*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Diệp Trần vẫn kiên trì, thậm chí yên lặng nắm lấy tay Nhiếp Thành Thắng, cổ họng nhiều ngày không có nước khô khốc khàn khàn, “Dập Dập đâu!” TV Nhiếp Thành Thẳng thấy bà ta cố chấp như vậy, lại sợ bà ta không thể yên tâm dưỡng bệnh, suy nghĩ mấy giây, ông ta vẫn nói với bà ta, “Tôi sắp xếp cho nó ngày kia đến trường quân đội rồi.” “Cái gì!” Thấy Diệp Trần khiếp sợ trợn to hai mắt, Nhiếp Thành Thắng nói với bà ta: “Bác sĩ đã nói rồi, bà mà còn kích động thì bệnh tình sẽ càng nguy kịch hơn, cho nên nếu như bà còn muốn gặp con trai thì yên tâm dưỡng bệnh đi.” Diệp Trân ngây ngẩn mấy giây, cảm thấy ở nhà bị Nhiếp Thành Thắng đánh, bị Nhiếp Nhiên tính toán như vậy, đi đến trường quân đội vẫn tương đối an toàn hơn
Đợi mình khỏi bệnh rồi, Nhiếp Nhiên cũng vào đơn vị, bà ta sẽ nghĩ cách đưa Nhiếp Dập về, đó cũng là một cách hay
Suy đi nghĩ lại, bà ta quyết định vẫn nên nhịn thì hơn, cho nên làm ra vẻ bình tĩnh nói với Nhiếp Thành Thắng: “Có thể để tôi gặp Dập Dập trước khi đi không?” Thấy Diệp Trận không làm ầm lên như dự liệu, lúc này Nhiếp Thành Thắng mới thở phào nhẹ nhõm, “Được, trước khi gặp con trai, bà phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.” “Ừm.” Diệp Trận gật đầu, lại nhắm mắt vào
Đương nhiên bà ta phải giữ gìn sức khỏe sớm ngày bình phục rồi
Bà ta còn phải loại bỏ hết tất cả trở ngại trên con đường bước lên vị trí chủ nhân nhà họ Nhiếp thay Nhiếp Dập
Đặc biệt là hòn đá ngáng chân Nhiếp Nhiên này, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con ranh đó
Nhất định thế! Ngoài cửa sổ gió vẫn rét căm căm, tầng mây dày màu xám tro nặng nề trôi, vẻ mặt Diệp Trận bình tĩnh, nhưng lại đang âm thầm tính toán
Cho đến ngày Nhiếp Dập phải đi, Nhiếp Thành Thắng mới đưa Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên tới bệnh viện thăm Diệp Trần
Mấy ngày nay, ngày nào Diệp Trân cũng uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ cho nên khôi phục rất tốt, nhưng đã kích và tái phát liên tiếp khiến sức khỏe bà ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chưa dứt được bệnh
Lúc nhìn thấy Nhiếp Dập, Diệp Trân có cảm giác như mấy năm không nhìn thấy con trai rồi
“Mẹ!” Nhiếp Dập cố nhịn khóc yếu ớt gọi bà ta một tiếng
Hốc mắt Diệp Trận ươn ướt, nhưng để đề phòng tâm trạng mình lại dao động mà tái phát lần nữa, bà ta cố nén kích động muốn khóc, nghẹn ngào vẫy nỏ
“Qua đây để mẹ xem con nào, hình như con gầy đi rồi.” “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Nhiếp Dập thận trọng đi từng bước qua đó, nó thật sự sợ Diệp Trân sẽ ngã xuống trước mặt mình một lần nữa
“Mẹ không sao, con yên tâm.” Diệp Trần cổ cười, chỉnh lại cổ áo cho nó, dặn dò, “Lần này đến trường quân đội, con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình
Mẹ không ở bên cạnh con, con phải nhớ ngày ăn ba bữa đúng giờ, buổi tối phải đi ngủ sớm, con biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi.” Nhiếp Dập ngoan ngoãn gật đầu, trả lời bà ta
“Đợi mẹ khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ lo lót bên đó cho con.” Diệp Trần ôm nó vào trong lòng, vô cùng không nỡ
Nhiếp Dập cũng ôm chặt Diệp Trần, “Mẹ, sau khi con đi, mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” “Mẹ biết rồi!” Diệp Trần nghe thấy con trai dặn dò, lại nghĩ đến chuyện nó sắp phải rời xa mình, trong lòng đau như dao cắt
Giọng nói của bà ta mang theo sự căm phẫn, “Con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ qua cho con ranh đáng chết đó đâu!” “Vâng!” Nhiếp Dập gật mạnh đầu
“Ba đã lo liệu bên trường học cho con rồi, con ở bên ngoài phải chú ý một chút.” Nhiếp Thành Thắng thấy hai mẹ con quyến luyến như vậy, thật ra ông ta cũng không đành lòng, nhưng biểu hiện của Nhiếp Dập những ngày qua thật sự khiến người ta thất vọng, có không nỡ thế nào cũng phải chịu
Ông ta nhẹ giọng giục: “Đi thôi.”