Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1500



Chương 1500.1CHỈ CÓ CÔ LÀ CÓ THỂ TIN TƯỞNG!
Tiếng súng kia vang lên ở nơi trống trải dọa cho Nhiếp Dập giật mình, nhào thẳng vào trong lòng Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên đâu có thời gian để cho nó run lẩy bẩy trong lòng mình, cô kéo nó chạy thẳng về phía quốc lộ.

Đoàng! Lại một tiếng súng vang lên, đạn lao tới từ phía sau.

Nhiếp Nhiên thì mải lo kéo Nhiếp Dập chạy, còn Nhiếp Dập thì đã hoàn toàn sợ chết, cắm đầu cắm cổ chạy theo.

Nhưng con đường quốc lộ còn chưa xây xong này chồng chất từng tảng đá lớn xung quanh, trên đường còn có đá vụn, vô cùng khó chạy.

Sau khi kiên trì mấy phút, Nhiếp Dập ngã nhào xuống đất.

Cùng lúc đó, một viên đạo lao đến từ phía sau.

Con ngươi của Nhiếp Nhiên co lại, theo bản năng nhào qua, nhưng lúc thuận thế lăn vào đống đá đối diện kia, cơ thể cô cứng đờ, sau đó va thẳng vào rào chắn trên đường.

Bởi vì quá dùng sức nên nhất thời không thể nào kìm lại, Nhiếp Dập cũng bị va vào rào chắn giống như Nhiếp Nhiên, gáy đập vào đó khiến nó đau nổ đom đóm mắt.

“Má! Đau chết tôi rồi, có phải chị cố ý không hả!” Nó ngẩng đầu lên, tức giận chất vấn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh.

Nhưng lúc nó ngẩng đầu lên thì thấy Nhiếp Nhiên dựa vào đó cau mày lại.

“Này, chị làm sao thế?” Nó phát hiện ra sự khác thường của Nhiếp Nhiên, không nhịn được ngồi thẳng lên, vội vàng hỏi: “Chị đừng dọa tôi, chị…”

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy “đoàng…” một tiếng bên tai, viên đạn bắn tới, vừa vặn bắn trúng vào tảng đá, đá rơi ào ào xuống.

Nhiếp Dập vội vàng bảo vệ đầu, sợ bị đá đập trúng.

Nhiếp Nhiên ở bên cạnh cũng lập tức rút khẩu súng bên hông ra, giơ tay lên, bắn ba phát súng ra ngoài.

Quả nhiên tiếng súng phía đối diện dừng lại.

Nhiếp Dập lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nhìn thấy cổ tay Nhiếp Nhiên có cái gì giống như giọt nước đang chậm rãi nhỏ xuống, nó kinh hãi hét lên, “Chị… tay chị…”

Nhiếp Dập có ngốc thế nào cũng không thể không biết đó là cái gì!

Máu…

Chị ta bị thương rồi!

Nhất định là vừa rồi lúc cứu mình chị ta đã bị súng bắn trúng!

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng súng bên ngoài tạm thời ngừng lại, chỉ sườn dốc nhỏ sau lưng Nhiếp Dập: “Đi mau! Mau chạy xuống dưới đi!”

Nhiếp Dập nghe thấy có thể chạy, lập tức bước ra bên ngoài rào chắn, nhưng sau đó nó dừng lại, do dự nhìn Nhiếp Nhiên, “Nhưng… nhưng chị thì làm thế nào? Chị… chị… chị chảy máu rồi… chị… chị sẽ không… sẽ không chết chứ?”

“Em mau đi đi.” Vì để máu ở vết thương chảy chậm hơn, Nhiếp Nhiên buông cánh tay đó xuống, một tay cầm súng sống mái với gã đàn ông ở bên ngoài.

“Nhưng mà… nhưng chị… chị chảy máu rồi… tôi…”

“Đi mau! Đừng ở đây liên lụy đến chị!”

“Nhưng mà chị…”

Sự do dự của Nhiếp Dập cuối cùng khiến Nhiếp Nhiên gầm lên một tiếng, “Cút! Còn sợ chị bị thương chưa đủ nhiều đúng không!”

