ĐƯỜNG CÙNG? GẶP PHẢI CẠM BẪY!
“Ừ, chỉ là mấy đứa con gái thôi, đi đâu cũng thích buôn chuyện nói xấu.” Khi Diệp Tuệ Văn nhìn thấy Uông Tư Minh tỏ vẻ không vui thì cố nói thêm một câu để hòa hoãn bầu không khí xuống một chút.
“Lần sau, khi cô nghe thấy bất kì ai nói lung tung về Nhiếp Nhiên thì hãy nói cho tôi biết.” Uông Tư Minh dặn dò Diệp Tuệ Văn như vậy.
Diệp Tuệ Văn mỉm cười, “Sao? Anh muốn làm chỗ dựa cho Nhiếp Nhiên à? Muốn cảnh cáo đám tân binh kia ư?”
Uông Tư Minh hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Chỗ dựa ư?
Nếu như anh ta ra mặt mà có thể khiến đám người kia yên tĩnh lại thì anh ta không ngại vận dụng vài biện pháp để cảnh cáo bọn họ.
Diệp Tuệ Văn khẽ cười xì một tiếng, “Anh cho rằng Nhiếp Nhiên là kiểu em gái yếu mềm, mong manh cần anh làm chỗ dựa sao? Ở đơn vị của chúng tôi, ngoài mấy đứa tân binh có mắt như mù thì những người khác thấy Nhiếp Nhiên đều biết điều vòng qua tránh đường.”
Tôn Hạo đang đứng bên cạnh lo dập lửa, nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau liền tán đồng: “Đúng vậy, ngay đám lớp 1 như bọn tôi còn thấy sợ khi gặp cô ấy, càng miễn bàn đám tay mơ chưa lớn ở lớp 6, chỉ chớp mắt là bị Nhiếp Nhiên giết không còn một mống rồi!”
“Vậy nên, Uông Tư Minh à, cậu không cần phải lo lắng quá, đừng để tới lúc đó lại khiến Nhiếp Nhiên đối xử không tốt với cậu.” Sau khi dập tắt đống lửa, Tôn Hạo phủi vụn gỗ trên tay rồi đứng lên đi tới chỗ anh ta.
Uông Tư Minh buông tha cho suy nghĩ ấy, khóe miệng anh ta hiện lên nụ cười khổ, “Ừ, cô ấy quả thật không phải là người cần người khác phải che chở, bảo vệ.”
Bản thân anh ta không phải chưa từng được chứng kiến sự hung mãnh của cô.
Là anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Ngay sau đó, Uông Tư Minh không băn khoăn về vấn đề này nữa, anh ta cùng Diệp Tuệ Văn và Tôn Hạo nhân lúc trời còn chưa sáng rõ liền khởi hành.
Tối hôm qua bọn họ đã thảo luận và quyết định đường đi là đường mà Tôn Hạo và Diệp Tuệ Văn đã chọn.
Đường mà hai người bọn họ lựa chọn về cơ bản là đường lớn, mà bản thân Uông Tư Minh từ trước tới giờ cũng là người làm việc vô cùng thận trọng, không thích những gì quá nhanh chóng nên anh ta đánh giá con đường kia cũng không có vấn đề gì, vẫn là tuyến đường khá ổn thỏa.
Ba người bọn họ cùng đồng hành từ lúc trời còn chưa sáng tới khi trời sáng rõ hẳn.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Tuệ Văn đều bám rất sát, luôn theo kịp Tôn Hạo và Uông Tư Minh.
Điều này khiến Tôn Hạo phải cảm thán một câu, “Thật không ngờ đó, cô là binh sĩ nữ lớp 6 nhưng thể năng lại không tệ chút nào, đến giờ vẫn có thể theo kịp được hai người lớp 1 bọn tôi.”
Diệp Tuệ Văn khẽ nhếch môi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, “Nếu tôi không thua ở môn bắn súng thì sẽ không phải vào lớp 6 đâu.”
Nghe cô ta nói vậy, Tôn Hạo phá lên cười, “Ha ha, xem ra khả năng bắn súng của cô tệ thật sự rồi.”
