Chương 1486.1NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Tên cướp biển kia nghe thấy giọng nói yếu ớt còn mang theo chút hung dữ của cô ta thì càng thêm vui mừng, “Cút? He he… được thôi, đến lúc đó chúng ta lăn trên giường nhé!”
Những cô gái bị mua vừa rồi ai cũng yếu đuối, một chút hứng thú cũng không có, chỉ có người này vẫn còn tinh thần phản kháng, tối nay nhất định có thể thỏa thuê rồi!
Tên cướp biển kia vui vẻ tính toán trong lòng, tiến lên định khiêng cô ta đi.
Cô gái nằm dưới đất thấy hắn sắp đến gần, lập tức dùng hết sức đạp hắn, “Đừng động vào tao!”
Tên cướp biển đang định giơ tay muốn khiêng cô ta không để ý bị cô ta đạp vào chân, đau đến nỗi quỳ xuống đất, “Ai ui!”
Mọi người phía dưới thấy hắn như vậy, lập tức phá lên cười.
“Ha ha ha, Cao lão đại, anh thấy đàn bà nên nhũn chân ra không còn sức hả!”
“Cao lão đại, anh còn chưa làm gì đã nhũn chân rồi, thế này không được đâu.”
“Cao lão đại bao lâu không thấy người đẹp rồi mà lại không chịu nổi, ngã nhào như vậy.”
“Đang luyện tập mô phỏng để lát nữa làm à?”
Những người đó tên này cười nhạo ác hơn tên kia, khiến Cao lão đại bị ngã trên bục cảm thấy mất hết mặt mũi.
Hắn lồm cồm đứng lên, bóp cổ cô gái kia, tức giận mắng: “Mẹ kiếp! Con đĩ này mày muốn làm phản à!”
Nói rồi hắn vung tay lên tát cho cô ta một cái.
“Có tin tao làm ở đây đến lúc mày phục mới thôi không!” Hắn tức giận bóp chặt cổ cô ta, uy hiếp.
Nhưng cô gái đó không sợ hãi, bị bóp cổ nên cô ta nói chuyện không dễ, chỉ có thể đỏ bừng mặt, cố gắng gằn từng chữ: “Mày dám… động đến tao… thử xem…”
“Ôi ôi! Cao lão đại, cô em này vội vàng quá rồi kìa!”
Tên cướp biển bên dưới vừa lên tiếng, trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhao nhao lên.
“Làm đi!”
“Làm đi!”
“Chơi cho kích thích hiện trường đi!”
Đám cướp biển bên dưới đều đã uống rượu đến high rồi, hơn nữa có sự kích thích từ những cô gái kia nên đã không đợi được nữa.
Cao lão đại được khích lệ, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười ác độc, “Không đợi được nữa đúng không? Được, vậy bây giờ làm đi!”
Vừa dứt lời, hắn đã giơ tay lên, “rẹt…” một tiếng, tiếng vải bị xé rách vang lên.
Cô gái dưới người Cao lão đại lộ ra vùng da thịt trắng nõn ở bả vai trước mặt mọi người.
Da thịt nhẵn mịn giống như trứng gà bóc dưới ánh lửa càng kích thích mắt người.
Đám cướp biển đang uống rượu đều kêu gào lên.
Thậm chí có tên cũng cởi quần áo theo.
Bên dưới có thể nói là một đám cướp biển hoàn toàn mất đi lý trí vì tiếng xé vải của Cao lão đại.
Tiếng ầm ĩ không ngừng vang lên bên tai.
Cao lão đại bị tiếng ầm ĩ làm cho càng không có lý trí, xé quần áo cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hình như là muốn chơi kích thích nồng nhiệt hơn, hắn buông tay đang bóp cổ cô gái, sau đó giống như là chơi đồ chơi, xé từng miếng quần áo của cô ta ra.
Cô gái nằm ở đó hình như đang chống cự, lúc phát hiện thật sự không tránh thoát được, cô ta không ngừng bò xuống dưới, giống như dùng hết toàn sức muốn chạy trốn khỏi nơi đó.
Nhưng Cao lão đại đâu có dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy, vừa thấy cô ta bò ra xa, hắn lại thô bạo kéo cô ta lại.
Bò đi rồi bị lôi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng cô gái kia vẫn không từ bỏ.
Trong tiếng cười vang của đám cướp biển, cho dù đã mệt đến mức trên trán đầy mồ hôi, cho dù da bụng vì bị kéo mà cọ sát rách ra, nhưng cô ta vẫn tiếp tục bò về phía trước.
Bầu không khí bên trong nhà gỗ náo nhiệt đến nỗi như muốn bung nóc.
Vẻ mặt ai cũng hưng phấn.
Trừ một người.
Chương 1486.2NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Lúc này vẻ mặt Nhiếp Nhiên vô cùng u ám, đôi mắt lạnh lùng giống như lưỡi dao sắc bén.
Trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ đứng im, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô gái trên kia.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đó bị mồ hôi và bụi bặm làm cho đen sì, cùng với vẻ lạnh lùng nhưng quyết liệt ở đáy mắt, khiến Nhiếp Nhiên mơ hồ như nhìn thấy chính mình.