Nhiếp Dập bị mắng cũng lập tức nổi giận.

Bỏ đi, chị ta chết cũng là đáng đời!

Tốt bụng bị coi là lòng lang dạ thú!

Nó nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên một cái, dứt khoát theo khe hở rào chắn chui ra ngoài, từ từ tụt xuống sườn dốc phía dưới.
Chương 1500.2CHỈ CÓ CÔ LÀ CÓ THỂ TIN TƯỞNG!
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần nó đi, tiếp theo sẽ không phải là vấn đề.

Cô dựa vào đó, nhìn khẩu súng trong tay mình, tháo khay đạn ra.

Bên trong chỉ còn lại một viên đạn.

Trên thực tế, nếu như có thể Nhiếp Nhiên cũng muốn đưa nó an toàn về trường học.

Để cho nó đi một mình, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì đó, cô cũng không phân thân được.

Đây là cái giá rất lớn.

Nhưng bây giờ đã không có bất cứ cách nào nữa rồi.

Nhiếp Nhiên cầm chặt khẩu súng trong tay, nghe từng tiếng súng vang lên bên ngoài.

Cô phải đợi, đợi gã đàn ông kia đi tới, nhanh chóng cho hắn một phát.

Cô nín thở chú ý động tĩnh phía sau tảng đá, toàn thân căng thẳng đến mức báo động.

Xào xạc…

Chỉ một lát sau, một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Xào xạc xào xạc…

Sau đó âm thanh càng ngày càng vang, càng ngày càng rõ.

Nhiếp Nhiên cho là gã đàn ông đó vòng qua bên ngoài rào chắn chuẩn bị đánh lén, vì vậy gần như theo bản năng quay đầu, cầm súng nhắm về phía đó.

Ánh mắt hung ác sát khí của cô dọa cho bóng đen bên ngoài kia sợ hết hồn: “Là tôi, chị… chị đừng bắn… bắn bừa!”

“Mẹ kiếp, em lại chạy lại làm gì thế?!” Nghe ra giọng Nhiếp Dập, Nhiếp Nhiên tức giận hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 474

“Tôi muốn quay lại thì quay lại, còn phải cần được chị đồng ý à?” Nhiếp Dập chui từ bên ngoài rào chắn vào.

Tuy lúc nói chuyện nó vẫn bày ra cái dáng vẻ tiểu thiếu gia tùy hứng ngông cuồng, nhưng thông qua ánh sáng mông lung yếu ớt phía xa, Nhiếp Nhiên vẫn có thể thấy được vẻ mặt nó thoáng chút lúng túng và kỳ cục.

Cô bật cười: “Sao thế, không phải là em muốn ở lại đồng sinh cộng tử với chị đấy chứ?”

Nhiếp Dập bị chọc đúng tim đen càng lúng túng hơn liền ầm ĩ: “Ai muốn đồng sinh cộng tử với chị!”

“Vậy còn không mau đi đi!”

“Tôi không đi.” Nhiếp Dập ngồi xổm ở đó, cho dù trên mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không chịu rời đi.

Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ buồn cười của nó, tốt bụng nhắc nhở một câu, “Đừng quên, chị chết rồi thì sẽ không có ai tranh nhà họ Nhiếp với em nữa.”

“Tôi là con trai, cho dù chị còn sống, ba cũng sẽ giao nhà họ Nhiếp cho tôi.” Nhiếp Dập lấy một cái khăn tay sạch sẽ trong túi ra đưa qua.

Dễ nhận thấy là nó rất rõ Nhiếp Thành Thắng yêu thương nó thế nào nên mới trả lời tự tin như vậy

Nhiếp Nhiên thấy phép khích tướng của mình không ăn thua, dứt khoát dọa nó: “Cũng đúng, hay là thế này đi, chị giết em, nhà họ Nhiếp sẽ thuộc về chị.”

“Chị thôi dọa tôi đi, nếu chị thật sự muốn giết tôi, vừa rồi đã không đi ra rồi. Còn nữa, bây giờ chị có năng lực gì mà giết tôi.”

