*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1oắc Mân thấy thái độ của ông già nhà mình như thế thì hơi không cam lòng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là kéo Hoắc Hoành xuống mới là đúng đắn.
Chỉ cần Hoắc Hoành thất thế rồi, kể cả người phụ nữ kia có là ông trời thì cũng vô dụng!
“Vậy được! Dẫn người lên đây!” Sau khi Hoắc Mân nghĩ thông suốt, lập tức vung tay ra lệnh cho thuộc hạ.
Rất nhanh, một người đàn ông được dẫn lên, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, ông ta bắt đầu run rẩy, đầu hơi cúi gằm xuống.
“Đây là thuộc hạ của chú Năm, chính là người năm đó đi đón Hoắc Hoành về nhà.” Hoắc Mân giới thiệu.
Hoắc Khải Lãng nhìn thoáng qua, hình như đúng là người năm đó. Bởi vì người3này từng là thuộc hạ của Nguyễn Lương Nguyên, còn là trợ thủ đắc lực bà, nên ông ta vẫn có một chút ấn tượng.
Sau đó Nguyễn Lương Nguyên rời đi, người này không biết được phân về làm cấp dưới cho cổ đông nào nữa.
Thoáng một cái, đã nhiều năm trôi qua như vậy, không biết bà ấy… sống thế nào rồi.
“Ông chủ.” Người nọ cúi đầu chào một tiếng.
Hoắc Mân tiến lên, đi tới trước mặt người đàn ông đó, “Nào, ông nói cho ba tôi biết những chuyện đã xảy ra năm đó đi, giống như mấy hôm trước ông đã nói với tôi ấy.”
Tuy rằng hắn nói với người đàn ông đó, nhưng ánh mắt lại gắn chặt vào người Hoắc Hoành.
Thực mong chờ vẻ mặt hết sức đặc sắc của Hoắc Hoành sau khi nghe xong chuyện2đó.
“Vâng.” Người đàn ông kia vẫn cúi đầu, nhưng giọng hơi cao hơn, “Bản… bản giám định DNA của Nhị thiếu gia năm đó đã bị sửa đổi.”
“Cái gì?”
Câu nói này làm cho mọi người đồng loạt ồ lên.
Tại sao có thể như vậy chứ!
“Lúc đó tôi… tôi… vì tiền, nhất thời đầu óc nóng lên nên mới lấp liếm chuyện này.”
Hoắc Khải Lãng ngồi ở ghế chính vẫn khá bình tĩnh, “Sau đó cậu mới thay đổi kết quả xét nghiệm?”
“Vâng.” Người kia vì sợ hãi mà run rẩy gật đầu.
Mặc dù lời nói của Hoắc Khải Lãng bình tĩnh, nhưng hơi thở quanh người lại âm u đi nhiều, “Vậy cậu động tay vào lúc nào?”
Người nọ như cảm nhận được hơi thở đáng sợ đó, cánh môi ông ta cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, “Không phải tôi1động tay, là chị Nguyễn… Tôi và chị ấy cùng đi, là chị ấy… chị ấy sửa. Chị ấy bảo tôi không được nói ra và cho tôi một khoản tiền.”