*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó, trong bữa tiệc tối, Hoắc Khải Lãng không tỏ thái độ gì với cô, thậm chí đến cả nửa câu cũng chưa từng nói. Bây giờ xảy ra chuyện trên báo, ông ta lại bình thản tựa mây gió, lúc này còn mỉm cười với mình.
Trong chuyện này chắc chắn là có vấn đề!
Người này cũng thâm sâu khó đoán y như Hoắc Hoành, cô vẫn nên cố gắng tránh xa thì tốt hơn.
Thật ra, Hoắc Khải Lãng thường xuyên xuất hiện trước mặt Nhiếp Nhiên như vậy, chủ yếu là để tạo chút áp lực cho Hoắc Hoành đang ở ngoài đảo, giống như lặng lẽ nói với Hoắc Hoành, cô gái của con đang ở trong tay ta.
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên nghĩ rằng mình cứ chậm rãi chờ Hoắc Hoành trở về như thế. Thế nhưng, ai ngờ được, chưa qua hai tuần, lúc cô tan làm, mua một đống rau củ về tới cửa nhà thì lại cảm thấy trong nhà có người.
Cô bỏ những thứ trong tay xuống, tay đã sờ tới con dao. Cô ấn mở cửa, nhìn thấy trong bóng tối có một người ngồi im như tượng trên sofa.
“Cuối cùng em cũng về rồi.” Giọng nói đó không còn quen thuộc như trước kia, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên chấn động trong lòng. Trong phòng tối đen, chỉ có đèn dưới đất cạnh sofa là bật, ánh đèn màu vàng ấm chiếu lên người Phương Lượng. Anh ta lạnh lùng nhìn cô, giống như đang nhìn một người lạ lẫm.
“Sao… sao thầy lại tới đây?” Nhiếp Nhiên căng thẳng.
“Em không nghe máy của tôi, tôi chỉ có thể đích thân tới đây thôi.” Sắc mặt Phương Lượng tối sầm. Bây giờ anh ta đang dùng thân phận giáo quan để nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
Từ sau khi cuộc điện thoại đó kết thúc, anh ta có gọi lại nhưng phát hiện máy luôn ở trạng thái không có người nghe. Thời gian lâu dần, suy nghĩ bất an trong lòng anh ta càng lúc càng lớn.
Anh ta luôn cảm thấy Nhiếp Nhiên không phải kiểu người sẽ bị tình yêu trói buộc. Từ trước tới giờ cô rất ngạo mạn, luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người và tất cả mọi việc, đâu có dễ dàng mà bị Hoắc Hoành lừa như thế?
Nhưng bây giờ, cô chủ động ngắt liên lạc, không phải là đã chứng minh… cô, phản bội rồi sao?
Binh lính do chính tay mình huấn luyện ra phản bội, điều này khiến một sĩ quan huấn luyện như anh ta rất khó chịu.
Chưa nói tới việc sau khi chuyện này bị người khác biết anh ta sẽ bị người ta nhìn với ánh mắt lạnh lùng và cười nhạo, nói anh ta huấn luyện ra một binh lính tồi, rồi phải tự tay bắt cô về, thế cũng đủ khiến anh ta khó chịu rồi,
Anh ta là người dõi theo sự trưởng thành của cô bé này từng bước, từ kẻ đứng bét bảng tới người dẫn đầu cả lớp, cũng là anh ta đích thân giới thiệu cô đi làm nhiệm vụ, đến giờ cô phản bội…
Điều này khiến trong lòng anh ta tràn ngập cảm giác tội lỗi.
“Ồ, tín hiệu điện thoại không tốt thôi.” Nhiếp Nhiên ngồi xuống đối diện với anh ta, ánh mắt né tránh.
Phương Lượng vừa liếc mắt đã có thể nhận ra là cô đang chột dạ.
“Là em không muốn nghe thôi.” Phương Lượng không khách khí vạch trần lời nói dối của cô.
Anh ta thật sự không hy vọng mình sẽ phải bắt cô về. Anh ta hy vọng biết bao nhiêu rằng lần này chỉ là hiểu lầm, giống như lần đầu tiên vậy.
Hiện giờ, chỉ nhìn ánh mắt cô là Phương Lượng biết rằng, tất cả đã hết rồi.
“Em không nghe điện thoại, từ chối liên lạc với tôi, em nói với tôi xem rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Nếu… em hối hận thì có được không?” Nhiếp Nhiên yếu ớt hỏi, bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo đó đâu còn phong thái ngông nghênh như lúc đầu nữa.
Điều này khiến Phương Lượng không thể nhịn được tức giận, đập mạnh bàn, “Em nói cái gì? Em đừng nói với tôi, em thật sự đã thích Hoắc Hoành rồi nhé?”
“Em không biết, nhưng… em không ra tay được…” Nhiếp Nhiên đau khổ đưa tay lên ôm mặt, bộ dạng lúng túng không biết làm thế nào.
Phương Lượng nắm hai bàn tay lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, gầm nhẹ lên với cô, “Em điên rồi! Em có biết là mình đang nói gì không?”
“Em không biết, em thật sự không biết, bây giờ em không muốn biết gì hết! Thầy tha cho em đi!”