Vừa rồi lúc chạy trốn, nó nghĩ đi nghĩ lại, trước đó là vì quá khiếp sợ, hơn nữa sự không tín nhiệm và không có thiện cảm với Nhiếp Nhiên trong thời gian dài mới khiến nó cho rằng Nhiếp Nhiên xuất hiện là có ý đồ.

Nhưng bây giờ cô vì cứu nó mà bị thương như vậy, nếu nói cô muốn giết nó, vậy thì tuyệt đối là không thể.

Nó vẫn chưa ngu ngốc đến mức đó.

Nhiếp Nhiên thấy nó có vẻ tự tin liền cười lạnh giơ súng trong tay lên, “Vậy khẩu súng này có năng lực giết chết em chứ?”

Nhiếp Dập thấy cô không nhận cái khăn tay của mình, dứt khoát giơ tay ra tóm lấy cái tay bị thương của cô, ung dung nói, “Súng của chị hết đạn rồi.”
Chương 1500.3CHỈ CÓ CÔ LÀ CÓ THỂ TIN TƯỞNG!
Ởtrường quân đội hai năm, Nhiếp Dập ít nhiều vẫn học được một số thứ, trừ một số bí quyết tự phòng vệ ra, băng bó chữa trị cấp cứu cầm máu thế nào nó cũng học hết rồi.

Chỉ có điều không băng bó tốt bằng những học sinh xuất sắc kia, trông xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn lỏng lẻo rơi ra.

Nhiếp Nhiên nhìn tay nghề của nó, dè bỉu hỏi: “Sao em biết chị hết đạn rồi?”

“Sau khi đi tôi không nghe thấy chị bắn trả.”

Nhiếp Nhiên lập tức bật cười, suy nghĩ gì nông cạn vậy?

Nếu như gã đàn ông đó cũng có thể nghĩ như Nhiếp Dập thì tốt.

“Này, chị cũng hãm hại em không ít.”

“Chị yên tâm, đợi xong chuyện lần này, tôi sẽ hãm hại lại chị!”

Sau khi nói xong, Nhiếp Dập buộc cố định chỗ bị thương của cô lại, nhưng tiếc là máu đã nhanh chóng nhuốm hết cái khăn tay của nó, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

Vì thế nó quyết định: “Đi, tôi đưa chị đến bệnh viện!”

Nói rồi, nó vòng cái tay còn lại của Nhiếp Nhiên qua vai mình, muốn đỡ cô đi.

Nhiếp Nhiên cười nhấc tay ra, “Em còn muốn đỡ chị à?”

“Tôi nhỏ hơn chị, nhưng tôi là con trai.” Trên gương mặt bị đánh giống như đầu heo của Nhiếp Dập lần đầu tiên kiên nghị như vậy.

Nhiếp Dập đã 14 tuổi rồi, dù sao cũng là con trai, lớn nhanh hơn con gái, mới hai năm mà chênh lệch chiều cao với Nhiếp Nhiên đã không tính là quá lớn nữa.

Đoàng! Lại một tiếng súng vang lên từ phía xa.

Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, rút tay mình về, nói với nó: “Được rồi, cho dù kéo chị đi em cũng không đi nhanh được. Đợi lát nữa gã kia đến, em nhào vào hắn từ phía sau giúp chị.”

Nhiếp Dập vừa nghe thấy thế, sự kiên cường vừa rồi lập tức giống như quả bóng da xì hơi, “Chị bảo tôi nhào vào hắn? Tên đó đô con như vậy, tôi làm sao có thể! Hơn nữa hắn có súng!”

Có súng mới là trọng điểm!

Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Vậy ý của em là để chị lên? Đừng quên, vừa rồi là tự em nói em là con trai, vậy bây giờ là lúc thể hiện một chút rồi.”

“Chị!” Nhiếp Dập lập tức nghẹn lời.