Cô nhớ cũng trong tình cảnh na ná như thế này, chỉ có điều khi đó cô chạy trốn khỏi căn cứ thất bại, bị đám cấp trên kia bắt tại chỗ đánh cho một trận.
Lúc ấy là ở cổng căn cứ, cô bị đánh hộc máu, cả người đau đến nỗi động một cái cũng không ngừng thở hổn hển.
Nhưng khi đó cấp trên nói: “Chỉ cần bây giờ cô có thể bò ra ngoài, tôi sẽ tha cho cô!”
Chỉ một câu nói đó thôi, cô ôm lòng tin liều chết cũng phải bò ra ngoài.
Cô bấu vào gạch đá dưới đất bò từng chút một, dịch từng chút một.
Mấy cấp trên kia cũng giống như Cao lão, cô vừa đến gần cổng, cấp trên lại kéo cô về.
Cô lại bò.
Lại kéo.
Lại bò.
Lại kéo.
Vết máu trên mặt đất bị kéo ra hết lần này đến lần khác, màu sắc càng lúc càng tươi đẹp chói mắt.
Cứ giày vò như vậy đến khi cô hoàn toàn không còn sức, không bò nổi nữa, đám cấp trên kia mới cười lớn kéo cô về.
Lúc đó cô cũng giống như cô gái này, kiên định nhìn chằm chằm cánh cổng kia.
“Cút!”
Đột nhiên cô gái bên trên dùng hết sức hét lên, kéo Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại.
Lúc cô nhìn lên trên đã thấy Cao lão đại đè cô ta dưới người mình, hơn nữa cúi người muốn hôn cô ta. Mà trên người cô gái kia trừ mấy chỗ quan trọng còn có quần áo miễn cưỡng che ra, những chỗ khác đã sớm lộ ra trong tầm mắt mọi người.
Nhưng dù như vậy, cô ta vẫn gắng sức chống cự, chỉ cần có cơ hội là sẽ đạp người trên người mình.
Cảnh tượng giãy chết như vậy kích thích đám cướp biển bên dưới, bọn chúng càng hô hăng hơn.
Tên nào cũng đỏ mắt nhìn chằm chằm bên trên, hận không thể thay thế.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, trước mắt thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh chồng chéo của những gì mình đã trải qua với cảnh trước mắt.
Giống như cô có thể cảm nhận được cô gái bên trên tuyệt vọng nhưng vẫn không cúi đầu, không chịu thua.
Tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng vang, sự lạnh lùng ác liệt ở đáy mắt cô cũng càng lúc càng mạnh.
Cô siết chặt nắm tay, muốn kiềm chế, nhưng sự khác thường nhất thời cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô khiến cô cuối cùng vẫn không nhịn được, quát lên một tiếng, “Đợi đã!”
Trong đám người huyên náo, giọng cô không lớn, thậm chí gần như nhanh chóng bị nuốt mất.
Trừ Hoắc Hoành ra thì không có ai nghe thấy.
Hoắc Hoành đang muốn quay lại nhìn cô thì thấy Nhiếp Nhiên cất bước đi tới bên cạnh bàn, đập chai rượu trên bàn.
“Choang…” một tiếng, âm thanh lanh lảnh vang lên, chai rượu thủy tinh bắn khắp nơi.
Lập tức, tất cả mọi người đều im bặt.
Ngay cả Phó lão đại cùng với đám anh em đang bừng bừng hứng thú kia cũng bị hành động của cô làm cho khựng lại.
Chương 1486.3NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Nhiếp Nhiên trầm giọng nói: “Người phụ nữ này, tôi muốn!”
Cô vừa nói như vậy, những tên cướp biển nhiều chuyện kia đều đồng loạt nhìn về phía Cao lão đại bên trên.
Cao lão đại bị làm phiền thì ngẩn ra, sau đó cau mày, bực mình nói: “Mày nói cái gì?”
Đám thuộc hạ đi theo Cao lão đại cũng khó chịu.
“Thằng kia, mày có hiểu quy củ không hả, món đồ này là của Cao lão đại rồi.”
“Đúng vậy, mày từ đâu chui ra hả, có tư cách gì nói chuyện ở đây!”
“Người của Phó lão đại đúng là càng lúc càng không có quy củ rồi!”
Nhiếp Nhiên mặc quần áo cướp biển lôi thôi, nhìn rất giống một thằng nhóc.
Cô đứng ở trong đám người, vẫn nhìn chằm chằm Cao lão đại, giọng nhẹ bẫng: “Quy củ là do người định, sửa một chút không phải là được rồi à?”
Một tên thuộc hạ của Cao lão đại khó chịu nhảy ra, chỉ vào mặt cô tức giận mắng, “Sửa đổi? Phó lão đại còn không có tư cách nói sửa quy củ, thằng oắt con không biết chui ở đâu ra như mày có tư cách gì nói muốn sửa!”
“Có phải mày thích ăn đòn không! Mày nói xem, tao nhất định sẽ đánh cho mày thoải mái!”