Bị chọc đúng chỗ đau trong lòng, Diệp Tuệ Văn lập tức lườm anh ta bằng ánh mắt sắc như dao của mình, “Anh không nói cũng không ai coi anh là kẻ câm đâu.”
Tôn Hạo bị cô ta nhìn một cách phẫn nộ như vậy thì đành sờ mũi, lẩm bẩm một câu, “Sao phải hung dữ thế chứ…”
Anh ta vốn còn có lòng tốt nói với cô ta rằng, nếu cô ta làm không tốt thì anh ta có thể chỉ cho cô ta vài chiêu.
Quả nhiên các lão binh trước đây nói không sai chút nào, binh sĩ nữ tham gia vào đội dự bị thì không thể chỉ coi là binh sĩ nữ được, bằng không thì người xui xẻo sẽ là chính bọn họ.
Trong khi anh ta đang chìm đắm trong thế giới của bản thân thì chân vẫn không hề dừng bước.
“Bụp” một tiếng, đầu Tôn Hạo đập thẳng vào bả vai của Uông Tư Minh đau điếng khiến anh ta không nhịn được mà kêu lên thành tiếng, “Uông Tư Minh, sao đột nhiên cậu lại dừng lại thế?”
Cmn chứ!
Lúc thì bị Diệp Tuệ Văn đạp suýt chết, giờ lại bị đập vào người Uông Tư Minh đến nỗi sống mũi suýt gãy.
Tại sao người xui xẻo luôn luôn là anh ta vậy!
“Hai người nhìn xem…” Uông Tư Minh chỉ về phía mặt đường xa xa trước mặt bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Tuệ Văn vốn còn định cười nhạo Tôn Hạo, khi nghe thấy vậy liền nhìn về phía Uông Tư Minh đang chỉ, nhất thời, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.
Bởi ở trong tầm mắt của bọn họ là một vùng màu đen rất lớn, như thể bức tường chắc chắn hoàn toàn chặn đứng đường đi của bọn họ.
“Sao lại như vậy chứ?” Sắc mặt Diệp Tuệ Văn cũng trở nên nghiêm trọng, cô ta mở bản đồ ra xem, sau đó lại xác định lại xem tuyến đường mà bọn họ đi có đúng hay không.
Tôn Hạo đang đứng bên cạnh che mũi, khi nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ thì không để ý tới sự đau đớn trên mũi nữa mà chỉ cố gắng nhìn về phía xa kia, khi nhìn thấy điểm bất thường thì sắc mặt cũng thoáng thay đổi trong chốc lát.
“Có phải ba chúng ta đi nhầm rồi không?” Diệp Tuệ Văn cẩn thận kiểm tra lại bản đồ rồi hỏi.
“Không thể nào, chúng ta vẫn luôn đi theo bản đồ chỉ dẫn mà.” Tôn Hạo buông cánh tay đang ôm mũi xuống, nghiêm túc khẳng định như vậy.
Trí nhớ của anh ta từ trước đến giờ thường không sai, dù không nhìn bản đồ đi chăng nữa thì vẫn có thể nhớ đúng tuyến đường nên giờ lập tức phát hiện ra tình huống không đúng lắm.
“Không lẽ phía trước là đường cùng ư?” Diệp Tuệ Văn cau mày hỏi.
“Không phải là đường cùng, do hôm qua trời mưa xối xả nên mới khiến đường bị chặn lại, hai người nhìn đi, có dấu hiệu bùn đất chảy xuống kìa.” Uông Tư Minh quan sát một hồi rồi bèn chỉ về một chỗ mà nói.
Hai người bọn họ nhìn về phía anh ta chỉ thì thấy quả nhiên ở triền núi phía xa xa có dấu vết của một lượng lớn bùn đất đang chảy xuống.
Diệp Tuệ Văn quay đầu hỏi Uông Tư Minh, “Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Bên kia có dấu hiệu lở đất như vậy, nếu như chúng ta vẫn tiếp tục tới gần thì sẽ rất nguy hiểm.”
Sao Uông Tư Minh lại không biết sẽ có thể có nguy hiểm chứ?