Nhiếp Nhiên chỉ tảng đá phía sau, “Chị sẽ ở kia thu hút sự chú ý của hắn, đến lúc đó em nhân cơ hội lao từ phía sau đến quật ngã hắn, có khả năng lấy được súng thì giết chết hắn luôn cũng được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 161

Quyết định ác nghiệt của cô khiến Nhiếp Dập kinh hãi, “Chị bảo tôi giết người?”

Nhiếp Nhiên bị vẻ mặt trắng bệch của nó làm cho buồn cười, thật ra cô chỉ tùy tiện nói thế mà thôi.

Nhưng bây giờ thấy nó bị dọa hết hồn vía như vậy, cô lại nổi ác ý muốn trêu nó một chút, “Đúng thế, em không giết hắn, hắn sẽ giết chết chúng ta.”

Nhiếp Dập không phản bác nữa.

Đúng vậy, bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong, không phải là đối phương chết chính là bọn họ chết, lúc cần thiết, nó tuyệt đối không thể nương tay.

Đoàng! Đoàng! Tiếng súng liên tiếp truyền từ phía xa đến.

“Mau ngồi xuống!” Nhiếp Nhiên dùng cánh tay bị thương cố gắng kéo Nhiếp Dập xuống.

Cô cẩn thận đếm xem hắn đã bắn tổng cộng bao nhiêu phát súng, từ đó phán đoán xem hắn có bao nhiêu khẩu súng trong tay.

Sau khi nghe được tiếng súng thứ mười chín, phát súng cuối cùng mãi không bắn ra, mà chỉ có tiếng bước chân đang từ từ tới gần.

Lúc này, Nhiếp Nhiên cơ bản có thể chắc chắn, trong tay gã đàn ông kia chỉ có khẩu súng hai mươi viên đạn.

Cô cầm chặt súng trong tay, yên lặng chờ gã đàn ông kia đến gần.

Khi đến gần chỗ bọn họ, xung quanh không có gì che chắn, cô hoàn toàn có lòng tin có thể một phát súng hạ gục đối thủ.

Bịch…

Bịch… bịch…

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Nhiếp Nhiên nín thở, cầm chặt súng trong tay, ngón trỏ đã đặt lên trên cò súng, chờ đến giây phút bắn phát cuối cùng.

Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một.

Cô đếm nhẩm trong lòng, đến cuối cùng, cô đột nhiên lao ra khỏi tảng đá, nhắm chuẩn vào gã đàn ông đang đi đến.

Đoàng!

Gã đàn ông cách đó không xa đứng sững tại chỗ, ngẩn ra hai ba giây, sau đó ngã xuống đất.

Nhiếp Nhiên nhìn gã đàn ông dưới đất, ngón tay còn chưa bóp cò vẫn duy trì động tác chuẩn bị bắn.

Dễ thấy phát súng kia căn bản không phải do cô bắn.

Cô lập tức xoay người nhắm vào điểm bắn phía xa.
Chương 1500.4CHỈ CÓ CÔ LÀ CÓ THỂ TIN TƯỞNG!
“Là tôi.” Người ở phía xa hô lên rồi chạy tới.

Nhiếp Nhiên nghe tiếng, biết người tới là ai.

Cửu Miêu!

Sao cô ta lại tới đây?!

Nhiếp Nhiên cau mày, phòng bị nhìn chằm chằm Cửu Miêu chạy từ xa đến, vẫn không buông khẩu súng trong tay xuống.

Hình như Cửu Miêu cũng không sợ cô sẽ đột nhiên nổ súng mà đi tới bên cạnh cô, giục: “Đi mau, dân làng dưới núi nghe thấy tiếng súng đã nghi ngờ rồi.”

“Sao lại là chị?” Nhiếp Dập nhìn thấy Cửu Miêu, kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó chui từ sau lưng Nhiếp Nhiên ra, “Sao chị lại đến đây?”

“Không còn nhiều thời gian nữa, xe của tôi ở bên kia, chúng ta phải đi ngay.” Cửu Miêu định đỡ Nhiếp Nhiên.

Nhưng Nhiếp Nhiên không nhận, cô che tay tự đi ra sau núi.

