*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sâu trong đáy mắt cô có bão tố dần nổi lên, nhưng nụ cười trên mặt cô lại càng trở nên ôn hòa, bình tĩnh.
Ngoài cửa sổ xe, gió nhẹ lướt qua, vô cùng yên tĩnh
Lệ Xuyên Lâm có cảm giác khí thế quanh thân cổ đã hơi thay đổi.
Một lát sau, cô mới mở miệng hỏi tiếp: “Anh có số điện thoại của Phương Lượng không?”
Tuy là hỏi nhưng tay cô đã duỗi sang, cầm lấy điện thoại của anh ta bắt đầu mở xem
Lệ Xuyên Lâm nhìn dáng vẻ trấn tĩnh của cô, cảm thấy không nên trả lời gì vẫn tốt hơn, không cẩn thận lại bị tai bay vạ gió
Điện thoại đổ mấy hồi chuông, đầu bên kia truyền tới tiếng mắng mỏ đầy cáu kỉnh của Phương Lượng, “Thằng nhãi này, nửa đêm cậu còn gọi điện thoại cho tôi, thừa tinh lực đúng không hả?” Bởi vì đang mở loa ngoài nên giọng nói ồm ồm vang lên trong xe nghe có vẻ rất vang
Lệ Xuyên Lâm không nói gì, chỉ nhìn phản ứng của Nhiếp Nhiên
“Buổi tối tốt lành, giáo quan.” Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, nở một nụ cười đáp lại
Phương Lượng ở đầu bên kia vừa nghe, lập tức kinh ngạc, “Nhiếp Nhiên đấy à? Sao nửa đêm em còn ở bên thằng nhãi kia thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng nói của anh ta muốn có bao nhiêu nghiêm trọng liền có bấy nhiêu nghiêm trọng
Nhiếp Nhiên chậm rãi thu lại nụ cười, hít một hơi thật sâu, tức tối lớn tiếng mắng Phương Lượng ở đầu bên kia không hề do dự, “Phương Lượng, tổ sư nhà thầy! Em làm gì có lỗi với thầy mà con mẹ thầy lại đối xử như thế với em hả? Em có phải học sinh của thầy không, thầy đối xử với học sinh của mình như thể đấy à?”
Một đống câu chửi đổ ập xuống đầu làm cho Phương Lượng ngu cả người, ngay cả Lệ Xuyên Lâm ngồi bên cạnh cô cũng bị dọa
Anh ta vừa nhìn thấy dáng vẻ như sắp nổi bão của cô thì biết ngay là Phương Lượng xui xẻo rồi, không ngờ cô gái này vừa mở miệng đã chửi thô lỗ như thế, thực sự làm cho anh ta hơi bất ngờ.
“Tôi..
tôi..
tôi đã làm gì chứ?” Rõ ràng đây cũng là lần đầu Phương Lượng bị học trò mắng nên thấy hơi không quen, nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp
“Thầy hỏi thầy đã làm gì ư, đùa giỡn được em vui lắm đúng không hả thầy? Thích lắm đúng không?” Phương Lượng ở đầu bên kia thực sự không chống đỡ được những lời răn dạy dồn dập của cô nữa, “Sao cơ, đùa giỡn em cái gì chứ hả?”
Nhiếp Nhiên nghiến răng, gằn từng chữ một, “Phí công em còn cảm thấy trong một đám quân nhân, cũng chỉ có thầy đáng tin tưởng như thế, kết quả thì sao đây!”
Rõ ràng là cô đã bị đùa bỡn công khai rồi còn gì!
Nghĩ tới đây, tay cô càng siết chặt hơn.
Phương Lượng chết tiệt, nếu không phải nể tình lần trước cô đi làm nhiệm vụ, anh ta đã giúp cô xin cứu viện thì giờ cô đã một dao làm thịt anh ta luôn rồi! Đời này, cô ghét nhất là bị lừa dối! Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, chỉ có tiếng hít thở vang lên, qua hồi lâu, Phương Lượng mới lên tiếng, giọng nói có phần không chắc chắn và đầy do dự, “Em..
đã biết cả rồi ư?” “Thầy nghĩ là thầy có thể giấu được em bao lâu chứ hả!” Nghe giọng nói ngầm thừa nhận của anh ta, lửa giận trong người cô lập tức tăng vọt
“Nhiếp Nhiên, em đừng nóng giận, về chuyện tên em bị xóa, thấy cũng cảm thấy bất hợp lý, em yên tâm, thấy nhất định sẽ đấu tranh giúp em!” Giọng điệu Phương Lượng tràn ngập sự nôn nóng và bất an.
Tuy Nhiếp Nhiên đang tức giận nhưng còn chưa tới mức tức quá hóa hồ đồ
“Xóa tên gì cơ?” Nhiếp Nhiên nắm bắt được từ khóa, cô hạ lửa giận xuống, bình tĩnh hỏi
Lúc này, đến lượt Phương Lượng kinh ngạc, “Em không biết sao?” “Không biết.” Lời phủ nhận của Nhiếp Nhiên khiến Phương Lượng phải giật mình sửng sốt, cũng lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp! Vậy sao vừa rồi em lại chửi tôi hả?” Ngữ khí của Nhiếp Nhiên đầy thản nhiên, “Thầy nói là cha mẹ của Lệ Xuyên Lâm đều đã qua đời, nhưng Lệ Xuyên Lâm lại nói với em là cha mẹ anh ta vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh!”
Phương Lượng không nhịn được họ nhẹ mấy tiếng, tính trớt quớt cho qua, “Khụ khụ..
Chuyện này..
chúng ta nói sau đi, bây giờ, khuya rồi đi ngủ đã.”
Nói xong liền muốn cúp máy.