Tên thuộc hạ của Cao lão đại xắn tay áo lên ầm ĩ với Nhiếp Nhiên, Cao lão đại bên trên giơ tay lên ngăn lại.
Sau đó hắn cười châm biếm hỏi: “Ranh con, mày có một trăm nghìn tệ mua con đàn bà này không?”
“Có.” Nhiếp Nhiên dửng dưng nói.
Cao lão đại lập tức cười, “Chỉ dựa vào mày?”
Sự khinh thường và coi rẻ trong lời nói của hắn hoàn toàn không che giấu.
Rõ ràng hắn không tin lời cô.
“Từ trước đến giờ Phó lão đại đối xử với thuộc hạ rất rộng lượng, cho nên khi thuộc hạ mong muốn, anh ấy nhất định sẽ thỏa mãn.” Nhiếp Nhiên dừng một chút, quay đầu qua nhìn về phía Phó lão đại bên cạnh, “Đúng không? Phó lão đại.”
Phó lão đại đột nhiên bị điểm tên thì giật mình, “hả” một tiếng, nhìn giống như còn chưa hoàn hồn.
Nhưng cũng không thể trách hắn được, ai có thể ngờ đang yên đang lành Nhiếp Nhiên lại đột nhiên chạy ra đập chai rượu chứ.
Lúc ở trên đảo cô gái này không có một chút phản ứng nào, ngay cả khi nghe thấy bọn chúng trêu chọc, cô cũng không có bất cứ hành động gì.
Ai biết lúc này cô lại nổi điên như vậy.
Đám thuộc hạ của Phó lão đại đều há hốc mồm.
Chỉ có lão Phùng đứng ở sau lưng Phó lão đại thấy cô như vậy thì vẫn rất bình tĩnh.
Bởi vì ngay từ đầu hắn đã nhìn ra cô gái này không bình thường rồi.
“Phó lão đại? Anh định bỏ một trăm nghìn mua con đàn bà này cho thuộc hạ của anh à?” Lúc này, Cao lão đại đứng ở bên trên cũng chuyển tầm mắt về phía Phó lão đại.
“Chuyện này…” Phó lão đại do dự.
Hắn đã mua một người rồi, làm sao có thể vì Nhiếp Nhiên nổi điên không báo trước mà tốn thêm một trăm nghìn mua một người phụ nữ nữa?
Hơn nữa vừa rồi người bán đấu giá cũng nói, tính cô gái này rất mạnh mẽ, không cẩn thận sẽ bị thương.
Hắn không có hứng với kiểu con gái này.
Lúc Phó lão đại đang định từ chối thì nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên ở bên cạnh đều đều vang lên, “Vừa rồi không phải Phó lão đại đã nói bao nhiêu tiền cũng có thể mua à?”
Vừa rồi?
Hắn nói câu này lúc nào?
Sao hắn lại không nhớ?
Hình như hắn chưa từng nói chuyện với cô mà?
Phó lão đại cau mày, cố gắng hồi tưởng lại lời vừa rồi.
Cuối cùng mới nhớ ra!
Đúng là hắn đã nói lời này, nhưng không phải nói với cô, mà là với Nhị thiếu!
Chẳng lẽ Nhị thiếu thích kiểu người thế này à?
Nữ vệ sĩ này muốn mua cô gái này cho Nhị thiếu?
Nhưng không phải nữ vệ sĩ này có gì đó với Nhị thiếu à?
Sao lại…
Chương 1486.4NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Hắn tò mò nhìn Hoắc Hoành bên cạnh, lại nhìn Nhiếp Nhiên, để đề phòng bất trắc, cuối cùng gật đầu nói: “Đúng! Không sai! Một trăm nghìn, tôi mua!”
Cao lão đại nghe thấy thế, sắc mặt sầm xuống, “Phó lão đại, anh thế này là không hợp quy củ.”
“Tôi cũng không biết thằng nhóc này lại đột nhiên nói muốn người phụ nữ này, hay là… Cao lão đại, anh nhường cho thuộc hạ của tôi đi.” Phó lão đại đương nhiên biết như vậy là không hợp quy củ, nhưng ngộ nhỡ thật sự là Hoắc Hoành muốn, hắn mà không nói thế, há chẳng phải là không ổn sao?
Nhưng lời này đến tai Cao lão đại lại thành ý khác, hắn nâng cao giọng: “Mẹ kiếp, phụ nữ tôi mua lại nhường cho thuộc hạ của anh? Sao hả, có phải là coi thường tôi không? Phó lão đại!”
Phó lão đại cũng biết nói ra lời này không hay lắm, suy nghĩ nửa ngày mới thương lượng: “Sao tôi lại coi thường Cao lão đại được, tại vì thuộc hạ của tôi thích thôi, cùng lắm… cùng lắm là một trăm năm mươi nghìn, anh xem được không?”
Lần này Cao lão đại nổi giận thật, “Cút ngay đi! Anh cảm thấy ông đây thiếu năm mươi nghìn của anh à?”
“Vậy hai trăm nghìn?”
