*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên: “Rõ ràng là ông ngã nên mới bị gãy tay, liên quan gì đến tôi?”
Mấy người kia lập tức nhìn về phía cô
Kiểm có thể này đúng là quá tệ rồi, phải ngã như thế nào mới có thể làm tay bị gãy thành ra như thế chứ? Gã đàn ông đầu trọc kia đứng phắt lên, tức giận nói: “Cô nói linh tinh, rõ ràng là lúc tôi muốn sờ mặt cô, cô mới ra tay vặn gãy tay tôi.” Vừa dứt lời, gã đàn ông đầu trọc bừng tỉnh, theo bản năng che miệng lại
Xong rồi xong rồi, lần này chắc chắn xong rồi! Khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên, cô đứng lên nói với cảnh sát: “Anh nghe thấy lời gã ta vừa nói rồi chứ? Nếu như là chúng tôi uy hiếp bắt cóc thì tại sao gã ta có thể có tâm trạng sờ mặt tôi?” Gã đàn ông đầu trọc hoảng hốt lo sợ không biết hiện giải như thế nào, “Tôi..
tôi…” Đáng chết, con ranh này lại cố ý lừa mình! Gã nghiến răng tức giận trừng cô
Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn gã, “Cho nên đủ để có thể thấy, từ đầu tới cuối đều là gã ta gạt người.” Một câu nói hoàn toàn kết thúc vụ án bắt cóc ầm ĩ này
Mấy người bên cạnh thấy Nhiếp Nhiên chỉ dùng ba câu đã khiến gã không đánh mà khai thì đều kinh sợ
Đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, từ lúc vào đồn cảnh sát, anh ta luôn đập bàn tức giận mắng chửi, tâm trạng kích động nhưng vẫn không giải quyết được tên đầu trọc đáng chết đó, không ngờ cuối cùng cô gái này chỉ dùng ba câu, ba câu!
Thì ra vừa rồi mình náo loạn như vậy đều là diễn xiếc cho cô xem? Chỉ có Uống Tự Minh là nhìn cô khó hiểu, nếu chỉ cần mấy câu nói là có thể giải quyết được, tại sao vừa rồi Nhiếp Nhiên luôn không lên tiếng, tại sao phải chờ người trong đơn vị đến cô mới giải quyết? Chẳng lẽ cô cố ý muốn làm lớn chuyện à? Nhưng như vậy thì có lợi gì cho cô? Nhiếp Nhiên hỏi cảnh sát: “Nếu chuyện đã sáng tỏ, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?” “Chuyện này…” Cảnh sát cũng không ngờ gã đàn ông đầu trọc này lại không đánh đã khai như vậy, uổng công anh ta còn coi gã như người bị hại!
Thật là mất mặt! An Viễn Đạo thầy cô đã giải quyết xong mọi chuyện thì hừ lạnh một tiếng: “Nếu chân tướng đã được làm sáng tỏ rồi, tôi có thể dẫn học viên của tôi đi rồi chứ?” Coi như cô may mắn, vốn dĩ anh ta còn muốn dạy dỗ cô, bỏ cô lại đây một đêm để cho cô biết sự lợi hại
Cảnh sát vội vàng gật đầu, nhường lối: “Có thể, có thể, dĩ nhiên có thể rồi!” “Cảm ơn.” An Viễn Đạo gật đầu, nói với mấy người Uông Tư Minh: “Đi thôi, tôi đưa các cậu về đơn vị” Đoàn người bình an vô sự đi ra khỏi đồn cảnh sát
Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời đã tối, uổng công cô mong đợi! Vốn dĩ nghĩ là làm lớn chuyện thì có thể khiến người kia sớm xuất hiện, không cần để mình tìm ở trong đơn vị như một con ruồi không đầu, không ngờ anh ta lại rất kiên định
