*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám cảnh sát ngồi một bên nhìn Dư Xảo Xảo tức giận như con khỉ nhảy lên nhảy xuống, đành ra giải vây. Dù sao cô ta cũng là cháu gái của Phó Cục trưởng Lý, làm ầm ĩ quá đến lúc khó mà dàn xếp được.
“Này Xảo Xảo, cô uống ngụm nước nghỉ ngơi đi, chờ chút Phó Cục trưởng Lý sắp xong ra rồi.” Một cảnh sát lâu năm rót một cốc nước đưa cho Dư Xảo Xảo.
Dư Xảo Xảo nhìn thấy là một người lớn tuổi nên vẫn rất hiểu chuyện, sau khi đỡ lấy cốc nước thì đứng một bên lạnh mặt, không hé một lời.
Không lâu sau, cửa phòng nghỉ mở ra, Dư Xảo Xảo đặt cốc trà xuống chạy tới, lập tức quấn quýt lấy Phó Cục trưởng Lý: “Chú Lý à!”
Phó Cục trưởng Lý miễn cưỡng cười vỗ nhẹ tay Dư Xảo Xảo, sau đó di chuyển tầm mắt của mình về phía Nhiếp Nhiên: “Tài liệu gốc tôi không thể đưa cho cô, tôi không có cách nào để tin tưởng cô.”
Nhiếp Nhiên nói bằng giọng bất cần: “Hỏng thì lại đi lấy bản khác.”
Dư Xảo Xảo ỷ có người chống lưng nên khẩu khí mạnh mẽ hẳn, “Cô nói giống đi lấy rau à, giọng ngông cuồng như vậy! Vì thứ này mà Cục Cảnh sát chúng tôi đã mất đi vài đồng chí cảnh sát rồi! Cô không phải đi làm nhiệm vụ nên cô không coi mạng người ra gì sao!”
Dư Xảo Xảo nói đanh thép, nhưng Nhiếp Nhiên lại cười, “Đồ là do tôi lấy, tôi làm việc đến bản thân mình còn không quan tâm, các người lo lắng cái gì?”
“Cái gì?” Dư Xảo Xảo trợn trừng mắt kinh ngạc.
“Nếu không dùng bản gốc để giải mã thì đó chỉ là một đống mã lung tung, không có giá trị. Tôi thật sự không hiểu thứ không có giá trị gì thì các người lo lắng cái gì chứ?”
“Tôi tin rằng bọn họ biết cách giải quyết. Cô gái, tôi nghĩ cô nên đi thì tốt hơn.” Phó Cục trưởng Lý sầm mặt nói.
“Bọn họ không giải quyết được, nếu mà giải quyết được thì đâu cần mất nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa xong! Tôi là người mang nhiệm vụ trên người, nếu như không hoàn thành thì cả ông và tôi đều không có cách nào gánh trách nhiệm đâu!”
Phó Cục trưởng Lý lạnh mặt, hạ lệnh đuổi khách, “Tóm lại, tôi cần phải mở cuộc họp, trước khi chưa có kết quả nghiên cứu thảo luận tôi sẽ không đưa tài liệu cho cô. Vì thế vẫn mời cô đi cho.”
“Ông không đưa tôi thì có họp cũng không có kết quả. Tôi đã xem qua hệ thống của các người rồi. Hệ thống phần mềm do tôi cài trong tài liệu gốc cao cấp hơn hệ thống của các người một bậc. Các người sẽ không giải mã được đâu.”
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên vẫn nghĩ phần mềm của bọn họ không có vấn đề gì. Bây giờ nghĩ mới thấy cô thật ngây thơ quá, cứ nghĩ chỉ cần lấy được tài liệu là đã thành công để rút lui, cuối cùng thì lại phải chờ kết quả giải mã khẳng định là thật hay giả mới có thể.
Biết thế này, cô đã tìm một chỗ để giải mã cho xong, sẽ không lãng phí nhiều thời gian như thế.
Phó Cục trưởng Lý thấy hệ thống cao cấp của Cục Cảnh sát bị cô phá vỡ ngay trước mắt, mặt bỗng lạnh băng, “Mời cô đi cho!”
Người bảo thủ mà tỏ vẻ như thông thái ấy làm Nhiếp Nhiên tức đến nỗi chạy đến trước mặt ông ta. Lệ Xuyên Lâm sợ cô lại làm điều gì khác thường lập tức đứng trước mặt của Phó Cục trưởng, cau mày quát cô, “Nhiếp Nhiên!”
Ánh mắt sáng quắc sắc như dao của Nhiếp Nhiên không khỏi làm Phó Cục trưởng Lý khiếp sợ.
Sự tức giận này… Nhưng là một tân binh, sao lại có thể có sự tức giận và ánh mắt sắc lẹm như vậy chứ?
Cố nén cơn giận xuống, ánh mắt sắc lẹm của Nhiếp Nhiên chuyển về hướng Lệ Xuyên Lâm, “Tôi cho anh thời gian ba ngày. Hoặc là anh xử lí xong lão già này hoặc là anh xử lí được mật mã, bằng không thì anh hãy đợi xem. Nếu tôi không phá nát cái Cục Cảnh sát này của các người thì tên tôi sẽ viết ngược lại!”
“Nhiếp Nhiên…”