VÔ TÌNH GẶP TRONG BỆNH VIỆN – TỈNH LẠI ĐI (2)
Thái độ của anh ta với cô cũng có chút thay đổi.
Khi nghe thấy cô đã rời khỏi đơn vị dự bị, anh ta còn về nhà một chuyến để ngăn cô lại.
Nghĩ tới đây, trong mắt anh ta thoáng qua chút tình cảm khó hiểu.
Xe nhanh chóng đến sàn đấu quyền Anh.
Mới vừa dừng lại, Uông Tư Minh còn chưa kịp mở miệng, Nhiếp Nhiên đã mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn không giống vừa tỉnh ngủ.
Cô xuyên qua cửa kính nhìn nhà máy đổ nát cách đó không xa, ngoài cửa đã dán dây cảnh giới màu vàng, bên ngoài cũng có cảnh sát canh giữ.
Dương Thụ nói rõ tình hình với tài xế, yêu cầu ông đợi ở đây một lát.
Lúc này ba người bọn họ mới đi vào nhà máy.
Cảnh sát ở đó nhìn thấy bọn họ bèn vội vàng ngăn lại, “Nơi này đã bị niêm phong rồi, người không liên quan không thể vào.”
Uông Tư Minh lấy giấy ra vào Lệ Xuyên Lâm đưa cho bọn họ ra, lúc này cảnh sát kia mới cho bọn họ vào.
Nhiếp Nhiên đến phòng của mình, thật ra cô cũng không có gì mà thu dọn cả, lúc cô tới chỗ Cát Nghĩa không mang theo thứ gì, còn đống quần áo lớn kia chỉ là tùy tiện mua.
Hơn nữa trở lại đơn vị cô cũng có đồ rằn ri để mặc rồi.
Tùy tiện thu dọn mấy bộ quần áo kiểu dáng đơn giản, lấy một cái túi giấy bỏ vào, sau đó cô đi ra ngoài.
Hai người Uông Tư Minh và Dương Thụ đeo túi hành lý nhỏ kiểu rất đơn giản lên người.
Ba người ra khỏi nhà máy bỏ hoang rồi đi thẳng đến sân bay.
Đến nơi, Quý Chính Hổ đã cầm vé máy bay chờ họ ở cổng.
Bọn họ nhanh chóng đến cửa soát vé.
Đến khi kiểm tra an ninh rồi lên máy bay, Nhiếp Nhiên mới thật sự có cảm giác nhiệm vụ kết thúc.
Qua khoảng hai mươi phút sau, máy bay chính thức cất cánh.
Nhiếp Nhiên và Quý Chính Hổ ngồi cùng một hàng.
Anh ta ngồi thẳng tắp nhìn về phía trước, môi mím chặt, đây chính là tư thế ngồi của quân nhân trong quân đội, làm cho mấy cô gái xung quanh liên tục đưa mắt về phía anh ta, hơn nữa còn nhỏ giọng bàn luận.
Nhiếp Nhiên rất lúng túng, vì thế dứt khoát cầm tờ báo trên máy bay lên, định phủ lên mặt giả vờ ngủ.
Bất ngá», giá»ng nói nghiêm túc lạnh lùng của Quý ChÃnh Há» vang lên, âNhiá»m vụ lần nà y cô hoà n thà nh rất tá»t.â
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, cô chÆ°a bao giá» nghe thấy Quý ChÃnh Há» khen ai, Äiá»u nà y là m cô hÆ¡i kinh ngạc.
Sau Äó cô Äùa giỡn nhún vai, âKhông là m mất mặt sÄ© quan huấn luyá»n Äã cảm Æ¡n trá»i Äất rá»i.â
Quý ChÃnh Há» không biết nói Äùa, anh ta rất nghiêm túc trả lá»i: âKhông có.â.