Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 341: Kéo dài thời gian - Chột dạ (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tới lúc đó, Hoắc Mân sẽ được quay về làm chủ đại cục, còn cho ông ta thêm ba mươi phần trăm lợi nhuận nữa.

Ông ta bị Hoắc Hoành chèn ép nhiều như vậy, hiện giờ lại thấy có lợi nhuận, khó tránh được đầu nóng lên, nhưng có nóng thế nào ông ta vẫn nhớ lời đoạn tuyệt lạnh lùng của Hoắc Khởi Lãng trong bữa tiệc.

Dường như đối với Hoắc Khải Lãng và Hoắc thị mà nói, Hoắc Mân đã là đứa con bị vứt bỏ.

Nhưng ngay sau đó, một câu của Hoắc Mân lại làm suy nghĩ của ông ta xao động. Hoắc Mân nói nếu Hoắc Khởi Lãng đã không giết hắn, còn giữ lại hắn, tức là ông già vẫn không nỡ.

Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn vẫn là Đại thiếu gia của Hoắc thị, Hoắc Hoành sẽ không thể đè đầu cưỡi cổ hắn được.

Tối hôm đó, Lưu Chấn nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định cược một ván cuối.

Dù gì cũng là ba mươi phần trăm lợi nhuận, cho dù cầm tiền chạy trốn đi nơi khác mở công ty cũng đủ kiếm được một món lớn rồi.

Nhưng hoang tưởng chính là hoang tưởng, hiện thực đã nói với ông ta tất cả những thứ này đều là nói phét hết!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hàng thật mà ông ta cất giấu kĩ như vậy đều đã bị lấy mất, tiền không lấy được một xu, còn lãng phí cả một khoản vốn lớn làm đồ giả, chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài!

Ông ta nhìn Hoắc Mân đứng trước mặt mình, lại nghĩ tới bộ dạng vừa bị cảnh sát truy đuổi, ông ta nổi điên giơ chân đá thẳng qua, “Ký cái quái gì, Hoắc Hoành không hề tới!”

“Cái gì?” Hoắc Mân chưa từng bị đối đãi như vậy, đường đường là Tổng giám đốc Hoắc thị lại bị người khác đá ngã xuống đất. Nhưng lửa giận này còn chưa kịp bùng lên thì đã nghe Lưu Chấn nói như vậy, hắn ngay lập tức kích động bò dậy, “Sao có thể như vậy? Lô hàng này rất quan trọng đối với nó, sao nó có thể vứt bỏ lô hàng này được!”

“Hắn đâu có vứt bỏ, hắn đánh cắp sào huyệt của tôi rồi!” Khóe mắt Lưu Chấn lộ ra lửa giận, lạnh lùng đi vào căn phòng thuê rách nát kia.

Hoắc Mân chau mày hỏi: “Sao có thể như vậy? Không phải ông giấu rất kĩ sao?”

“Có giấu thế nào cũng vô dụng thôi. Ở đây có chuyện gì mà Hoắc Hoành không biết chứ? Hơn nữa, hắn đánh cắp sào huyệt của tôi không nói, còn báo cảnh sát, hiện giờ tôi bị cảnh sát truy bắt tới nhà cũng không dám về.” Lưu Chấn miệng lưỡi khô cháy, vừa vào phòng uống liền năm sáu ngụm trà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ba Quả Lựu

Hoắc Mân nghe thấy Hoắc Hoành báo cảnh sát, kinh ngạc tròn xoe mắt.

Nuốt hàng của Lưu Chấn, lại còn báo cảnh sát? Đây là muốn tuyệt đường lui của Lưu Chấn mà.

Tuy hắn luôn biết rằng trên phương diện làm ăn, Hoắc Hoành không quân tử giống bề ngoài của, nhưng không ngờ thủ đoạn lại tàn nhẫn tới như vậy.

Không để cho người khác một con đường sống.

“Vậy ông chạy tới chỗ tôi làm gì?” Nghe thấy Lưu Chân bị cảnh sát truy bắt, Hoắc Mân hơi chùn chân.

Hiện giờ hắn không có Hoắc thị che chắn cho nữa, một thân một mình, lại làm ăn buôn bán không quang minh chính đại, ngộ nhỡ bị liên đới thì cả đời này hắn cũng đừng nghĩ tới việc trở mình, càng đừng nhắc tới lật đổ được Hoắc Hoành.

Lưu Chấn thấy hắn có vẻ hơi chột dạ thì dựng lông mày quát: “Sao hả, định qua cầu rút ván sao? Nếu không phải vì cậu năm lần bảy lượt tới thuyết phục tôi về phe cậu, tôi sẽ chọc giận Hoắc Hoành sao?”

Hoắc Mân bị nói trúng tim đen liền dẩu môi, “Vậy bây giờ làm thế nào?”

Hàng mất rồi, người còn bị cảnh sát truy bắt, ngoài trốn chạy có lẽ không còn cách nào khác nữa.

Hoắc Mân nghĩ một lúc, chi bằng trước tiên trấn an Lưu Chấn đang tức giận trước đã.

“Chỗ tôi đây có một cái thẻ, bên trong có mấy triệu nhân dân tệ, đủ ông tiêu một thời gian, mau đi tìm một chỗ để trốn đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 140

Lưu Chấn nhìn thẻ mà hắn đưa qua, trên mặt không có bất kì vẻ cảm kích nào, ngược lại còn cười lạnh một tiếng, “Muốn đuổi tôi như vậy sao? Sau đó thì tẩy trắng mình khỏi vụ này rồi thoải mái rời khỏi có phải không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.