Nhưng khi nhìn về sắc trời phía xa đang dần tối thì trong lòng anh ta bắt đầu lo lắng.
Không biết Nhiếp Nhiên có chọn con đường này không nhỉ?
Trận lở đất nhỏ này liệu có xảy ra đúng lúc cô đi qua không nhỉ?
Liệu cô có gặp nguy hiểm gì không?
Nhưng anh ta lập tức cũng nghĩ ngược lại luôn, anh ta cảm thấy với năng lực của Nhiếp Nhiên thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó được.
“Thay đổi tuyến đường thôi.” Anh ta cất tiếng, mang theo tâm tình nặng nề.
Tôn Hạo nghe thấy vậy thì không nhịn nổi sự kinh ngạc của bản thân mà bật thốt lên một câu thô tục, “Cmn chứ! Đổi tuyến đường luôn ư? Không phải chứ? Chúng ta vốn dĩ chỉ cần đi xuyên qua lối này rồi xuôi theo dòng sông thì về cơ bản là sẽ tới được điểm tập kết, giờ mà thay đổi tuyến đường thì chúng ta chắc chắn sẽ bị muộn.”
Diệp Tuệ Văn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Anh quát tháo với Uông Tư Minh như thế thì có tác dụng gì chứ, anh ta không phải đang nói đùa, ngoài việc thay đổi tuyến đường ra thì chúng ta còn có thể có cách nào khác sao?”
“Chỉ là trái tim mong manh nhỏ bé của tôi bị giật mình thôi mà, tôi nào có quát tháo gì với Uông Tư Minh đâu chứ.” Tôn Hạo bị Diệp Tuệ Văn răn dạy như vậy xong thì liền nhỏ giọng hơn nhiều.
Uông Tư Minh không có tâm trạng tính toán mấy chuyện cỏn con này, anh ta chỉ vào hai con đường trên bản đồ rồi hỏi: “Hai người thấy hai đường này thế nào?”
Tôn Hạo bước tới nhìn rồi vội nhíu mày, “Hai đường này đều là đường nhỏ, liệu có phải quá nguy hiểm không?”
Vẻ mặt Uông Tư Minh trở nên nghiêm trọng hơn, “Nếu như đi đường lớn thì dù chúng ta có cố gắng đi suốt cả ngày lẫn đêm ngày mai thì cũng không thể tới điểm tập kết đúng hạn được, vậy nên chỉ có thể chọn đường tắt mà đi thôi.”
Giờ đã là xế chiều ngày thứ tư rồi, ngoài mấy tiếng nghỉ ngơi buổi tối ra, nếu bọn họ vẫn tiếp tục chọn đường lớn mà đi theo lộ trình cũ thì thật sự sẽ không đủ thời gian.
“Nhưng con đường mà anh chọn gần như toàn bộ đều là vách núi, hôm nay thi thoảng trời vẫn đổ mưa, mặt đất vô cùng lầy lội, đến đi bộ còn dễ dàng bị trượt ngã nữa là.” Tôn Hạo căn cứ vào trí nhớ của bản thân mà soi lại mấy chỗ nguy hiểm trên đường, sau đó sắc mặt anh ta gần như đóng băng lại, nói, “Uông Tư Minh, từ trước tới nay cậu không phải là người lỗ mãng, con đường này vừa nhìn đã biết không phải là sự lựa chọn tốt rồi.”
“Thế nhưng đây lại là con đường nhanh nhất để tới điểm tập kết.” Khi Uông Tư Minh nói lời này, anh ta không hề ngẩng đầu.
Bởi vì anh ta sợ một khi mình ngẩng đầu lên thì sẽ khiến Tôn Hạo phát hiện sự do dự trong đáy mắt mình.
Thật ra, lý do khiến anh ta lựa chọn con đường này là bởi, ngoài việc đây là đường tắt ngắn nhất ra thì anh ta luôn cảm thấy rằng một người thích làm trái với lẽ thường tình như Nhiếp Nhiên rất có khả năng sẽ đi đường này.
