Chương 1530.1TÔI LÀM VIỆC, KHÔNG TỚI LƯỢT CÔ NHÚNG TAY VÀO!
Ông ta hét lên khiến người ở đầu kia dừng lại, cô không kiên nhẫn hỏi: “Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ông muốn thế nào! Nếu ông thật sự lo lắng không nỡ như vậy, thế thì ông đến đổi cho bọn họ đi.”
Nhiếp Thành Thắng ngẩn ra, “Cô nói cái gì?!”
Người trong bộ đàm giống như thuận miệng nói một câu như vậy, nhưng sau khi nói xong hình như cô cảm thấy mình nói rất có lý, “Đúng vậy, không phải ông sốt ruột muốn biết bọn họ ở chỗ nào à, vậy ông tự đến đây đổi lấy những binh lính này đi. Dùng một mình ông đổi hơn ba mươi binh lính, ông lời to rồi.”
Lời… lời to?
Nhiếp Thành Thắng nghe nói như vậy suýt nữa giận đến vẹo cả mũi.
Ông ta đường đường là sư đoàn trưởng, là nhân vật có cấp bậc cao nhất trong sư đoàn!
Chẳng lẽ còn không bằng binh lính bình thường của ba đội kia à?!
Người này rõ ràng là cố ý!
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng đen sì, nắm chặt cái bộ đàm trong tay, khớp ngón tay bởi vì quá dùng sức mà trắng bệch.
Cô gái trong bộ đàm lẩm bẩm một tràng, hiển nhiên đã xác định phương án này, quyết định luôn: “Thế này đi, tôi cho ông hai tiếng, nếu như mãi mà ông không đồng ý, vậy tôi cũng chỉ đành xử lý hết bọn họ thôi.”
Nhiếp Thành Thắng nghiến chặt răng, nói: “Cô sẽ không làm như vậy!”
Ông ta không tin cô dám làm như vậy.
Một khi đám người kia chết, bọn họ sẽ không còn tiền đặt cược, đến lúc đó cục diện chủ động sẽ biến thành bị động!
Nhưng người ở đầu kia bộ đàm lại vẫn dùng giọng điệu đó, cười nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem.”
Bộ dạng bình tĩnh nhởn nhơ đó khiến Nhiếp Thành Thắng không nắm chắc: “Cô không thể làm như vậy, cô…”
Ông ta còn chưa nói hết, tín hiệu nguồn điện của bộ đàm đã tắt.
Nhiếp Thành Thắng bị cô khiêu khích như vậy, giận đến nỗi chỉ muốn đập nát cái bộ đàm trong tay.
Binh lính đứng ở bên cạnh tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Sư đoàn trưởng, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Nhiếp Thành Thắng chống tay lên bàn điều khiển, vẻ mặt u ám, trong giọng nói nồng nặc sự tức giận, “Lập tức tra nguồn tín hiệu của bọn họ, xem có cá lọt lưới không!”
Anh lính bên cạnh vội vàng gật đầu rồi ngồi xuống, nhanh chóng bắt đầu thao tác trên bàn khiển.
Anh ta kiểm tra tất cả nguồn tín hiệu của cả ba đội một lần, đáng tiếc…
“Sư đoàn trưởng, không có một cái nào cả, tất cả hệ thống định vị và thiết bị điện tử đều đã bị tắt rồi.”
Nhiếp Thành Thắng càng siết chặt tay hơn.
Sau đó ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giọng dồn dập: “Vậy nguồn tín hiệu vừa rồi thì sao, có thể tra được không!”
Anh lính kia vội vàng thao tác một lần nữa, cuối cùng thất vọng lắc đầu, “Không được, thời gian quá ngắn, hình như đối phương tính được thời gian tắt nguồn điện, chúng ta không có cách nào tra ra được.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy vậy, tức giận đập tay lên bàn, thấp giọng mắng: “Đáng chết!”
Khó khăn lắm mới tìm được một nguồn tín hiệu, lại bởi vì thời gian quá ngắn mà không có cách nào tra được.