Cô đi theo sau đám người Uông Tư Minh, nhưng sau khi đến bãi đỗ xe, An Viễn Đạo bảo mấy người kia lên xe, giữ Nhiếp Nhiên đi cuối cùng lại
“Vừa rồi cô nói cô chưa báo cáo cho nên không phải quân nhân của tôi, nếu đã không phải quân nhân của tôi, chắc không cần tôi chở cô đến đơn vị đâu nhỉ?” Nhiếp Nhiên ngẩn ra, đúng là đồ nhỏ mọn! “Sĩ quan huấn luyện.” Uông Tự Minh đang muốn xuống xe nói giúp thì nghe thấy An Viễn Đạo tiếp tục nói: “Nhắc nhở cô một câu, nếu như chín rưỡi mà cô chưa đến, cổng đơn vị sẽ đóng, tội đến muộn bị xử lý rất nghiêm trọng.” Hừ! Dám coi thường sĩ quan huấn luyện, đến đơn vị rồi, anh ta không phạt cô khóc lóc kêu trời lên thì ba chữ An Viễn Đạo sẽ viết ngược lại! Anh ta đắc ý hừ lạnh một tiếng, quay người ngồi vào ghế lái, sau đó đóng rầm cửa lại, bỏ Nhiếp Nhiên một thân một mình tại chỗ
“Mẹ kiếp, em nói này sĩ quan huấn luyện An, thầy không cần đối xử với một cô gái như vậy chứ? Dù sao thầy cũng là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị!” Nghiêm Hoài Vũ bất bình thay cô
Kiều Duy cũng bồi thêm một câu, “Quá vô sỉ!” Ngay cả Mã Tường luôn quy củ cũng lên tiếng phụ họa: “Sĩ quan huấn luyện An, thầy xem trời đã tối rồi, cô ấy đi một mình sẽ nguy hiểm.” “Các cậu ngồi trên xe của tôi mà còn lắm mồm như vậy, còn nói nữa thì xuống xe cho tôi!” An Viễn Đạo không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách, chọc cho Nghiêm Hoài Vũ nổi giận, “Xuống xe thì xuống xe! Có gì ngon lắm à, cùng lắm thì thuê xe về.” Hai người kia cũng xuống xe theo
Nhiếp Nhiên nhìn ba người kia, nhướng mày hỏi An Viễn Đạo trong xe: “Tất cả mọi người đến muộn đều bị phạt à?”
“Dĩ nhiên.”
Nhiếp Nhiên sáng tỏ gật đầu một cái, nói với Uông Tư Minh trong xe: “Uống Tự Minh, bây giờ đã muộn thế này rồi, tôi lại không biết đường, anh đưa tôi về đi.” An Viễn Đạo quay sang nói với Uông Tư Minh đang định xuống xe: “Uông Tư Minh, cậu dám xuống xe!” Uông Tự Minh dùng cái chân vừa bước ra lại
Nhiếp Nhiên nhìn thấu sự do dự của anh ta thì mỉm cười, “Đừng quên chuyện hôm nay là anh nợ tôi.”
Uông Tư Minh ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng chút do dự kia hoàn toàn bị đè nén, anh ta dứt khoát xuống xe, nói với An Viên Đạo: “Sĩ quan huấn luyện, chuyện ngày hôm nay là do em tạo thành, nếu như thấy cảm thấy đưa Nhiếp Nhiên đi cùng không tiện, vậy em sẽ đưa cô ấy về đơn vị.” “Cậu nói cái gì? Tôi là sĩ quan huấn luyện của cậu, cậu phải nghe tôi!” Đây là lần đầu tiên An Viễn Đạo thấy Uông Tư Minh chống lại mệnh lệnh của mình
Nhiếp Nhiên cười khẽ với An Viễn Đạo đang tức giận, “Học viên mà sĩ quan huấn luyện An hài lòng nhất chịu phạt cùng em, đáng!”
Nói rồi cô kéo Uông Tư Minh đi ra khỏi gara.
Một…
Hai…
Ba…
Mới đếm đến ba đã nghe thấy tiếng An Viễn Đạo nghiến răng kèn kẹt ở sau lưng, “Coi như cô giỏi! Lên xe!” Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên sầu thêm mấy phần.