Đến khi ba người bước lên xe, Cửu Miêu lập tức khởi động động cơ, quay đầu lái xuống núi.

Ở bên trong xe, Nhiếp Dập căng thẳng nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, đến khi xuống đường núi, ra khỏi ngoại ô, biết mình đã hoàn toàn an toàn rồi, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy cũng có tâm trạng hỏi lại Cửu Miêu, “Sao chị lại ở đây?”

Từ trước đến giờ Cửu Miêu không thích nói nhiều, lại đang lái xe nên chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng.

“Đúng lúc đi ngang qua à?”

“Ừ.”

“Vậy thật là khéo!”

Nhiếp Nhiên nghe thấy nó nhiệt tình nói chuyện như vậy, khẽ cau mày lại, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lại nói chuyện mấy câu, Nhiếp Dập mới nghĩ đến Nhiếp Nhiên ở phía sau, sau đó nói với cô: “À đúng rồi! Chị có biết mấy ngày trước chính là người này đã cứu tôi một lần không! Đây là lần thứ hai chị ấy cứu tôi rồi đáy!”

Nhiếp Nhiên không chịu nổi nó lắm mồm như vậy, vì vậy nhìn cảnh đường phố bên ngoài, sau khi chắc chắn đã an toàn, cô lập tức nói: “Dừng xe!”

Cửu Miêu ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên qua kính chiếu hậu thì thấy cô nhìn chằm chằm mình, lạnh giọng ra lệnh: “Tôi muốn cô dừng xe!”

Cửu Miêu không hiểu tại sao cô phải làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo cô, dừng xe ở bên đường.

Xe vừa dừng lại, Nhiếp Nhiên đã đẩy cửa xe ra, kéo Nhiếp Dập, “Xuống xe.”

Nhiếp Dập không hiểu hỏi: “Tại sao? Chúng ta còn chưa tới nơi.”

Nhiếp Nhiên không nói gì, chỉ mạnh mẽ kéo nó đến một nơi kín đáo cách đó một khoảng nhất định, rồi nghiêm túc cảnh cáo nó: “Quên hết chuyện ngày hôm nay, quên toàn bộ, nghe rõ chưa?”

Nhiếp Dập cau mày hỏi: “Tại sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: 13: Đặt Lạc Và Óc Chó Vào Vị Trí Của Người Khác 3

“Không có tại sao! Em chỉ cần quên toàn bộ! Bao gồm cả sự tồn tại của chị! Hiểu chưa?” “Nhưng mà…”

Nhiếp Dập vẫn muốn nói gì đó Nhiếp Nhiên đã không kiên nhẫn ngắt lời: “Không có nhưng nhị gì hết! Em không hy vọng ba biết chuyện em lén chạy ra khỏi trường quân đội, còn suýt nữa bị giết đúng không!”

Nhiếp Dập ở nhà được chiều hư rồi, từ trước đến giờ ưa mềm không ưa cứng, vào lúc này bị Nhiếp Nhiên cảnh cáo như vậy nên hơi không vui. Nó nhướng mày, sau đó lại đắc ý cười, “Chị sợ tôi nói như vậy, có phải chị cũng có bí mật gì không thể cho ai biết không?”

Nhiếp Nhiên thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi gì.

Cô không tin Nhiếp Dập có thể nhìn ra cái gì.

Quả nhiên, sau khi dừng lại hai ba giây, đã nghe thấy thằng nhóc này nói như rất hiểu biết: “Bây giờ rõ ràng chị nên huấn luyện mới đúng mà lại tới đây, chẳng lẽ không phải là chị lén chạy ra ngoài chơi à?”
Chương 1500.5CHỈ CÓ CÔ LÀ CÓ THỂ TIN TƯỞNG!
Nhiếp Nhiên bật cười, “Chị có thể nói là chị xin nghỉ, em có thể không? Trường quân đội kiểm soát 24/24 giờ, nếu em gặp chị ở bên ngoài, vậy là thừa nhận em lén chạy ra ngoài, đến lúc đó em cảm thấy là lỗi của chị lớn, hay là lỗi của em lớn?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

“Chị!”

