*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Dập gào khóc giày vò Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trận cả đêm khiến hai người không ngủ được.
Đợi Nhiếp Dập ngủ say rồi thì trời đã mờ sáng, vì vậy bọn họ không ngủ được nữa, chưa đến sáu rưỡi đã ngồi ở trong phòng ăn, khiến người giúp việc vừa mới bắt đầu nấu bữa sáng cuống cuồng loạn hết lên
Nhiếp Thành Thắng cả đêm không ngủ tuy hơi mệt mỏi, nhưng so với Diệp Trần ở bên cạnh thì tinh thần vẫn coi như không tệ
Ông ta thấy mãi mà Diệp Trận cứ im lặng không nói gì, không nhịn được hỏi: “Bà làm sao thể, làm gì mà mất hồn mất vía như vậy?” Diệp Trân đang suy nghĩ nên đối phó với Nhiếp Nhiên thế nào hoàn hồn lại, bình tĩnh trả lời: “Tôi đang nghĩ xem ngày mai có cần đưa Nhiếp Dập đến chỗ ba mẹ tôi không.” Bà ta đã nghĩ đến cách này suốt cả đêm rồi
Bà ta cảm thấy bây giờ Nhiếp Nhiên sẽ ra tay với con trai bảo bối của bà ta, rõ ràng lúc này Nhiếp Dập vẫn không phải là đối thủ của con ranh kia
Huống hồ không phải lúc nào bà ta cũng để Nhiếp Dập ở bên cạnh được, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì…
Cho nên bà ta cảm thấy đưa Nhiếp Dập đến chỗ bảo vệ được nó trước, như vậy bà ta sẽ có thể chuyên tâm đối phó với Nhiếp Nhiên
Đợi đuổi được Nhiếp Nhiên đi rồi, lại đón Nhiếp Dập về sẽ tương đối an toàn
“Tại sao?”
“Sáng hôm qua hai đứa bé mới gặp nhau mà buổi tối đã ầm ĩ như vậy, tôi sợ cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của ông.” Diệp Trận ra vẻ lo nghĩ cho Nhiếp Thành Thắng, khiến Nhiếp Thành Thắng cảm khái đời này mình lấy đúng vợ rồi
Ông ta cầm tay Diệp Trần
Bên trong phòng ăn, ánh mặt trời dâng lên ngoài cửa sổ vô cùng ấm áp tươi đẹp
Không ai biết, Nhiếp Nhiên đứng trên hành lang tầng trên đã xem vở kịch này lâu lắm rồi
Đưa đi? Ha ha, tính hay lắm, đưa Nhiếp Dập đi, vừa bảo vệ được nó, mà như vậy Diệp Trần cũng không có gì lo lắng nữa
Nhiếp Nhiên đang lạnh lùng đứng xem, đột nhiên cô cảm nhận được sau lưng có tiếng động lạ, vì vậy theo bản năng tránh đi
Sau đó, cô quay người lại nhìn, thấy Nhiếp Dập đang đứng ở sau lưng mình, giơ tay trên không trung nghiêng người về phía trước, làm ra tư thế đấy
Nó muốn đẩy mình xuống dưới? Cầu thang này vừa dốc vừa cao, nếu như bị nó đẩy xuống, cho dù không chết cũng tàn tật! Quả nhiên di truyền lòng dạ ác độc của mẹ nó
Đáy mắt Nhiếp Nhiên nhanh chóng lướt qua sự tàn bạo, cô mỉm cười nói: “Tối qua em ngủ có ngon không?” “Hừ!” Nhiếp Dập bị bắt tại trận chỉ nghiêng đầu đi hừ một tiếng.
“Em không phải là heo, hừ hừ cái gì.” Nhiếp Nhiên cố ý trêu nó, quả nhiên thằng nhóc này lập tức cắn câu, “Chị mới là heo, không, ngay cả heo chị cũng không bằng
Chị là súc sinh, cả nhà chị đều là súc sinh!” Nhiếp Dập vốn cho là con ranh trước mặt này ít nhất sẽ tức giận, vậy thì nó sẽ có lý do có thể đuổi cô ra khỏi nhà rồi
Nhưng không ngờ cô không chỉ không tức giận, còn gật đầu, vẻ mặt tán thành, “Ừm, em nói không sai.” Nhiếp Dập ngẩn ra hai ba giây, cuối cùng cũng phát giác ra không đúng chỗ nào rồi
Nó không cẩn thận lôi cả mình vào luôn
Khuôn mặt nhỏ mập mạp của nó vì tức giận mà căng đỏ lên, “Chị cút ra!” Nó giơ hai tay về phía cô, dùng sức đẩy
Nhưng bây giờ xung quanh không có ai, không cần diễn, Nhiếp Nhiên đâu có dễ dàng bị nó đẩy ngã như vậy
Nó không cẩn thận trượt chân, giống như một miếng thịt đập vào thớt, “bếp” một tiếng.