*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh…
anh muốn làm gì…
Tôi…
chúng tôi…
đã đầu hàng rồi…
anh…
anh không thể giết tôi…”
“Chúng mày dám dùng mìn nổ cô ấy, hả?” Ánh mắt độc ác, sắc mặt u ám mang theo hơi thở chết người của Hoắc Hoành khiến sử Tử bắt đầu run lên.
“Không, không phải vậy, là bọn họ đào, bọn họ đào hết mìn chúng tôi chôn ở…
chôn ở vách đá ra…” sử Tử vừa nhìn thấy Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc chạy tới thì lập tức chỉ vào bọn họ.
An Viễn Đạo nổi giận đùng đùng: “Nói linh tinh! Làm sao có thể tay không đào chỗ mìn kia được!” sử Tử: “Tôi không nói dối, bọn họ thật sự dùng tay không?” Lần này, những người trong khu đều nhìn về phía Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc.
Đối mặt với nhiều ánh mắt chất vấn như vậy, Nghiêm Hoài Vũ bình thản gật đầu: “Đúng, là chúng em đào.” Tất cả mọi người tại chỗ đều ồ lên.
An Viễn Đạo lao ra đầu tiên: “Các cậu điên rồi à, sao có thể tùy tiện đào min ra như vậy!” Nghiêm Hoài Vũ nhún vai, “Không đào thì làm thế nào, không đào chúng em lấy cái gì đánh cướp biển?” An Viễn Đạo nghẹn họng.
Hà Giai Ngọc: “Đúng thế, nếu không phải chị Nhiên thông minh nhanh trí dùng chính chỗ mìn giam cầm dân đảo để đánh cướp biển, thì chúng em đã chết từ lâu rồi.”