“Nếu không thì hai người các cậu có thể kết bạn đồng hành rồi chọn một con đường khác, tôi đi một mình cũng được.” Uông Tư Minh dứt khoát thu bản đồ lại rồi nói vậy.
“Sao có thể như vậy được? Con đường đó nguy hiểm như vậy, nếu để cậu đi một mình thì quá mạo hiểm rồi.” Tôn Hạo không đồng ý với đề nghị này của anh ta.
Diệp Tuệ Văn cũng gật đầu đáp: “Đúng vậy, nếu để anh lẻ loi một mình thì hệ số mạo hiểm thật sự rất lớn.”
“Năng lực của tôi ra sao, tôi là người hiểu rõ nhất.” Uông Tư Minh lựa chọn hướng đi cho mình xong đã dự tính sẽ chia tay bọn họ để mỗi người một ngả, “Các cậu đi đường cẩn thận.”
“Được rồi, tôi đi cùng cậu, cậu đi một mình sẽ khiến tôi lo lắng.
Diệp Tuệ Văn, cô cũng đi cùng đi, cùng lắm tới lúc đó tôi sẽ chăm sóc cô một chút, đồng ý chứ?”
“Đương nhiên là tôi cũng sẽ đi rồi, nhưng mà nguyên nhân là vì tôi không có thời gian dư dả để lựa chọn đường khác.
Hơn nữa, tôi không cần anh chăm sóc!” Diệp Tuệ Văn trừng mắt nhìn Tôn Hạo, nối gót theo sau.
Tôn Hạo bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm một câu, “Đúng là có lòng tốt mà lại bị coi như lòng lang dạ sói, đúng thật là không thể nào yêu thương nổi.”
Ba người bọn họ lại xác định lộ tuyến tiếp theo một lần nữa.
Bởi vì là đường nhỏ nên lần định hướng này bọn họ càng thêm thận trọng để phòng ngừa bất kì chuyện ngoài ý muốn hay hiểm nguy gì đó.
Tốn thêm một khoảng thời gian, sau khi xác định được con đường tiếp theo ra sao thì bọn họ mới tiếp tục xuất phát.
Lần này, trên gương mặt của cả ba người đều là vẻ nghiêm túc, ngay cả Tôn Hạo cũng không có chút vui đùa nào.
Mặc dù thể lực của Diệp Tuệ Văn khá tốt nhưng dưới tình hình này, sự chênh lệch giữa lớp 1 và lớp 6 cuối cùng cũng được thể hiện hết sức rõ ràng.
Uông Tư Minh và Tôn Hạo có thể bước đi liên tục không hề dừng lại suốt năm tiếng mà bước chân vẫn nhẹ nhàng, thân thể vững vàng không hề có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng Diệp Tuệ Văn thì không thể, hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, bước chân cũng trở nên loạng choạng, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Bạn đang
Cô ta vẫn tiếp tục kiên thì thêm gần hai tiếng nữa, rá»t cuá»c Äến khi chân Äạp phải bùn nhão trên mặt ÄÆ°á»ng khiến cô ta trượt chân thì cÆ¡ thá» má»i mất thÄng bằng, ngã nhoà i xuá»ng dÆ°á»i.
Thôi xong rá»i, chá» bá»n há» Äang Äi có má»t con dá»c nhá», nếu cô ta ngã xuá»ng chá» nà y thì nhất Äá»nh sẽ bá» gãy xÆ°Æ¡ng sá»ng.
NhÆ°ng ngay lúc cô ta cảm thấy lần nà y mình xong Äá»i rá»i thì má»t bà n tay Äã ká»p thá»i lôi cô ta lại.