Muốn đấu miệng lưỡi, giở thủ đoạn với Nhiếp Nhiên, trừ hai thầy trò Hoắc Hoành và Lý Tông Dũng ra, gần như không có người thứ ba.

Cho dù là Nhiếp Thành Thắng cũng chưa chắc chơi lại cô, huống hồ là con trai ông ta.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Nhiếp Dập, Nhiếp Nhiên lại nghiêm túc nhắc nhở: “Nhớ lấy, chuyện ngày hôm nay em nhất định phải giấu kĩ trong lòng! Không được tiết lộ với bất cứ ai! Kể cả là mẹ em cũng không được! Còn nữa, đám người kia không phải dạng hiền lành gì đâu, thời gian tiếp theo ngày nào em cũng phải trốn ở trong trường học cho chị, không được bước ra ngoài một bước! Bởi vì một khi bị bọn chúng tìm được em, em sẽ không may mắn như vậy nữa. Không phải lần nào chị cũng có thể cứu em.”

Câu nói cuối cùng của cô khiến câu từ chối vốn sắp buột ra khỏi miệng Nhiếp Dập vòng lại cổ họng.

Nó nhìn cái tay áo của Nhiếp Nhiên, áo màu đen che giấu vết máu rất tốt, nhưng Nhiếp Dập rất rõ ràng, toàn bộ tay áo của cô chắc chắn đã nhuốm máu rồi.

Nếu như không vì nó, cô sẽ không bị thương.

Đúng như cô nói, không phải lần nào cô cũng có thể kịp thời trùng hợp cứu nó như vậy.

Nó im lặng một lát rồi ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi… tôi biết rồi…”

“Thời gian ngắn như vậy, chắc chắn đám người kia chưa nhận được tin tức, vẫn còn thời gian, em lập tức tìm xe trở về trường học. Nhớ kĩ, em chưa từng gặp chị, cũng không quen biết chị cùng với cô gái ở trong xe kia.”

“Chị ấy là người tốt. Chị ấy cứu tôi nhiều lần, thật sự là người tốt.” Nhiếp Nhập nhấn mạnh, thậm chí còn muốn quay đầu lại nhìn về phía Cửu Miêu.

“Không được nhìn cô ta!” Nhiếp Nhiên khẽ quát.

Nhiếp Dập mới vừa định quay đầu lại, lập tức dừng hình, đờ ra nhìn cô.

“Em đã từng gặp người tốt nào cầm súng trong tay, hơn nữa còn có thể bình tĩnh nổ súng giết người như vậy chưa?”

Câu vạch trần của Nhiếp Nhiên làm sắc mặt Nhiếp Dập lập tức thay đổi.

Đúng vậy, người tốt nào mà lại luôn mang súng theo người?

Nhiếp Nhiên là quân nhân nên mới luôn mang theo súng, nhưng con gái bình thường làm sao có thể mang súng theo được?!

Đạt được hiệu quả như mình muốn, Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này cảnh cáo nó lần cuối cùng: “Nhất định phải nhớ lời chị, nhớ từng từ chị nói, hiểu chưa?”

“Ừm.”

“Nếu như cô gái kia tìm em, em không được đi gặp, càng không được tùy ý tiết lộ bất cứ tin tức nào, đặc biệt là quan hệ của chị và em, còn cả chức vụ của ba! Biết chưa?”

“Ừm.”

“Từ trước đến nay em chưa hề ra khỏi trường học, vết thương trên mặt thì em về nghĩ cách tự che giấu, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Nhiếp Dập gật đầu liên tục như con gà mổ thóc, nhớ kĩ lời cô vào đáy lòng.

Bởi vì ở trong nháy mắt đó nó phát hiện, vào giờ phút này, trừ người chị cùng cha khác mẹ trước mắt này ra, nó không thể tin tưởng ai khác.

Cho dù nó và người chị này từ nhỏ không hòa thuận, cũng có rất nhiều ân oán, nhưng… vào lúc tứ cố vô thân này, chỉ có chị ta là người nó có thể tin tưởng vô điều kiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.