất cả Äá»u tá»t, kết quả! â
Cô ta vừa nói Äược má»t ná»a thì An Viá»
n Äạo Äã tức giáºn vá» bà n, âCà n quấy! Äúng là cà n quấy! Cô ta vì ÄỠép Mã TÆ°á»ng ná» súng mà có thá» Äẩy ngÆ°á»i và o sao! Chẳng lẽ cô ta không biết tình hình lúc Äó à ? Cô ta không hiá»u cái gì gá»i là bắn nhau sao? Nhiá»u Äạn nhÆ° váºy, cho dù cô ta lợi hại thế nà o Äi nữa thì má»t mình cô ta cÅ©ng không ÄỠý Äược toà n bá»! Huá»ng há» là cứu má»t ngÆ°á»i từ nhiá»u há»ng súng!â.