Cô ta ngẩng Äầu lên nhìn thì trông thấy gÆ°Æ¡ng mặt của Tôn Hạo, lúc nà y anh ta không còn dáng vẻ má»t má»i, vô lại nhÆ° lúc sáng sá»m nữa mà lại lá» ra nét ngây ngô xen lẫn sá»± cÆ°Æ¡ng nghá» của quân nhân, âCô không sao chứ?â
Ãnh mắt Diá»p Tuá» VÄn khẽ lóe lên, chá» cÆ¡ thá» lấy lại Äược thÄng bằng, cô ta bèn tránh khá»i tay của Tôn Hạo, cá» gắng á»n Äá»nh lại tâm tình rá»i trả lá»i, âKhông sao.â
Uông TÆ° Minh Äang Äi Äầu thấy Diá»p Tuá» VÄn xảy ra chuyá»n ngoà i ý muá»n nhÆ° váºy thì nhắc nhá», âMặt ÄÆ°á»ng á» Äây tÆ°Æ¡ng Äá»i trÆ¡n trượt, má»i ngÆ°á»i tá»± cẩn tháºn.â
âỪ.â Diá»p Tuá» VÄn gáºt Äầu.
âCáºu yên tâm, tôi á» phÃa sau trông chừng Diá»p Tuá» VÄn, sẽ không có vấn Äá» gì Äâu.â Tôn Hạo cam Äoan.
Không biết có phải do Diá»p Tuá» VÄn suýt chút nữa Äã bá» ngã ngoà i ý muá»n hay không mà lá» trình tiếp Äó rõ rà ng Äã Äiá»u chá»nh tá»c Äá» cháºm lại Äôi chút.
Diá»p Tuá» VÄn cảm thấy Äược sá»± khác biá»t Äó bèn cắn môi.
Cô ta biết Äây là sá»± Äá»i xá» Äặc biá»t mà hai binh sÄ© nam lá»p 1 nà y Äang dà nh cho mình.
Có Äiá»u, cô ta không muá»n Äược nháºn sá»± Äá»i xá» khác biá»t nà y.
Cô ta cá» gắng bÆ°á»c nhanh hÆ¡n, cá» hết sức Äá» bản thân không thà nh gánh nặng của bá»n há».
Uông TÆ° Minh dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng Äã nhìn ra Äiá»u nà y, anh ta dùng ánh mắt ý bảo Tôn Hạo ÄỠý Äến cô ta thêm má»t chút, bÆ°á»c chân lại tÄng nhanh hÆ¡n.
Ba ngÆ°á»i bá»n há» Äi liên tục không há» ngừng lại, cứ thế tiếp tục Äi theo con ÄÆ°á»ng mà há» Äã chá»n.
Äầu mùa Äông, trá»i tá»i rất nhanh, bóng Äêm nhanh chóng áºp tá»i, chá» chá»p mắt, khắp Äất trá»i Äã trá» nên mù má»t, chặng ÄÆ°á»ng của bá»n há» lại cà ng thêm gian nan.
Má»i bÆ°á»c chân Äá»u phải vô cùng cẩn tháºn, Äá» tránh bá» trượt chân hoặc rÆ¡i và o há» bẫy.
Tá»i khi bầu trá»i hoà n toà n tá»i má»t, trÆ°á»c mắt bá»n há» hầu nhÆ° chá» còn má»t mà u Äen ká»t, tầm nhìn vô cùng bá» hạn chế.
Khi Diá»p Tuá» VÄn ngã thêm má»t lần nữa, sau Äó lại Äược Tôn Hạo cứu giúp ká»p thá»i má»t lần nữa, Tôn Hạo rá»t cuá»c không nhá»n ná»i nữa bèn há»i, âHay là chúng ta nghá» ngÆ¡i má»t lát rá»i tiếp tục Äi Äược không?â
âTá»i hôm nay chúng ta nhất Äá»nh phải Äi vòng qua Äây.â Uông TÆ° Minh Äi Äầu nói, âÄá»a thế nÆ¡i nà y quá hiá»m trá», rất dá»
gặp chuyá»n không may.
Diá»p Tuá» VÄn, cô cá» gắng thêm má»t chút nữa.â
âTôi không sao, vừa nãy tôi không nhìn thấy rõ thôi.â Diá»p Tuá» VÄn vá» thoải mái nói.
âCái gì gá»i là không sao chứ? Nếu vừa rá»i tôi không Äỡ cô ká»p thì cô Äã ngã lÄn xuá»ng luôn rá»i.â Rõ rà ng Tôn Hạo không tin lý do thoái thác của cô ta.
