*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Chấn vung con dao lên
Trong tiết trời trong xanh hiếm thấy, ánh sáng của con dao trở nên càng sắc lạnh hơn.
“Tao sẽ thả người, nhưng trước đó tao muốn kiểm tra hàng! Ai biết được là mày có tráo hàng hay không.” Ánh mắt Hoắc Hoành vẫn lạnh như thế, anh quay ra dặn dò, “Đem tất cả hàng đến cho ông ta kiểm tra.” A Hổ đứng phía sau gật đầu phục tùng, “Vâng!” Nhưng Nhiếp Nhiên đang bị Lưu Chấn giữ lại lại tập trung hoàn toàn vào bóng của A Hổ
Thật sự hàng ở đây sao? Nhưng tôi qua cô cùng Lệ Xuyên Lâm đi tìm rất lâu mà không thấy, tên Hoắc Hoành này thật sự giấu hàng ở đây sao? Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng A Hổ, cuối cùng dừng lại ở chiếc xe tải chở hàng mà tối qua cô cạy cửa
Tiếp theo anh ta xoay người đến gầm xe, sau đó lấy ra một cái bọc đen to được bọc cẩn thận đến trước mặt cô
Đồng tử Nhiếp Nhiên co lại, hóa ra..
hóa ra là giấu ở dưới gầm xe!
Tên Hoắc Hoành này đúng là làm cho người khác bất ngờ.
Dùng xe chở hàng để đánh lạc hướng tới mắt, dùng sức nặng của bùn đất để ngụy trang cho sức nặng của súng ống, chẳng trách cô có cảm giác mình tìm sai chỗ
Bọn thuộc hạ đều chui xuống gầm xe lấy từng bọc từng bọc được đóng gói kĩ ra, mười mấy cái bọc vứt ở trước mặt Lưu Chấn
Chờ đến lúc A Hồ quay về bên cạnh Hoắc Hoành xong, Hoắc Hoành nói một cách vô cảm: “Đều ở đây hết.” “Mở hết ra, tao muốn kiểm tra.” Hoắc Hoành ra hiệu cho A Hổ
A Hổ lập tức vẫy tay, tất cả thuộc hạ đều nhanh chóng đến kéo những chiếc túi đen ra
Nhiếp Nhiên nhìn, đoán không sai mà, đúng là vũ khí! “Vù Vù Vù…” Trên bến cảng đột nhiên xuất hiện một chiếc trực thăng đang dần đáp xuống, tiếng cánh quạt kêu khiến người khác không khỏi lùi lại vài bước
Lưu Chấn nhanh chóng tóm lấy Nhiếp Nhiên đi về phía trước, sau khi nhìn kĩ chắc chắn là đồ của mình thì tiếp tục ra lệnh: “Chuyển hết hàng của tao lên máy bay, còn cả tiền nữa!” Khi tất cả các túi đen đều được mang lên trực thăng xong, ánh mắt Hoắc Hoành hướng về phía Nhiếp Nhiên đang bị Lưu Chấn khống chế, “Bây giờ ông có thể thả người được chưa?” Lưu Chẩn nghĩ bây giờ ông ta vừa có hàng vừa có tiền, chuyển sang nơi khác có thể tự tung tự tác như cũ
Hơn nữa, Hoắc Hoành lại không phải kẻ dễ động vào, nếu ép anh ta quá thì ông ta được một mà lại mất mười
Sau khi nhìn thấy hàng và tiền xong, Lưu Chẩn hơi do dự.
“Thả? Thả tấm bùa hộ mệnh này ra thì chỉ sợ bọn tao vừa mới lên máy bay đã bị thuộc hạ của máy bắn chết.” Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau khiển cánh tay Lưu Chấn đang muốn thả người ra lập tức siết chặt hơn
Hoắc Hoành nhìn thấy sự thay đổi của Lưu Chấn, con ngươi nheo lại, chỉ một chút nữa thôi..
Hoắc Hoành quay lại nhìn, quả nhiên là người lâu ngày không gặp – Hoắc Mân
Hoắc Hoành biết Hoắc Mân vẫn ở lại thành phố A, anh vẫn nghĩ hắn trốn ở nhà chú Hai nhưng không ngờ hắn lại có bản lĩnh đến chỗ Lưu Chấn
Hoắc Hoành nghe thấy giọng nói can thiệp của Hoắc Mẫn thì đáy mắt đọng lại một tầng khí lạnh, giọng nói sặc mùi đe dọa, “Anh không đi ra nước ngoài, hóa ra là chạy đến bên Lưu tổng để hợp tác bắt em dâu tương lai
Chuyện này mà đến tai ba chắc là không hay đâu.” Nhiếp Nhiên nghe thấy Hoắc Hoành lúc thì vợ chưa cưới, lúc thì em dâu tương lai như một lẽ đương nhiên thì chỉ muốn cướp lấy con dao của Lưu Chấn mà phi đến
Nhưng bây giờ vẫn không thể, Lưu Chẩn vẫn ở bên cạnh, chuyện này phải chờ Lệ Xuyên Lâm đến mới được
Lúc nãy ở khu chung cư, khi thấy Hoắc Mân chẳng có ý tốt gì, trong lòng cô đã có sự cảnh giác, nhân lúc dây dưa mở cửa với Hoắc Mân cô đã gọi điện thoại cho Lệ Xuyên Lâm
Nhưng để tránh bị phát hiện, cô chỉ có thể quăng điện thoại trên sàn nhà, không cầm theo
Bây giờ cô chỉ có thể cố gắng câu giờ, chờ Lệ Xuyên Lâm đến! Hoắc Mân chỉ cười đến điên dại, “Ba đã bị Nguyễn Lương Nguyên mê hoặc từ lâu rồi, tao có sống hay chết ông ấy cũng không thèm quan tâm đâu!” Hắn nhìn Hoắc Hoành ngồi ở trên xe lăn, phía sau là một đám người bảo vệ, tư thế vô cùng oai vệ, lại nhìn đến bản thân mình cô độc vô cùng, quần áo mấy ngày nay đều không thay, cũng không gội đầu, đâu còn phong thái của Đại thiếu gia của Hoắc gia chứ? Vừa nghĩ đến những điều này đều là do kẻ trước mặt ban cho, hắn không thể nén nổi cơn giận này nữa
Ý định muốn rời đi ban đầu lập tức tan theo mây khói, lúc này trong tim hắn tràn đầy sự uất hận cùng với ý nghĩ muốn dồn Hoắc Hoành vào chỗ chết
“Anh nói thế này ba sẽ đau lòng lắm đấy.” Hoắc Hoành bình thản trả lời
Bàn tay để lên đùi đã vô thức mà nắm chặt lại
Hoắc Mận thấy vẻ dũng mãnh bình tĩnh của Hoắc Hoành thì cười một cách hung ác, “Mày giả vờ giả vịt ít thôi, hôm nay nếu mày không chết thì tao chết!” Nói rồi hắn rút một khẩu súng phía bên hông ra, đặt thẳng lên đầu của Nhiếp Nhiên.
“AAAAAAAA!!!”