Chương 1534.1GIỮ CON TIN – RẮN MẤT ĐẦU
“Cô Diệp, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Phó lão đại thấy Nhiếp Nhiên vui vẻ mới dám tiến lên trước hỏi.
“Tiếp theo đương nhiên là về nhà ăn cơm rồi, đánh thắng trận nhất định phải tự khao mình mới được.”
Bây giờ Nhiếp Thành Thắng ở trong tay bọn họ nên những người đó không dám tự tiện lên đảo.
Nhất định phải báo cáo lên trên, sau đó trải qua cuộc họp khẩn cấp rồi mới đàm phán với bọn họ.
Giờ cô chỉ cần chờ bọn họ đàm phán là được.
“Nhưng không phải cô nói như vậy thì đảo chủ sẽ bị bại lộ sao?” Phó lão đại cố gắng hạ thấp giọng hỏi.
“Đó là bởi vì nhiều người, sợ có người chạy trốn, bây giờ chỉ có một người thì còn sợ cái gì? Chẳng lẽ ngay cả một người mà các người cũng không trông được à?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái.
Cả người Phó lão đại gần như lập tức đóng băng, sau đó cao giọng nói: “Đúng đúng đúng, về nhà ăn cơm, về ăn cơm thôi!”
Hai mươi tên cướp biển xung quanh nghe thấy thế cũng vui vẻ hô lên phụ họa.
“A a a, về nhà ăn cơm thôi!”
“Đi đi đi, mau về thôi! Chúng ta về nướng đùi dê khao mình.”
“Không sai không sai, bây giờ chúng ta đã đánh thắng một trận lớn! Phải ăn nhiều đồ ăn ngon mới được.”
Dẫn theo “tiền đặt cược” tốt nhất của mình, đám cướp biển vừa hoan hô vừa đi về trung tâm hòn đảo, miệng không ngừng nhắc tối nay phải chúc mừng như thế nào.
Nghe lời bọn chúng, ngay cả Nhiếp Nhiên theo ở phía sau cũng cong khóe miệng lên cười, hiển nhiên rất hài lòng với cách dùng nhiều “cá nhỏ” đổi lấy một con “cá lớn” như vậy.
“Hóa ra cô muốn làm như vậy.” Lúc này Cửu Miêu bước chậm lại, đợi Nhiếp Nhiên ở phía sau đi lên sánh bước cùng mình.
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng chân mày lên.
Hóa ra cô ta hiểu lầm.
Cô ta tưởng là mình muốn đưa Nhiếp Thành Thắng về đảo chủ, sau đó nghĩ cách làm lộ đảo chủ ra, khiến bọn họ phát hiện ra kho vũ khí đạn dược ở đó khi cứu Nhiếp Thành Thắng.
Ha, người này có vẻ quyết tâm muốn làm lộ kho vũ khí đạn dược ra mới chịu đây.
Mặc dù nói mình trở về đúng là có mục đích, nhưng chắc phải khiến cô ta thất vọng rồi.
Nhiếp Nhiên hiếm khi cười tươi, nói với cô ta, “Trời đã tối rồi, đi mau lên.”
Cô không nói gì, nhưng khi Cửu Miêu thấy nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên, trong đầu đã tưởng tượng ra vở kịch lớn kia.
Mà cô ta đang yên lặng xem vở kịch kia mở màn.
Cứ như vậy, một đám người đưa Nhiếp Thành Thắng bị Nhiếp Nhiên ra lệnh bịt mắt lại quen đường quen lối vòng qua vòng ngoài hòn đảo, đi theo con đường nối tới nhà giam của đảo chủ.
Sau khi vào con đường kia rồi, Cửu Miêu mới phát hiện hóa ra con đường này lại nối thông với đảo chủ.
“Không phải bản đồ đã ghi hết rồi sao, sao còn kinh ngạc như vậy?”
Nhiếp Nhiên không hề bỏ lỡ ánh sáng lóe lên ở đáy mắt Cửu Miêu khi cô ta nhìn thấy mình đặt bản đồ lên bàn cho cô ta xem.
Vẻ mặt Cửu Miêu cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt như vừa rồi, bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ nhớ những con đường có thể thoát ra khỏi khu vực này, đâu có chú ý những hang động này.”
“Vậy sao?”
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại một câu, nụ cười ở khóe miệng cô rất thâm sâu.
Sau đó không đợi Cửu Miêu trả lời, cô đã tiếp tục đi tới nhà giam của đảo chủ.
Chương 1534.2GIỮ CON TIN – RẮN MẤT ĐẦU
Bọn họ đi lòng vòng trong nhà giam một lúc lâu, Nhiếp Thành Thắng không có giày, mắt lại bị che lại, thỉnh thoảng không cẩn thận đạp phải hòn đá nhỏ hoặc là đá phải tảng đá lớn, đến khi vào bên trong nhà giam, da chân ông ta đã bị đá cào rách hết, móng chân thì đầm đìa máu tươi.
Nhiếp Nhiên coi như không nhìn thấy tất cả những thứ này.
Ở trong trí nhớ của cô, vết thương của ông ta còn không bằng một phần mười những gì thân thể này phải chịu thời thơ ấu.
