TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (3)
Bây giờ bọn họ nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút rời khỏi sơn trang trước khi cảnh sát phát hiện ra, nếu không tất cả đều chỉ là nói suông.
Trong lối đi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của bốn người bọn họ.
Qua một lúc lâu, cô nghe thấy có tiếng gió rất nhỏ thổi qua khe cửa.
Chắc là sắp đến cửa ra rồi!
Càng đi tiếng gió càng thêm rõ ràng, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa sắt.
Cát Nghĩa nhấn mật mã, khóa cửa phát ra hai tiếng tích tích, sau đó ken két mở ra.
Ông ta cẩn thận kéo cửa ra thành một kẽ hở, xác định bên ngoài không có ai mới kéo cánh cửa sắt ra, giục mấy người Hoắc Hoành: “Bên ngoài tạm thời vẫn chưa có ai, đi mau lên!”
Mấy người trong đường hầm vội vàng theo ông ta đi ra ngoài.
Đây là nơi vắng vẻ nhất ở cửa sau sơn trang, xung quanh rất hoang vắng, quanh cửa sắt cũng toàn là cỏ dại mọc um tùm, có lẽ là Cát Nghĩa cố ý không cho dọn dẹp để tiện che giấu dấu vết cửa sắt.
Sau khi ra ngoài, bọn họ còn chưa kịp chạy thì A Báo đã nhạy bén cảm nhận được tiếng bước chân vang lên cách đó không xa.
Hắn dừng lại, nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, có người tới!”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng nghe thấy, tiếng bước chân hỗn loạn kia chắc là không ít người, “Nhất định là cảnh sát.
”
Cát Nghĩa chỉ một chỗ bị lá cây che vô cùng bí mật, nói: “Tôi chuẩn bị một chiếc xe ở đó, chúng ta mau lên xe rời khỏi nơi này trước đã.
”
Mọi người không có bất cứ ý kiến gì, theo ông ta chạy về phía chiếc xe kia.
Cát Nghĩa mở một bên cửa xe phía sau ra, ngồi vào trong, mà Hoắc Hoành thì được A Báo đỡ lên ghế, đến khi hắn muốn đi đến ghế lái thì phát hiện Nhiếp Nhiên đã sớm ngồi ở đó rồi.
Hắn vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế lái nói với hắn: “Tôi lái xe, anh bảo vệ Hoắc tổng và Cát gia.
”
A Báo đứng ở cạnh cửa ghế lái thật sự khó mà chấp nhận hành vi lái xe của cô, nhìn thế nào cũng thấy tuổi tác Nhiếp Nhiên này chưa đến mức có thể lái xe thuần thục.
“Mau lên xe đi!” Nhiếp Nhiên thấy hắn lề mề lập tức quát: “Chẳng lẽ anh muốn tất cả mọi người đều chết ở chỗ này à?”
A Báo bị cô khiển trách thì muốn lên ghế phụ.
Nhưng đợi đến khi hắn hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên đã cắm khóa cắm vào trong ổ khóa, khởi động động cơ.
Đúng lúc này, cảnh sát đã tới cửa sau sơn trang, “Sao nơi đó lại có ánh đèn?” Cảnh sát dẫn đầu rất tò mò đi tới chỗ có ánh sáng, mới vừa dịch lại gần, thông qua đèn xe anh ta đã nhìn thấy mặt Nhiếp Nhiên, vì vậy lập tức hô lớn: “Là bọn họ, bọn họ ở đó! Mau, mau ngăn bọn họ lại!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy đám cảnh sát ngoài xe kêu lên thì đạp nhẹ chân ga hai cái, phát ra mấy tiếng nổ.
“Mọi người ngồi vững, tôi sắp lao ra đây!”
Ầm! một tiếng, xe giống như mũi tên rời cung phóng ra ngoài.
Cảnh sát thấy chiếc xe kia nhanh chóng chạy tới phía bọn họ, không hề giảm tốc độ thì phải tránh sang bên cạnh.
Có mấy người hơi to gan đuổi theo xe, ngã lăn vào thùng xe, nhưng tốc độ lái xe của Nhiếp Nhiên thật sự quá nhanh, một giây tiếp theo đã hất họ văng xuống đất.
Những cảnh sát kia thấy bao vây không có tác dụng gì, chỉ có thể nhao nhao rút súng từ thắt lưng ra, hô lớn: “Dừng lại, mau dừng lại! Còn không dừng lại chúng tôi sẽ bắn đấy!”.