Rõ rà ng cô ta Äã má»t tá»i mức bÆ°á»c má»t bÆ°á»c là phải thá» há»n há»n rá»i mà hết lần nà y tá»i lần khác vẫn nghiến rÄng Äá» tiếp tục tiến vá» phÃa trÆ°á»c.
Tháºt sá»± không thá» hiá»u ná»i cô ta, nói má»t câu má»t thì sẽ chết hay sao?
âTôi nói không sao là không sao!â Diá»p Tuá» VÄn lạnh lùng quát khẽ má»t tiếng rá»i lại tiếp tục tiến vá» phÃa trÆ°á»c.
âHừ, binh sÄ© nữ nà y tháºt là â¦â Tôn Hạo tức giáºn tá»i ngứa cả rÄng nhÆ°ng cuá»i cùng chá» có thá» khẽ nguyá»n rủa má»t tiếng rá»i lại Äi theo.
Trong bóng Äêm Äen ká»t, gió lạnh không ngừng gà o thét, ba ngÆ°á»i bá»n há» vẫn tiếp tục tiến vá» phÃa trÆ°á»c không há» ngừng nghá».
Không biết Äã Äi bao lâu, Diá»p Tuá» VÄn cảm thấy Äôi chân của mình gần nhÆ° Äã mất cảm giác nhÆ°ng cô ta vẫn kiên trì, cắn chặt rÄng Äi theo tá»i cùng.
Và o giây phút nà y, cô ta không thá» không bá»i phục há»c viên của lá»p 1.
TrÆ°á»c Äây, cô ta chá» từng Äược nghe ká» rằng há»c viên của lá»p 1 Æ°u tú thế nà o, xuất sắc ra sao chứ chÆ°a từng có cÆ¡ há»i Äược chứng kiến táºn mắt.
Cuá»i cùng thì hôm nay cô ta cÅ©ng có thá» thấy Äược rá»i!
Diá»p Tuá» VÄn theo sát hai ngÆ°á»i bá»n há», lại Äi qua thêm má»t triá»n núi nữa, lúc nà y rá»t cuá»c Uông TÆ° Minh cÅ©ng nói:
âÄược rá»i, nÆ¡i nà y có thá» tạm nghá» ngÆ¡i má»t chút, hÆ¡n nữa khoảng cách từ Äây tá»i Äiá»m táºp kết cÅ©ng chá» còn má»t ná»a lá» trình nữa thôi.â
Diá»p Tuá» VÄn vá»n vẫn Äang cắn rÄng kiên trì, khi nghe thấy câu có thá» tạm thá»i nghá» ngÆ¡i thì Äã có thá» thá» ra, Äặt mông ngá»i xuá»ng.
Tôn Hạo thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta thì hÆ¡i không Äà nh lòng, vì váºy anh ta Äà nh xung phong nháºn viá»c, âVáºy tôi sẽ Äi thÄm dò tình hình xung quanh Äây má»t chút, nếu nhÆ° không có vấn Äá» gì thì chúng ta sẽ nhóm lá»a và nghá» ngÆ¡i á» Äây má»t lát.â
Uông TÆ° Minh gáºt Äầu, âTôi Äi kiếm và i cà nh cây vá» nhóm lá»a.â
âVáºy còn tôi, cần tôi là m gì Äây?â Diá»p Tuá» VÄn láºp tức bò dáºy, cÅ©ng muá»n Äi há» trợ.
âCô tạm thá»i nghá» ngÆ¡i má»t lát trÆ°á»c Äi, nếu lát nữa tôi may mắn mà tìm Äược Äá» Än thì Äá» cô xá» lý, Äược chứ?â Uông TÆ° Minh thấy dáng vẻ cá» gắng lắm má»i có thá» Äứng vững của cô ta thì cÆ°á»i nói.
Anh ta biết, nếu bảo cô ta nghá» ngÆ¡i Äi thì cô ta nhất Äá»nh sẽ không Äá»ng ý.
Sau má»t ngà y á» cạnh nhau, rá»t cuá»c anh ta cÅ©ng Äã hiá»u Äược và i Äiá»u.