Sớm biết vậy thì vừa rồi đã dây dưa với cô ta để người âm thầm tra tìm vị trí mới đúng.
Bây giờ ba đội kia đều bị cô ta bắt, mình ở thế bị động, nếu muốn đàm phán với cô ta căn bản là không thể!
Trong khi Nhiếp Thành Thắng tức giận đến phát điên thì Nhiếp Nhiên bình tĩnh ngồi ở một góc trong rừng cây nhỏ, cong khóe miệng lên cười lạnh nhìn cái bộ đàm vừa bị tắt trong tay mình.
Chương 1530.2TÔI LÀM VIỆC, KHÔNG TỚI LƯỢT CÔ NHÚNG TAY VÀO!
Lúc này Nhiếp Nhiên vô cùng mong đợi xem Nhiếp Thành Thắng sẽ làm gì.
Cô rất muốn biết rốt cuộc ông ta có dùng chính bản thân để đổi không.
Nếu như đúng thế thì cô sẽ bái phục ông ta, vì binh lính của mình mà bỏ ra tất cả, ít nhất cũng được coi là một người đàn ông.
Nhiếp Nhiên nghịch bộ đàm, yên lặng chờ đợi câu trả lời sau hai tiếng nữa của ông ta.
“Cô Diệp, chúng tôi đã trói hết những tên đó rồi, bây giờ phải làm thế nào?”
Lúc này Phó lão đại đi từ phía xa đến.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn các binh lính vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê rồi nói: “Đợi.”
Phó lão đại mơ hồ hỏi: “Đợi cái gì?”
“Vừa nãy tôi đã đàm phán đơn giản với bọn chúng, định đổi một con tin làm tiền đặt cược, đó là một phần tiền đặt cược tốt hơn.” Nhiếp Nhiên lắc cái bộ đàm trong tay, khẽ mỉm cười với Phó lão đại.
Phó lão đại không hiểu rốt cuộc tiền đặt cược này sẽ tốt thế nào, nhưng hắn hiểu cô Diệp làm việc nhất định là có lý, hắn chỉ cần nghe theo là được.
Vì thế hắn không nói thêm gì nữa, quay về chỗ cũ vừa canh chừng những binh lính kia vừa đợi tiền đặt cược tốt hơn mà Nhiếp Nhiên nói.
Đám cướp biển kia ngồi quây quần một chỗ bắt đầu nghiên cứu cẩn thận những đồ vừa vơ vét được.
Vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp, bọn chúng chỉ mải lột đồ, căn bản không có thời gian nghiên cứu.
Bây giờ dù sao cũng ngồi không, bọn chúng dựa theo lời nói của Cửu Miêu rồi bắt đầu tháo ra nghiên cứu từng thứ một.
Nhưng thật ra thì bọn chúng cũng không nghiên cứu được cái gì.
Ban đầu, Nhiếp Nhiên đã đập nát rồi ném hết định vị GPS cùng với máy bộ đàm vào trong vũng bùn rồi, bây giờ chỉ còn lại một cái bộ đàm có thể liên lạc với Nhiếp Thành Thắng, lại còn là ở trong tay cô.
Còn những thứ khác trong túi cũng chẳng có gì ngoài băng đạn, dao găm, đèn pin kiểu nhỏ, còn có một ít đồ ăn bình nước cùng với đồ dùng chữa bệnh…
Cửu Miêu thì chẳng có hứng thú gì với những thứ này, thế là cô ta đi đến chỗ Nhiếp Nhiên.
Đám cướp biển kia thấy thế, cho là đôi tình nhân nhỏ này muốn nói chuyện riêng nên đều rất thức thời không đi qua đó quấy nhiễu bọn họ.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Cửu Miêu đứng yên ở trước mặt Nhiếp Nhiên, bình tĩnh nói.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên cười, trêu đùa: “Sao thế, lại muốn nói chuyện đời người với tôi à?”
Sau đó cô liếc mắt ra hiệu chỗ trống bên cạnh.