Phó lão đại lập tức tăng thêm năm mươi nghìn nữa.
Nhưng đáng tiếc Cao lão đại không hề cảm kích với việc thêm giá của Phó lão đại chút nào, hắn buông cô gái dưới người ra, đứng lên, trong mắt mơ hồ lộ ra lửa giận, “Phó lão đại, bây giờ rốt cuộc anh có ý gì! Muốn thể hiện mình là một lão đại tốt à? Tôi nói cho anh biết, anh đừng vì một thuộc hạ vớ vẩn mà phá hỏng quy củ ở đây, đến lúc đó anh sẽ không chịu nổi cái giá đó đâu!”
“Không đến nỗi như vậy chứ Cao lão đại, chỉ là một người phụ nữ thôi mà.” Dù sao cũng là mình đuối lý, Phó lão đại không dữ tợn như vừa rồi nữa, vô cùng khó xử quay sang khiển trách Nhiếp Nhiên: “Cái thằng này, lúc nãy đấu giá thì không muốn, bây giờ lại muốn, mày muốn khiến ông đây khó xử à!”
Ý của hắn rõ ràng là muốn từ chối.
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, lại nhìn cô gái nằm dưới đất, “Tôi tưởng là cô gái này không khác gì mấy người trước, sắp chết đến nơi cho nên mới không trả giá. Ai ngờ cô ta lại mạnh mẽ như vậy, anh biết mà, tôi chỉ thích kiểu mạnh mẽ thế này thôi.”
“Ha! Thằng nhóc này nói mạnh miệng đấy, thân thể mày như thế kia còn muốn kiểu mạnh mẽ? Mày thuần phục được không? Đừng để đến lúc đó còn chưa làm được đã bị đạp tàn phế rồi!” Cao lão đại khinh thường cười nhạo.
“Ha ha ha ha…”
Trong nháy mắt, bên dưới vô cùng ồn ào.
Nhiếp Nhiên không hề nổi giận, cô chỉ nhìn hắn rồi nhếch mép lên, “Nói như anh đã thuần phục được rồi ấy.”
Sự chế nhạo thẳng thừng này khiến sắc mặt Cao lão đại lập tức thay đổi.
“Mẹ kiếp mày muốn chết à?!” Hắn giận đến nỗi mặt hơi vặn vẹo, nghiến răng ken két.
“Muốn chết thì không dám, tôi chỉ trả giá mới mà thôi.” Nhiếp Nhiên hình như đang cố ý chọc giận hắn, lại tiếp tục nói: “Hay là Cao lão đại đã dốc hết tài sản ra rồi?”
Quả nhiên, Cao lão đại cất bước đi về phía trước hai bước, “Phó lão đại, thuộc hạ của anh không hiểu quy củ như vậy, anh không định quản à? Hay là muốn tôi quản thay anh?”
Hắn vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn cũng đi tới.
Lần này Cao lão đại mang theo hơn năm mươi người tới, nhiều hơn so với Phó lão đại.
Lần này Phó lão đại cũng cuống lên, cho dù cô mua phụ nữ cho Hoắc Hoành thì cũng không thể dâng hết thuộc hạ của hắn lên, vì vậy hắn khẽ nhắc nhở: “Thằng ranh này, đừng có phá nữa, người này Cao lão đại đã mua rồi, tức là của Cao lão đại.”
Chương 1486.5NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Nhưng sao Nhiếp Nhiên có thể vì lời của hắn mà chùn chân, cô còn cười châm biếm, “Vậy ý Phó lão đại là cam kết vừa rồi của anh đều là chém gió à?”
Ở trước mặt mọi người, là lão đại mà bị “thuộc hạ” của mình nói như vậy, sao Phó lão đại có thể nhịn được, hắn lập tức tức giận khiển trách: “Thằng ranh này! Có phải mày uống nhiều rượu, bắt đầu say rồi không mà dám nói với tao như vậy! Nếu mày có bản lĩnh thì tự bỏ tiền ra mua với Cao lão đại đi!”
Hắn không chỉ không nhẹ không nặng dạy dỗ cô, mà còn mượn chuyện này đá lại cho Nhiếp Nhiên.
“Đúng vậy, thằng nhóc kia, mày có bản lĩnh thì tự mua đi!”
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì tự bỏ tiền đi.”
Đám người bị di chuyển sự chú ý, nhao nhao hô lên với Nhiếp Nhiên.
Ngay cả Cao lão đại trên bục cũng kiêu ngạo nói với cô: “Thằng ranh kia, nếu bây giờ mày có thể móc ra mười nghìn tệ, tao sẽ cho mày người phụ nữ này, thế nào? Tránh cho người khác nói ông đây bắt nạt người khác.”
Nhiếp Nhiên đứng đó im lặng.
Hoắc Hoành thấy cô mím môi không nói, khẽ cau mặt lại.
Mặc dù anh không biết tại sao Nhiếp Nhiên đột nhiên muốn cứu cô gái kia, nhưng anh biết, nếu Nhiếp Nhiên làm như vậy, nhất định là có lý do của cô.