Sự xem nhẹ, lạnh nhạt, chửi bới đánh đập… những thứ bạo lực đối với một cô gái chưa đến mười tuổi đó mà nói là hành hạ và áp lực với tinh thần lớn thế nào.
Ông ta là ba ruột, bởi vì cái tư tưởng trọng nam khinh nữ đáng chết kia mà dung túng cho những thủ đoạn và sự kiêu căng của Diệp Trân, khiến cho thân thể nhỏ bé này rơi vào đau khổ không giới hạn, cho đến chết.
Ở trong lòng Nhiếp Nhiên, những vết thương này của Nhiếp Thành Thắng không đáng nhắc tới, ông ta đáng chôn theo thân thể này!
Sinh con ra không nuôi, không xứng làm ba!
“Cô Diệp, nhốt người ở trong nhà giam à?”
Câu nói của Phó lão đại khiến Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện tất cả mọi người đều đứng ở đó nhìn cô.
Nhiếp Nhiên ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Ừm, tìm mấy anh em canh chừng nghiêm ngặt cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được tự tiện tiến vào trong đó.”
Phó lão đại gật đầu liên tục.
“Còn nữa, bảo những anh em kia lúc canh giữ ngậm chặt miệng cho tôi.”
Nhiếp Nhiên làm việc từ trước đến giờ rất cẩn thận, vừa rồi đi vào con đường này, cô đề phòng Nhiếp Thành Thắng thông qua âm thanh xung quanh để phán đoán nên mới cố ý đi lòng vòng qua mấy cái động, lại vòng một vòng ngoài đảo, mới đưa ông ta vào.
Cô không muốn đến lúc đó tâm tư của mình bị hủy trong tay đám người nói chuyện không có đầu óc kia.
“Tránh để lộ sơ hở, đến lúc đó tôi sẽ không lưu tình đâu.”
“Tôi biết rồi, tôi nhất định bảo bọn chúng không nói linh tinh.”
Phó lão đại ra sức bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ, lúc này Nhiếp Nhiên mới đi ra ngoài nhà giam.
“Chúng mày ném lão ta vào, khóa kĩ cho tao, sau đó tìm mấy người đứng ở cửa cho tao!”
Phó lão đại dặn dò thuộc hạ cẩn thận rồi lập tức chạy theo ra khỏi nhà giam, đuổi theo Nhiếp Nhiên.
“Cô Diệp! Có cần phái người canh chừng đảo bên kia không? Chủ yếu là tôi sợ ngộ nhỡ quân đội của bọn chúng tấn công, chúng ta ở đây không biết tình hình sẽ rất bị động.”
Thật ra Nhiếp Nhiên rất muốn nói với hắn, những người đó biết Nhiếp Thành Thắng ở trong tay mình, nhất định sẽ không dám có hành động gì, cho nên cho dù không canh chừng cũng không có vấn đề gì.
Có điều, nếu Phó lão đại chủ động đề nghị thì cô cũng chẳng phản đối: “Cũng được, thế thì phái mấy chục người tuần tra ở gần đảo chủ là được rồi, bảo bọn họ lúc nào cũng phải kịp thời báo cáo.”
“Được, tôi đi làm ngay.”
Phó lão đại có trận chiến trở mình vừa rồi nên trở nên tích cực hơn hẳn, lúc chạy cũng cực kì nhanh.
Nhiếp Nhiên tạm thời không có việc gì, dứt khoát trở lại phòng mình tắm rửa rồi lại gọi điện thoại cho Hoắc Hoành.
Chỉ tiếc, cho dù cô gọi như thế nào, đầu bên kia vẫn không bắt máy.
Nhiếp Nhiên nhìn cái điện thoại trong tay mình với vẻ mặt u ám.
Hoắc Hoành…
Hoắc Hoành…
Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác trong lòng, mỗi lần gọi lại không tự chủ được siết chặt tay thêm mấy phần.
Chương 1534.3GIỮ CON TIN – RẮN MẤT ĐẦU
Nhưng so sánh với sự cấp bách của cô, Lưu Đức còn cấp bách hơn nhiều.
Nhiếp Thành Thắng là sếp lớn nhất của cả đơn vị Quân khu 2, không có sếp, cả đơn vị không phải là rắn mất đầu sao?
Cho nên anh ta chạy như bay ra khỏi hòn đảo, lao thẳng lên thuyền, ừa chạy vừa hô vọng vào bên trong: “Mau, mau báo cáo cho cấp trên, nói Sư đoàn trưởng Nhiếp bị đám cướp biển kia bắt đi rồi!”
Người trong khoang thuyền lập tức ngẩn ra, “Anh nói cái gì?!”
Lưu Đức không muốn lãng phí thời gian giải thích với anh ta, vội vàng giục: “Đừng hỏi nhiều như vậy, mau làm đi!”
“Không phải, cho dù muốn báo cáo thì anh cũng phải nói cho tôi đầu đuôi cả chuyện thì tôi mới có thể báo cáo đúng không? Không phải sư đoàn trưởng đích thân lên đảo tiếp viện cho ba đội kia à? Sao lại bị bắt đi? Còn nữa, quần áo của anh đâu?”