Thà rằng Äá» bản thân má»t chết chứ cÅ©ng không chá»u má» miá»ng nói dù chá» má»t câu, chá» sợ là m ảnh hÆ°á»ng tá»i má»i ngÆ°á»i, tÃnh cách cứng cá»i nhÆ° váºy của cô ta tháºt ra cÅ©ng có và i phần giá»ng vá»i Nhiếp Nhiên.
âVáºy cÅ©ng Äược.â Diá»p Tuá» VÄn nháºn nhiá»m vụ rá»i lại ngá»i xuá»ng, lẳng lặng chá» hai ngÆ°á»i bá»n há» quay lại.
NhÆ°ng Äúng lúc nà y, từ Äằng xa lại truyá»n tá»i má»t tiếng hét, âAaaaaaâ¦!â
Uông TÆ° Minh Äang Äá»nh tìm cà nh cây Äá» nhóm lá»a và Diá»p Tuá» VÄn Äang ngá»i nghá» ngÆ¡i má»t lát Äá»u biến sắc.
âTôn Hạo? Là tiếng của Tôn Hạo!â Diá»p Tuá» VÄn khẽ hô lên má»t tiếng, âKhông lẽ Äã xảy ra chuyá»n gì sao?â
Sau Äó, hai ngÆ°á»i bá»n há» vô cùng Än ý mà Äá»u chạy ngay vá» phÃa phát ra âm thanh.
âTôn Hạo, có chuyá»n gì váºy? Anh Äang á» Äâu?â Diá»p Tuá» VÄn vừa chạy tá»i vừa quát gá»i vá» hÆ°á»ng Äó.
Khắp nÆ¡i trong rừng cây Äá»u vÄng vẳng tiếng của Diá»p Tuá» VÄn.
âTôn Hạo, cáºu có là m sao không? Cáºu Äang á» Äâu?â Uông TÆ° Minh cÅ©ng hét lên.
Trong lúc Äó, Tôn Hạo xui xẻo Äáng thÆ°Æ¡ng Äang bá» treo ngược trên cà nh cây, Äầu chúc xuá»ng mặt Äây, không ngừng bá» giáºt giáºt trên cây.
Anh ta không thá» nà o nghÄ© ra Äược rằng á» nÆ¡i dá»c Äứng nguy hiá»m thế nà y mà quân Äá»i vẫn còn thiết kế bẫy ráºp Äược!
Chết tiá»t, buá»i tá»i Äen ká»t Äáng sợ tá»i mức khiến tim anh ta muá»n ngừng Äáºp.
âTôi á» Äây, mau tá»i cứu tôi!â Anh ta vẫn cá» gắng giữ thÄng bằng cho cÆ¡ thá» rá»i quay vá» phÃa xa mà hô to lên.
á» Äằng xa, Diá»p Tuá» VÄn và Uông TÆ° Minh nghe Äược âm thanh của Tôn Hạo thì vá»i và ng chạy nhanh tá»i.
Äến nÆ¡i, há» thấy Tôn Hạo Äang bá» treo ngược trên cà nh cây, trông rất giá»ng má»t con sâu bÆ°á»m.
âMau, mau thả tôi xuá»ng!â
âAnh chá» má»t lát.â
Trong rừng cây tá»i Äen má» má»t, Uông TÆ° Minh cẩn tháºn bÆ°á»c từng bÆ°á»c lại Äó, anh ta rất sợ quanh Äây còn cái bẫy thứ hai, thứ ba nà o Äó nữa Äang chá» mình bÆ°á»c và o.
Nếu má»t khi mình không cẩn tháºn mà rÆ¡i và o bẫy thì sẽ vô cùng nguy hiá»m nếu chá» dá»±a và o má»t mình Diá»p Tuá» VÄn.
Äợi tá»i khi tá»i gần, anh ta Äã tìm Äược má»t sợi dây thừng trên má»t cà nh cây khô, to gần Äó, Äang chuẩn bá» cá»i ra Äá» tháo xuá»ng thì chợt nghe má»t giá»ng nói lạnh lùng cách Äó không xa chen và o.
âÄừng cá» Äá»ng!â.