Lúc anh đang định lên tiếng thay cô, Nhiếp Nhiên đã nói trước: “Tôi không có tiền.”
Giọng cô rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, giống như đang trần thuật, không bởi vì không có tiền mà tỏ vẻ mất tự nhiên hay chột dạ.
Người xung quanh nghe xong, đều xì miệng khinh thường.
“Không có tiền thì cút đi!”
“Không có tiền cũng dám cướp phụ nữ với lão đại, muốn chết à!”
“May mà hôm nay tâm trạng Cao lão đại tốt, nếu không mày chết chắc rồi!”
Mọi người quay ngón tay cái xuống dưới với cô, thể hiện sự châm biếm.
“Nhưng anh đã từng nói, không có tiền có thể đánh nhau phân thắng bại, đúng không?” Lúc này, Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt lạnh lùng lên tên cướp biển dẫn chương trình trên bục.
Tên cướp biển đó bị Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm thì hơi do dự, nhưng còn chưa nói gì đã nghe thấy Cao lão đại cười ầm lên, “Đánh nhau? Ha ha, tay mày nhỏ như thế kia còn muốn đánh nhau với tao à?”
Ở trong mắt hắn, với dáng vẻ gầy yếu nhỏ con của Nhiếp Nhiên, ngay cả bắt một con cá cũng vất vả.
Không chỉ Cao lão đại có suy nghĩ này mà Phó lão đại cũng có.
Từ đầu bọn họ đều cảm thấy Nhiếp Nhiên chỉ dựa vào khả năng trên giường để thành vệ sĩ bên cạnh Hoắc Hoành chứ không hề thật sự có bản lĩnh.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói chắc chắn: “Đúng.”
Cao lão đại cười khinh thường, “Được, hôm nay ông đây không đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra mày thì ông đây cùng họ với mày!”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không thay đổi, cô nhắc nhở một câu, “Cao lão đại, chúng ta chốt rồi nhé, ai thắng, cô gái này thuộc về người đó.”
“Được, nhưng điều kiện tiên quyết là mày phải có bản lĩnh đó đã!” Cao lão đại đứng ở trên bục cao đáp lời cô.
Nhiếp Nhiên định xong quy tắc trò chơi, khẽ cong khóe miệng lên cười.
Cô nhanh nhẹn cởi cái áo khoác vừa dày vừa nặng của mình ra, ném nhẹ vào trong lòng Hoắc Hoành, sau đó không quay đầu lại đi lên trên bục.
Chương 1486.6NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Đám cướp biển quay ngược ngón tay cái, không ngừng cười nhạo cô.
“Thế này… được sao?” Lúc này Phó lão đại lén hỏi Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiếp Nhiên, mơ hồ lo lắng trong lòng.
Theo lý mà nói, cô gái này hủy cả hang ổ cướp biển, bây giờ chỉ có một người, chắc không cần phải nói.
Nhưng vừa nãy cô bị say sóng, cũng chưa được nghỉ ngơi tử tế, ngộ nhỡ thân thể không chịu nổi thì làm thế nào?
Trong lúc anh lo lắng, Nhiếp Nhiên vòng qua bục, đi từng bước lên bậc thềm phía sau bục.
Người bên dưới thấy cô yếu ớt, còn không thể nhảy lên được thì tiếng dè bỉu càng lớn thêm.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh như thường đứng ở đối diện Cao lão đại.
Trên thực tế, không phải cô không nhảy được, chỉ là không muốn lãng phí sức lực thôi, quan trọng hơn là tại sao cô phải biểu diễn giống như một con khỉ trước mặt đám kém cỏi này?
Bọn chúng xứng sao?
“Xin mời, Cao lão đại.” Nhiếp Nhiên dửng dưng nói với người trước mặt.
“Vậy thì tao sẽ không khách sáo đâu.”
Cao lão đại cười lạnh rồi xông tới. Tốc độ của hắn khá nhanh, mỗi cú đấm tung ra đều rất mạnh mẽ.
Nếu là người khác có lẽ thật sự sẽ bị nắm đấm mang theo gió của hắn dọa, nhưng Nhiếp Nhiên thì không.
Nhiếp Nhiên thản nhiên, chủ động nghênh đón.
Cô dùng một tay giữ lấy cổ tay Cao lão đại, sau đó xoay một cái, vật đối phương qua vai một trăm tám mươi độ, quật hắn ngã xuống đất.
Ầm!
Tiếng vang nặng nề làm bụi bay lên mù mịt.
Lần ngã này không nhẹ.
Cô dùng cách tốn sức nhất, nguyên nhân là muốn xem thử Hoắc Hoành huấn luyện mình rốt cuộc có hiệu quả hay không.
Lúc đối mặt với một gã đàn ông vạm vỡ, rốt cuộc cô phải dùng bao nhiêu động tác mới có thể quật ngã hắn.
“Lão đại!” Đám thuộc hạ bên dưới thấy lão đại nhà mình ngã như vậy, không nhịn được bu lên trên.
Cao lão đại vốn cho là dùng một đấm sẽ có thể đánh ngã đối phương, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị đối phương đánh ngã.