Cửu Miêu ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn phía trước, lạnh giọng hỏi: “Tiếp theo cô định làm gì?”
“Đám phán với bọn chúng để đổi một người.” Nhiếp Nhiên chống hai khuỷu tay lên trên sườn núi phía sau, nằm ngửa xuống, nhìn có vẻ rất nhàn hạ.
Cửu Miêu cau mày lại, “Đổi người? Tại sao phải đổi người?”
“Bắt nhiều người như vậy rất dễ xảy ra sơ suất, bắt một người quan trọng nhất thì ổn thỏa hơn, như vậy cũng tiện đàm phán điều kiện với bọn chúng, bắt bọn chúng rời đi.”
“Để bọn chúng rời đi?! Chẳng lẽ cô vẫn muốn giữ nơi này thay anh ta à?” Cửu Miêu quay đầu sang, kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.
Thấy cô im lặng không nói gì, cô ta cho là cô ngầm thừa nhận rồi.
“Tức là bây giờ cho dù biết anh ta muốn giết cô, cô vẫn muốn bán mạng cho anh ta?”
Cửu Miêu tự nói ra cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng gặp người phụ nữ nào ngu xuẩn thế này.
Hoắc Hoành đó rốt cuộc có cái gì tốt, mà lại đáng cho Diệp Nhiễm liều mạng vì anh ta dưới tình huống này?
Chương 1530.3TÔI LÀM VIỆC, KHÔNG TỚI LƯỢT CÔ NHÚNG TAY VÀO!
Cửu Miêu thấy Nhiếp Nhiên cúi đầu, duy trì sự im lặng thì trong lòng hơi tức giận.
“Diệp Nhiễm, cô điên rồi à? Tại sao cô phải làm như vậy? Người đàn ông này rốt cuộc có chỗ nào đáng cho cô phải vì anh ta thế này! Cô có biết trong những tên cướp biển kia lúc nào cũng có một tên sẽ nhân lúc loạn lạc mà ám sát cô sau khi nhận được mệnh lệnh không? Cô sẽ không cho là cô giết một người rồi thì sẽ không còn người thứ hai chứ?”
Từ trước đến giờ cô ta luôn nói chuyện lạnh nhạt, so với Lý Kiêu thì cô ta càng lạnh lẽo xa lạ hơn.
Cho nên về cơ bản đám người Giang Viễn nói chuyện với cô ta, cô ta gần như không bao giờ trả lời.
Nhưng cứ dính đến thái độ của Nhiếp Nhiên đối với Hoắc Hoành thì biểu hiện của cô ta hoàn toàn trái ngược với tính cách vốn có.
Nhất cử nhất động của Nhiếp Nhiên, sự im lặng của Nhiếp Nhiên đều có thể làm cho cô ta không có thể nào bình tĩnh được.
Chuyện này… không phải rất kỳ quái à?
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn cô ta, đuôi mắt vì đeo mặt giả mà bị kéo ra hơi dài, trong đôi mắt yên tĩnh lạnh lẽo như cái giếng cạn, nụ cười như khắc trên khóe miệng, “Rốt cuộc cô nhìn ở chỗ nào là tôi đang bỏ ra vì anh ấy?”
Trong con ngươi lạnh lẽo của Cửu Miêu lộ ra tia lửa giận, “Chẳng lẽ không đúng à? Rõ ràng bây giờ cô đã có tiền đặt cược rồi, hoàn toàn có thể dẫn bọn chúng vào đảo chủ coi như trả thù, sau đó nhân lúc loạn lạc rời đi. Tôi tin với năng lực của cô hoàn toàn có thể khiến người khác không tìm được cô, nhưng cô lại không làm như vậy, thậm chí còn trăm phương nghìn kế bảo vệ nơi đó, không chịu để lộ ra chút nào.”
Nhiếp Nhiên nhìn đi chỗ khác, giọng nói dửng dưng: “Tôi có dự tính riêng.”
