*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7��Có âm thanh ư?” Hoắc Hoành hơi nhíu mày, trong ánh mắt chợt xẹt qua một tia khác thường nhưng ngay lập tức bình thản nói: “Có phải do ông quá cẩn thận nên nghe nhầm không?”
Lưu Chẩn lắc đầu, “Không thể nào! Tôi vẫn chưa già tới mức nghe nhầm được!”
Chắc chắn ông ta đã nghe thấy âm thanh vang lên ở trong phòng
Nói rồi, muốn đẩy cửa bước vào
Tay Hoắc Hoành bất giác nắm chặt lại, anh ta lập tức lên tiếng: “Ngài Roth bay từ nước ngoài tới đây là vì vụ làm ăn này, đã chờ ông mấy tiếng rồi đấy, Lưu tổng!” Câu cuối cùng đặc biệt nhấn mạnh, tay Lưu Chẩn vừa muốn đẩy cửa liền ngưng lại.
Ông ta nhìn cánh cửa này, sau khi suy nghĩ kĩ, lại nhìn Hoắc Hoành ở hành lang, lạnh lùng nói: “Tôi kiểm tra tình tình trong phòng một lát, tôi không yên tâm!”
Nói rồi, ông ta đẩy mạnh cửa phòng ra
Ánh mắt Hoắc Hoành căng thẳng, nhìn ông ta bước vào trong, không biết vì sao mà tim anh ta đập rất mạnh
Anh ta lập tức đẩy xe lăn đi vào theo, sau khi quan sát một chút trong ngoài cửa văn phòng rồi mới nói: “Xem ra Lưu tổng thật sự là làm việc quá mệt nên sinh ảo giác rồi.” Lưu Chấn nắm chốt cửa, quan sát kĩ càng tình hình trong phòng một lượt.
Thật sự không có ai.
Trong văn phòng không có lấy dù một bóng ma nào
“Không thể nào, rõ ràng tôi nghe thấy..”.
Rõ ràng ông ta nghe thấy một số âm thanh, sao bây giờ lại mất đi được chứ? Quá kỳ lạ rồi!
Nhìn Lưu Chấn vẫn còn đang1ngây người, Hoắc Hoành lạnh lùng nói: “Lưu tổng, thành ý của tôi đều đã bày ra đây rồi, nếu ông vẫn nói như thế, tôi cũng không làm phiền nữa.” Lưu Chấn vừa nhìn thấy anh ta đẩy xe lăn ra ngoài, lúc này mới bừng tỉnh lại, “Hoắc Nhị thiểu đừng tức giận, tôi cũng chỉ muốn xem xem có phải trong phòng làm việc của tôi có trộm không thôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều.” “Vậy bây giờ có thể đi được chưa?” Thần sắc Hoắc Hoành bình thản, nhưng trong giọng nói rõ ràng là không vui
“Được, được!” Lưu Chấn vội vàng gật đầu, sau đó ra lệnh cho Vệ Vi bên cạnh
“Chuẩn bị giấy tờ cho tốt.” Hôm nay là ngày bọn họ đàm phán lại hợp tác giao dịch
Mấy ngày nay, vì sự xuất hiện của Hoắc Mân8mà Lưu Chấn vốn đã dao động, sau khi biết được Hoắc Hoành đã bắn chết một cổ đông xong thì cũng lập tức từ bỏ ý định
Trong tay ông ta có đồ, người tới đề nghị hợp tác cũng không thiếu, nhưng không phải Hoắc Hoành thì không được
Ban đầu, nếu ông ta từ chối Hoắc Hoành thì không sao, nhưng bây giờ đã có thỏa thuận với Hoắc Hoành rồi, kết quả chỉ vì sự xuất hiện của Hoắc Mân mà muốn nuốt lời, đó có khác nào đi ngược đạo nghĩa giang hồ chứ?
Tới lúc đó, cho dù Hoắc Hoành có làm chuyện gì thì cũng không ai nói được câu nào.
Hơn thế nữa, Hoắc Hoành còn là người thường xuyên đen ăn đen
Nhìn thì thấy như đang mỉm cười, nhưng chưa từng có một người nào biết được điểm yếu9của anh ta, có thể nói là thâm sâu khó đoán
Bây giờ không dễ gì ba bên mới có thể tiếp tục giao dịch, sao ông ta có thể phá hỏng nó được chứ?
“Cạch…” Cửa đóng lại một lần nữa
Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Còn Nhiếp Nhiên vẫn luôn trốn dưới gầm bàn làm việc rộng lớn của Lưu Chẩn kia sau khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô mới chậm rãi thở phào một hơi
Nguy hiểm thật, may là Lưu Chấn chỉ đứng ở ngoài cửa kiểm tra, nếu thật sự bước vào, cô chỉ có thể giết chết Lưu Chấn trước, rồi giết Hoắc Hoành sau.