Sao hắn có thể chịu được sự nhục nhã này! Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hắn giơ tay ngăn người bên dưới, chịu đựng cơn đau rát trên lưng, bò từ dưới đất dậy, sau đó lại xông tới.
Những tên cướp biển này thật ra đều ỷ vào mình có sức, trong tay có súng, ức hiếp người dân bình thường mà thôi.
Nếu thật sự tay không đánh nhau, làm sao có thể là đối thủ của người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như Nhiếp Nhiên.
Hắn vừa muốn tiến lên, Nhiếp Nhiên lại nghênh đón.
Lần này Cao lão đại đã có kinh nghiệm, biết cô muốn chụp tay mình nên thay đổi góc độ.
Ai ngờ lần này Nhiếp Nhiên không chụp tay hắn mà lướt qua bắp thịt trên cánh tay hắn, năm ngón tay chụp lấy cổ hắn, dùng một chân móc vào gót chân hắn.
Cao lão đại không có sức, đứng không vững, bị cô ấn nhẹ một cái, ngã thẳng ra phía sau.
Ầm!
Lại một cú ngã khiến người ở đây há hốc mồm.
“Khụ khụ khụ!”
Cao lão đại đau đớn, ôm cổ ho khan.
Người bên dưới thấy Cao lão đại ngã hai lần, những tiếng dè bỉu kia đều biến mất.
“Mẹ kiếp, ông đây không tin!” Cao lão đại lại bò từ dưới đất lên, trong mắt là ánh lửa do bị chọc giận.
Hắn lại lao đến lần thứ ba.
Nhiếp Nhiên thấy hắn chưa từ bỏ ý định, vẫn chạy đến chỗ mình, lần này không nghênh đón nữa mà chờ hắn ngoan ngoãn chạy tới.
Sau đó đến khi hắn sắp đánh mình, cô lắc chân di chuyển sát qua hắn, vòng ra sau lưng hắn.
Cuối cùng cô dùng hai tay siết lấy cổ hắn, khom người.
Cơ thể Cao lão đại lộn ngược ra phía sau, “ầm…” một cái ngã xuống đất.
Lần này Cao lão đại rõ ràng không bò dậy nhanh như hai lần trước, hắn kiêng dè đám thuộc hạ bên dưới đang nhìn mình, hòa hoãn mấy giây, sau đó chỉ có thể nghiến răng bò dậy.
Nhưng như vậy cũng vô ích, hắn lại nhanh chóng bị Nhiếp Nhiên hất xuống đất.
Hết lần này đến lần khác…
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếng ngã nặng nề vang lên liên tục khiến người ở bên dưới cuối cùng cũng hãi hùng khiếp vía.
Chương 1486.7NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Lúc này ánh mắt người ở bên dưới nhìn Nhiếp Nhiên đã từ coi thường dần dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng biến thành sợ hãi.
Không phải sợ hãi bởi vì cô đánh thắng Cao lão đại, mà là cô hất ngã Cao lão đại như miếng thịt nằm trên thớt.
Còn ngã như vậy nữa tim gan phèo phổi của Cao lão đại sẽ bị nát hết mất.
Hơn nữa, nhìn tên nhóc này gầy yếu, sao lại có sức lực lại dẻo dai thế này?
Cao lão đại đã thành thế này rồi, sao nhìn người này vẫn ung dung, không hề mệt mỏi?
Ngay cả Phó lão đại và đám thuộc hạ nhìn Nhiếp Nhiên cũng không tự chủ được nuốt nước miếng.
Ban đầu rốt cuộc bọn chúng không sợ chết thế nào mới dám trêu chọc cô?
Không bị cô đánh chết, có thể dùng từ may mắn để hình dung.
Lúc vẻ mặt người ở đây đều kinh ngạc, chỉ có một người nhìn vẫn còn ổn.
Đó chính là lão Phùng.
Thật ra, nếu nghĩ kĩ thì cũng không khó để phát hiện ra.
Nhị thiếu là ai, vệ sĩ của anh sao có thể được chọn tùy tiện, nhất định là trải qua sàng lọc vô cùng kĩ lưỡng.
Tất nhiên cô có năng lực này.
Ầm! Phía trên lại truyền đến tiếng ngã.
“Lão đại!” Đám thuộc hạ bên dưới cuống lên, ai cũng muốn xông tới, đáy mắt bọn chúng tràn đầy sự lo lắng.
Nhưng lần này Cao lão đại cũng không bò dậy nổi nữa.
Nhiếp Nhiên đứng trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “Thế nào, bây giờ có thể cho tôi người phụ nữ này rồi chứ?”
Lúc này Cao lão đại nằm dưới đất, mắt hoa lên, trong tai cũng phát ra tiếng ong ong.
Lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị đảo lộn, khó chịu muốn nôn.
Hắn yếu ớt trợn mắt, nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, nhưng không cam lòng nhận thua vào lúc này, mím chặt môi không chịu nói một câu.
Nhiếp Nhiên khẽ cười rồi ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc hắn đập mạnh một cái.
Người ở đây đều giật mình.