Ánh mắt Cửu Miêu sắc bén, nhất thời quên mất thân phận của mình, châm biếm, “Dự tính? Dự tính gì, dự tính bảo vệ anh ta à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu sang, lại nhìn cô ta lần nữa.
Trong con ngươi u ám kia lộ ra sự cảnh cáo.
Nhưng Cửu Miêu đã hận rèn sắt không thành thép với Nhiếp Nhiên, không hề phát hiện ra hàm ý trong ánh mắt kia, cô ta tiếp tục nói: “Nếu như cô quên vết thương của cô ở đâu ra, tôi có thể nhắc nhở cô, là anh ta tìm người ám sát cô để lại.”
Nhiếp Nhiên khẽ híp đôi mắt hẹp dài lại, đáy mắt rét lạnh.
“Cô không muốn ở lại chỗ này, tôi có thể nghĩ cách để cô đi, dù sao bây giờ tôi cũng nắm tiền đặt cược rồi, muốn một chiếc thuyền cũng có thể.”
Cuối cùng cô vẫn dằn sự không vui trong lòng xuống, bình tĩnh nói. Có điều, nếu nghe kĩ thì vẫn sẽ phát hiện ra trong giọng nói bình tĩnh kia xen lẫn chút tàn bạo.
“Cô cảm thấy tôi ra ngoài một mình còn đường sống à?” Cửu Miêu trầm mặt hỏi.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức lạnh đi, sau đó cô túm lấy cổ áo cô ta nhấc cô ta lên, “Vậy cô dựa vào cái gì cho là ở lại chỗ này sẽ có đường sống?”
Tốc độ trở mặt và động tác của cô đều quá nhanh khiến Cửu Miêu không kịp đề phòng.
“Tôi đã từng bảo cô đừng có nhắc đến chuyện này chưa? Hả? Tại sao cô lại khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi hết lần này đến lần khác?” Đáy mắt Nhiếp Nhiên đầy sát ý không hề che giấu.
Lúc này Cửu Miêu mới phát hiện ra Nhiếp Nhiên đã nhịn mình rất lâu rồi.
Cô ta dừng lại mấy giây, bình ổn tâm trạng rồi nói: “Tôi chỉ là không hy vọng cô vì anh ta mà mất mạng.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, “Không hy vọng tôi vì anh ấy mà mất mạng? Tôi mất mạng hay không liên quan gì đến cô, cần cô ở đây quan tâm à?”
“Nhưng cô đã cứu tôi một lần, tôi không thể trơ mắt nhìn cô tự tìm cái chết được.”
“Tôi cứu cô là bởi vì cô đã cứu tôi, chỉ như vậy mà thôi. Giữa chúng ta đã không nợ nần gì nhau nữa rồi.” Nhiếp Nhiên đẩy cô ta ra rồi nhắc nhở: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, tôi làm việc chưa đến lượt cô chõ mồm vào. Nếu như cô không muốn làm, lúc nào cô cũng có thể đi, tôi sẽ không ép cô ở lại, vốn dĩ cũng không có ai biết đến sự tồn tại của cô.”
Chương 1530.4TÔI LÀM VIỆC, KHÔNG TỚI LƯỢT CÔ NHÚNG TAY VÀO!
Cửu Miêu bị đẩy lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chờ sau khi đứng yên rồi, cô ta mới lên tiếng: “Tôi chỉ muốn giúp cô.”
Rõ ràng là cô ta hoàn toàn không muốn rời đi.
“Giúp tôi?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu lạnh lùng liếc cô ta, “Nếu cô thật sự muốn giúp tôi, vậy thì ngoan ngoãn im miệng, nghe tôi ra lệnh làm việc đi! Còn những thứ khác, không cần cô lo nghĩ.”
Sau đó không ai nói gì nữa.
Mà đám cướp biển ở xa từ lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên túm cổ áo Cửu Miêu, bầu không khí vốn thoải mái lập tức thay đổi.
Bọn chúng thấp giọng thảo luận: “Chuyện gì thế, có phải A Cửu lại đắc tội với cô Diệp rồi không?”
