*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Kiều im lặng nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng cô.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng
Nhiếp Nhiên chụp lấy Mạc Lực, trong tay nắm một con dao quân dụng
Mà ở bãi đất trống phía trước lại có năm mươi tên cướp biển đang giơ súng lên ngắm bắn, chỉ riêng nhân số và khí thế thôi, bên Nhiếp Nhiên thua hơn rất nhiều
Nhưng thần sắc của Nhiếp Nhiên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng cô còn cong lên mỉm cười, rồi cô nói với Sử Tử đứng cách đó không xa: “Cảm ơn nhé.” Trong lòng Sử Tử giật thót
Quả nhiên Mạc Lực bị nổi giận quát sử Tử: “Mày dám phản bội tao!” Sử Tử run rẩy, lắp bắp: “Em..
em..
nhị ca, em cũng không muốn đâu, là cô ta..
cô ta uy hiếp em
Cô ta..
cô ta còn giết ba người anh em của chúng ta, bọn họ..
bọn họ đều chết rất thảm…” Gã nghĩ tới những thủ đoạn cực kì tàn ác kia mà chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy
Sắc mặt Mạc Lực lập tức trở nên khó coi
Chẳng trách vừa rồi mấy đứa khác không xuất hiện, thì ra đều bị bắt cả rồi
“Rốt cuộc thì chúng mày là người của ai!” Mạc Lực tin chắc rằng chỉ với hai người thì không thể bắt hết được mười mấy anh em của hắn, sau lưng hai đứa này chắc chắn còn có kẻ khác
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Vấn đề này để đến lúc trên đường xuống Hoàng Tuyền hẵng hỏi lại đi.” Vừa dứt lời, trên tay Nhiếp Nhiên dùng sức vạch một đường, một dòng máu đỏ tươi nháy mắt đột ngột xuất hiện ở trên cổ Mạc Lực
Hiển nhiên Mạc Lực không thể ngờ được rằng cô ta sẽ độc ác giết mình như vậy, trên gương mặt hắn đều là vẻ không thể tin nổi, cổ họng bị cắt đứt ho ra máu tươi
Ngay sau đó, Nhiếp Nhiên xoay người chạy vào trong rừng cây
Cô vừa hành động, đám cướp biển sau lưng lúc này mới tỉnh hồn lại
Thấy nhị ca nhà mình bị cắt đứt cuống họng ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở, lúc này tất cả bọn chúng mới giơ súng về phía Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu mà liên tục bắn
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đạn sượt qua bên tai cô, mang theo mùi khói thuốc súng nồng đậm
Nhiếp Nhiên lăn người, khó khăn lắm mới tránh thoát được mấy viên đạn kia
Nhưng ngay tại lúc cô muốn đứng lên đi mở chốt thì bỗng nhiên cảm thấy mắt minh họa lên.
Đáng chết! Không phải cái cơ thể này lại cản trở cô ngay tại thời khắc quan trọng này đấy chứ! Hôm qua lúc nói chuyện trong kho, đúng là cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên, thấy không thoải mái, nhưng đối với người thường xuyên sống ở ranh giới sống chết như cô thì chuyện này vô cùng nhỏ nhặt, cho nên cô cũng không để tâm lắm.
Cô nắm chặt con dao quân dụng, ra sức chạy về phía trước
Vì phòng ngừa bị thủ lĩnh của đám cướp biển nhìn ra mà cô đã cố ý kéo dài kíp nổ của mìn ra rất nhiều
Lý Kiêu vẫn luôn theo sát phía sau là người đầu tiên thấy được Nhiếp Nhiên có dấu hiệu bất thường, đúng lúc này lại có một viên đạn bay thẳng tới từ đằng sau lưng
Lý Kiều thầm giật mình, thấy Nhiếp Nhiên không tránh né bèn vội vàng phi thân nhào tới, “Cẩn thận!” Nhiếp Nhiên vừa định tránh thì cảm thấy một bóng đen lao đến, ép cô trên mặt đất
Hai người lập tức cùng nhau nhanh chóng lăn về phía chiến hào.