Hành động bạo lực như vậy khiến không ai dám kêu một tiếng.
“Sao hả, có thể cho rồi chứ?” Nhiếp Nhiên lại giữ lấy đầu hắn, hai hàng máu nóng chậm rãi chảy từ trong mũi hắn ra.
Cao lão đại đau đến nỗi nước mắt cũng đã ứa ra.
“Lão đại!”
“Lão đại!”
Người ở bên dưới thấy lão đại nhà mình chịu khổ như vậy, không thể nhịn được nữa, lập tức giơ súng nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Nhưng bàn về tốc độ thì những kẻ đó làm sao có thể so với Nhiếp Nhiên.
Bọn chúng vừa mới có hành động, Nhiếp Nhiên đã rút khẩu súng bên hông Cao lão đại ra, bắn về tên kia.
Đoàng! Đạn lao nhanh tới, ghim vào cánh tay tên kia.
“A!” Tên thuộc hạ kia còn chưa nhắm bắn, súng đã rơi xuống đất.
“Dám nổ súng với tao, mày chắc mày chán sống rồi chứ?” Nhiếp Nhiên vẫn duy trì động tác bắn, lạnh lùng lên tiếng.
Những tên còn lại bị phát súng này dọa cho không dám nhúc nhích.
Vừa rồi bọn chúng còn chưa nhìn rõ mà đối phương đã bắn, bây giờ súng đã ở trong tay đối phương, chỉ cần bọn chúng nhúc nhích, có thể sẽ bị ăn ngay một phát vỡ đầu.
Cao lão đại thấy tình hình bất ổn, cuối cùng hắn đành cắn răng nói: “Cô gái này… cho… cho mày…”
“Nhưng tôi vừa bắn người của anh bị thương rồi, chuyện này phải làm thế nào đây?” Nhiếp Nhiên sẽ không ngu đến nỗi cứ thả Cao lão đại ra như vậy.
Cao lão đại đã thua hoàn toàn, đành khuất nhục nói: “Là thuộc hạ của tao… không hiểu quy củ, nó… tự… tự chuốc lấy… không trách mày…”
“Các lão đại ở đây đều nghe thấy rồi, ngộ nhỡ sau này Cao lão đại chơi xấu, xin các vị lão đại làm chứng cho tôi.” Nhiếp Nhiên nhìn quanh một vòng, nói với đám cướp biển bên dưới.
Đám người kia đâu có còn dám coi cô là thằng nhóc không biết trời cao đất dày vừa rồi nữa, ai cũng nói: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi…”
Đồng thời thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc Phó lão đại kiếm đâu ra tên nhóc lợi hại như vậy chứ?
Không chỉ đánh nhau giỏi, kỹ thuật bắn còn rất tốt.
Hơn nữa quan trọng hơn chính là đầu óc cũng rất nhanh nhạy, còn biết dùng các lão đại để hãm chân Cao lão đại.
“Vậy thì cảm ơn Cao lão đại nhé!” Nhiếp Nhiên lấy được câu trả lời hài lòng, lúc này mới nhét khẩu súng lại vào hông Cao lão đại.
Chương 1486.8NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY, TÔI MUỐN!
Sau đó cô phân phó mấy anh em của Phó lão đại, “Đưa cô ta xuống cho tôi.”
Nói rồi cô chuẩn bị nhảy xuống trước.
Những tên thuộc hạ kia đã bị cách đánh thô bạo của cô làm cho sợ hãi, theo bản năng gật đầu đi lên.
Nhưng vừa mới chạm vào cô gái kia đã bị cô ta húc thẳng đầu vào mũi.
Tên cướp biển kia che mũi kêu ầm lên.
Sau đó hai người muốn lên giúp đỡ, kết quả cũng bị cô ta đánh lui xuống.
Nhiếp Nhiên thấy mấy tên ngu xuẩn kia không có tác dụng gì, chỉ có thể quay lại, đi tới trước mặt cô gái kia, ngồi xổm xuống.
Cô gái kia thấy Nhiếp Nhiên thì vô cùng cảnh giác, vừa rồi cô ta đã chính mắt thấy năng lực của đối phương. Để đề phòng Nhiếp Nhiên ra tay, cô ta đã chuẩn bị tâm lý quyết một trận tử chiến.
Nhưng qua mấy giây, Nhiếp Nhiên không làm gì cô ta mà đột nhiên hỏi: “Còn nhớ tôi không?”
Cô vừa nói như vậy, người bên dưới lập tức ngẩng đầu lên.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ là người quen cũ à?
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Ngay cả cô gái kia cũng nhíu mày, nhìn cô chằm chằm.
Dễ thấy là cô ta không nhớ lắm.
Nhiếp Nhiên dịch lại gần, thấp giọng nói: “Vào mấy tháng trước, trên máy bay chúng ta…”
Còn chưa nói xong, cô đã nhanh chóng giơ tay chém vào cổ cô gái kia.
Cô gái kia vốn đã yếu ớt, đâu có tránh né kịp trong khoảng cách gần như vậy, lập tức bị đánh trúng, ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên đã giải quyết xong, sau đó phân phó hai tên thuộc hạ đứng ở phía xa: “Kéo xuống.”