“Không biết, nhìn dáng vẻ giống như lần trước.”
“Giống? Vậy há chẳng phải là A Cửu sắp bị đánh à?”
“Không phải chứ? Lại đánh à?”
Đám người kia cứ nghĩ đến cảnh tượng bạo lực cô Diệp đối với A Cửu tối hôm đó là lại không nhịn được run lên trong lòng.
A Cửu vốn đang bị thương, nếu như lại bị đánh thì sẽ chết đấy?
Rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà cô Diệp lại ra tay độc ác với bạn trai mình như vậy?
Nhất thời đám cướp biển kia cảm thấy A Cửu thật sự đáng thương, sao lại thích kiểu con gái vui giận thất thường thế này chứ?
Mà Giang Viễn ở bên cạnh nghe thấy đám người kia thấp giọng thảo luận, lập tức đứng lên lao qua bên kia.
Phó lão đại nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, “Mày đi đâu hả!”
“Anh Cửu không thể bị đánh nữa, vết thương của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn.” Giang Viễn nhìn chằm chằm Cửu Miêu với vẻ mặt lo lắng.
Phó lão đại quát khẽ: “Thế thì liên quan gì đến mày! Tao cảnh cáo mày, đừng làm loạn thêm nữa, chúng ta không đắc tội nổi với cô Diệp đâu, hiểu chưa!”
“Nhưng nếu anh Cửu chết thì làm thế nào!”
“Vậy nó chỉ có thể chết thôi! Mày tưởng là đám người chúng ta đắc tội với cô Diệp thì còn có thể sống à?!”
Không nói đến việc sau lưng cô còn có một Hoắc tổng, chỉ nói riêng bây giờ bọn chúng vẫn cần dựa vào cô Diệp để đánh đuổi đám cảnh sát biển này mới được, nếu không bọn chúng đều sẽ phải chết.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Không được! Anh Cửu không làm gì sai, tại sao anh ấy phải chết! Anh ấy…”
Giang Viễn vẫn muốn tiếp tục nói gì, lại bị Phó lão đại ngắt lời: “Ranh con, tốt nhất là mày an phận im miệng cho tao, nếu như mày không làm như vậy, bây giờ tao sẽ lập tức ném mày xuống đầm lầy! Cho mày chôn theo anh Cửu của mày trước!”
Lúc nói câu này, trong ánh mắt hắn lóe lên sự tàn bạo. Vẻ mặt đáng sợ đó lập tức khiến Giang Viễn sợ ngây ra.
Lúc bấy giờ, đám người này đều đặt sự chú ý lên Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu mà không biết là trong những binh lính bị trói sau lưng bọn chúng có hai người đã tỉnh lại, nhân lúc bọn chúng không chú ý, cầm hòn đá đã nắm trong tay từ trước bắt đầu cọ vào dây thừng.
Bọn họ vốn đã cắt được một lúc rồi, vừa rồi đám người này cách bọn họ tương đối gần, cho nên bọn họ không dám có động tác gì quá lớn, bây giờ có cơ hội, đương nhiên ai cũng bắt đầu tăng tốc.
Tiếng dây thừng bị cắt khiến những binh lính kia căng thẳng trong lòng, nhưng vẻ mặt bọn họ lại không thể có bất cứ chút khác thường nào, sợ đến lúc đó bị đám người kia phát hiện.
Ai cũng đều nín thở tập trung cứng đờ người ra đó, không dám nhúc nhích.
Bởi vì tay bị trói ngược ra phía sau, động tác này khiến cho bọn họ rất trầy trật, không thể nào nhắm chuẩn, vì thế sẽ cắt vào da, tạo thành từng vết thương nông sâu khác nhau.
Máu từ từ nhuộm đỏ dây thừng, nhưng những người đó giống như không cảm thấy gì, không ngừng cắt ở vị trí cổ tay.
Cuối cùng, một binh lính trong đó cắt được gần hết rồi, hai tay dùng sức giật một cái, một tiếng vang nhỏ xíu vang lên, thành công thoát khỏi sợi dây thừng.