Người kia thấy Lưu Đức mặc một độc cái áo ba lỗ rằn ri, chống một tay lên bàn, không nhịn được vừa quan sát vừa hỏi.
Lưu Đức không nói được một câu nào nữa, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển.
Dù sao anh ta cũng chỉ là một lính cần vụ, thể năng không tốt bằng những lính khác, tự dưng phải chạy nhiều quá nên hơi quá sức. Sau khi điều hòa hơi thở mười mấy giây, anh ta mới đứt quãng nói: “Đó là… một cái… bẫy… là bọn cướp biển dùng để lừa chúng tôi… bọn chúng bắt chúng tôi, sau đó lột hết đồ đạc quần áo trên người chúng tôi… đi rồi…”
“Bẫy? Nếu như là bẫy thì tại sao sư đoàn trưởng lại bị bắt đi, mà anh còn cả những người khác lại bình an trở về?” Người kia nghi ngờ nhìn Lưu Đức cùng với những binh lính theo phía sau.
“Bọn chúng thả chúng tôi đi.” Mấy binh lính phía sau giải thích.
“Thả các anh về? Anh đang đùa tôi à? Tôi chưa bao giờ thấy cướp biển chủ động thả người cả.”
Nói thật, đừng nói bọn họ không tin, ngay cả mấy người Lưu Đức được thả về cũng không dám tin.
“Ôi chao! Bây giờ không phải là lúc nói vấn đề này, anh mau báo cáo lên trên đi, tôi còn có việc.” Lúc này Lưu Đức đã ổn định được nhịp thở. Nói rồi anh ta lại chạy ra ngoài.
Binh lính kia nhanh tay nhanh mắt túm lấy anh ta, “Có việc? Anh còn có việc gì nữa?”
“Người của ba đội ở trong rừng cây nhỏ phía Tây Nam, tôi phải dẫn người đi cứu bọn họ đã.”
“Sao anh biết?” Người kia kinh ngạc hỏi.
“Những tên cướp biển kia nói, bảo chúng ta mau đi cứu.” Lưu Đức nói rồi định giãy ra khỏi tay người kia chạy ra ngoài.
“Lại là cướp biển? Anh chắc chắn đây không phải là một cái bẫy khác của đám cướp biển chứ?” Người kia nhắc nhở.
Anh ta cảm thấy có thể lừa bọn họ cam tâm tình nguyện tự chui đầu vào lưới, còn dễ dàng bắt sư đoàn trưởng của bọn họ đi như vậy, những người đó nhất định rất xảo trá.
Ngộ nhỡ đây cũng là một cái bẫy, vậy không phải là lừa nhiều người hơn vào à?
“Lúc đó tôi cũng cảm thấy là bẫy, nhưng cho dù có phải hay không, chúng ta cũng phải đi xem một chút mới được, ngộ nhỡ là thật thì làm thế nào?”
Binh lính kia không phản bác gì lại được Lưu Đức, chỉ có thể hỏi: “Vậy anh muốn dẫn theo bao nhiêu người?”
Lưu Đức tránh ra khỏi tay anh ta, trả lời: “Để đội 4 vừa rồi đi cùng tôi, nếu thật sự có vấn đề gì thì sẽ lập tức rút quân.”
“Vậy được rồi, có bất cứ vấn đề gì lập tức dùng bộ đàm báo cáo về, tôi còn biết mà điều người đi tiếp ứng các anh.”
“Được!”
Hai người thương lượng mấy câu, Lưu Đức dẫn đội 4 xuống thuyền, đi về phía rừng cây nhỏ hướng Tây Nam.
Anh ta cầm bản đồ và la bàn xác định phương hướng.
Cuối cùng đi đi dừng dừng rất lâu, bọn họ đã đi tới bên ngoài rừng cây nhỏ mà Nhiếp Nhiên nói.
Trong sương mù dày đặc chỉ thấy bóng cây đang khẽ lay động.
Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Vừa rồi lúc vào đảo cũng giống y như bây giờ, không có bất cứ tiếng động nào, đến sau khi bọn họ nhanh chóng đi vào bên trong, đám cướp biển kia mới im lặng không một tiếng động bao vây bọn họ từ phía sau, khống chế bọn họ.
Cảnh tượng y hệt, anh ta không muốn tái diễn lần thứ hai.
Vì vậy, lần này anh ta vô cùng cẩn thận.
Mỗi bước đi anh ta đều cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, sợ phía sau hoặc là trước mặt đột nhiên có người xuất hiện.
Anh ta cũng không dám gọi to như Nhiếp Nhiên nói.
Anh ta sợ đến lúc đó không gọi được chiến hữu mà lại gọi ra một đám cướp biển hung dữ.
Đám người đi bên ngoài rừng cây mấy vòng, Lưu Đức phát hiện hình như thật sự không có cướp biển ở bên trong.
Nữ cướp biển đó hình như không lừa bọn họ.
Vì thế, anh ta thăm dò nhỏ giọng gọi một tiếng vào bên trong, “Có ai không?”