Ặc…
Thế là xong rồi à?
Đơn giản thế thôi?
Vừa rồi nói có nhớ hay không gì đó đều là giả à?
So với Cao lão đại bị đánh ngã hai lần, Nhiếp Nhiên thật sự là nhanh hơn nhiều.
Quả nhiên có lúc vẫn rất cần chỉ số thông minh.
Sau khi im lặng cảm thán, hai tên thuộc hạ kéo cô gái kia xuống.
Sự việc chen ngang này kết thúc, đám cướp biển kia lại tiếp tục chè chén say sưa.
Có phụ nữ càng làm cho bọn chúng trở nên điên cuồng hơn.
Những tên cướp biển mượn ánh lửa mờ tối cùng với những âm nhạc tiết tấu mạnh kia, trực tiếp ăn tại chỗ.
Tiếng nhạc xen lẫn tiếng kêu bi thương của phụ nữ cùng với tiếng thở hổn hển của đàn ông, khiến cho Nhiếp Nhiên không tự chủ được cau mày lại.
Cô không bài xích cảnh này, nhưng cũng không cần phải làm bẩn mắt mình. Cô đi tới cửa sổ, nhìn bóng đêm giá rét nặng nề bên ngoài.
Hoắc Hoành nhân lúc nhiều người định đi tới thì bị Phó lão đại đã sảng khoái xong ngăn lại.
Hắn sung sướng kéo quần lên, đi tới chủ động cụng ly với Hoắc Hoành, “Nhị thiếu, vệ sĩ nhà anh không chỉ có năng lực, mà còn rất hiểu khẩu vị của anh.”
Hoắc Hoành chỉ mỉm cười, không nói gì.
Anh cảm nhận được Nhiếp Nhiên cứu người xong cũng không lộ ra tâm trạng vui vẻ gì mà càng thêm nặng nề, thậm chí còn mang theo chút nóng nảy.
Cuộc tụ tập vốn phải ba ngày ba đêm bởi vì sự tham gia của Nhiếp Nhiên mà khiến Cao lão đại rời đi trước, rút ngắn thành hai ngày một đêm.
Sau khi tụ tập kết thúc, các lão đại đi thuyền trở về.
Khi lên thuyền, đám thuộc hạ kia chỉ cô gái trong tay mình rồi hỏi: “Vậy… người này làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên không nhìn lấy một cái, chỉ nói hai chữ, “Tùy đi.”
Sau đó, cô quay về khoang thuyền, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy ở trên bục cô dũng mãnh như vậy, đám cướp biển kia cũng không dám chọc vào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, ném cô ta vào trong hầm rượu.
Trải qua hai ngày ầm ĩ, Hoắc Hoành khó khăn lắm mới có cơ hội có thể ở riêng với Nhiếp Nhiên, anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống.
“Tại sao phải cứu người này?”
Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt, cau mày lại, buồn phiền đáp: “Không biết.”
Hoắc Hoành thấy cô trốn tránh như trẻ con thì bật cười, giơ tay véo mũi cô, “Đừng giận mình nữa, nếu như hối hận, anh bảo Phó lão đại ném người này xuống biển cho cá mập ăn.”
Lần này Nhiếp Nhiên mới mở mắt ra, “Anh dám! Em tốn nhiều sức như vậy mới có được, anh dám ném xuống biển, em sẽ…”
Nói được một nửa, Hoắc Hoành nhướng mày, khẽ cầm lấy cằm cô, hơi nâng lên, “Làm gì anh? Cũng ném xuống biển à? Vì một người không quen biết mà lại ném người đàn ông của em xuống biển? Đúng không?”
Dáng vẻ anh rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có tâm trạng đâu đùa với anh, cô hất nhẹ tay anh ra.
Cô ngồi một mình ở trong góc, vẻ mặt bất an và phiền não cùng với sự tức giận không thể nào phát tiết.
Hoắc Hoành thầm thở dài trong lòng, dịch qua đó, ôm lấy cô.
Lần này Nhiếp Nhiên không kháng cự mà dựa vào ngực Hoắc Hoành, nghe tiếng tim đập có quy luật của anh.
Hai người cứ ngồi yên lặng ở bên trong khoang thuyền. Chỉ như vậy thôi mà sự bất an và phiền não trong lòng cô lại theo thời gian và tiếng sóng biển ngoài cửa sổ dần dần lắng xuống.
Qua khoảng nửa phút, cô mới đột nhiên nói một câu, “Vâng, em hối hận rồi.”
“Ồ? Sao thế?” Hoắc Hoành thấy cô chủ động nói chuyện, lúc này sự lo lắng trong lòng mới vơi đi.
Trời mới biết anh sợ cô chịu đựng không nói chuyện, chôn giấu chuyện này trong lòng, giống như chuyện Cổ Lâm lần trước thế nào.
Nhưng may mà lần này cô cũng sẵn lòng chủ động nói rồi.
Có thể nói là cuối cùng anh cũng đã vị trí ở trong lòng cô không?