“Đến người sống tôi còn không tin, huống gì là một người định tìm cái chế3t.” Nói xong, Nhiếp Nhiên đi vào trong thôn.
Nhưng Y An Đức vẫn 2chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, ông ta nói: “Tôi thế đấy, tôi thật…” Ô7ng ta còn chưa nói hết đã thấy Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cặp mắt của cô 3dưới hoàng hôn sắc bén dị thường, “Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai!”2 Bóng để bắt đầu bao trùm xuống, Nhiếp Nhiên đi xuyên qua mấy căn nhà rồi đi thẳng đến trước của một căn phòng nhỏ khác
Ngoài cửa có hai người dân đảo có trách nhiệm đứng canh gác
Bọn họ vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đến thì khẽ gật đầu
Nhiếp Nhiên mở cửa ra, bên trong là tên cướp biển đang ngồi xổm thay bọn họ tận tâm tận lực gỡ mìn
Gã được Nhiếp Nhiên chiếu cố cho riêng một căn phòng nhỏ, một ngày được một bữa cháo loãng, theo như cô nói thì dù sao không để gã đói chết là được
“Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” Nhiếp Nhiên đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống phía đối diện, tiện tay châm ngọn đèn bên cạnh lên
Tên cướp biển kia thấy Nhiếp Nhiên mỉm cười với mình thì bắt đầu thấy ớn lạnh, gã run rẩy nói: “Tốt..
tốt rồi…” “Còn muốn chơi trò gì nữa không?” Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, thấy gã không hiểu ý mình, cô nhếch miệng nói: “Ví dụ như..
chạy trốn chẳng hạn.” Tim gã cướp biển đập thình thịch
Xem đi xem đi, gã biết mà, gã biết tất cả những tâm tư của mình đều bị con nhóc này nhìn thấu mà! Gã lắc đầu nguầy nguậy, “Không không không, không chơi, tao..
tao không chơi.” Nhiếp Nhiên hơi suy nghĩ rồi gật đầu, “Cũng đúng, ngày mai đại ca của mày trở về rồi, đương nhiên không cần chạy trốn nữa, hắn sẽ làm chỗ dựa cho mày nhỉ?” Gã cướp biển nghe được tiếng cười quái dị của cô thì thầm giật mình trong lòng
Đúng là gã đã ôm ý nghĩ này
Gã nghĩ sẽ dùng hết sức kéo dài đến lúc đại ca trở về, có đại ca cùng các anh em khác làm chỗ dựa, lại thêm việc gã biết rõ chỗ chôn của những quả mìn này, đến lúc đó hoàn toàn có thể bắt được toàn bộ bọn họ
“Mày..
mày..
mày muốn làm gì? Có phải mày muốn giết..
giết tao?” Giọng gã run như cầy sấy
“Giết mày?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Tại sao tao lại muốn giết mày chứ, mày là đại công thần, sao tao lại giết đại công thần được?” Gà ta nghe cô nói thể mới nhẹ nhàng thở ra.
mày..
mày muốn làm gì? Có phải mày muốn giết..
giết tao?” Giọng gã run như cầy sấy
“Giết mày?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Tại sao tao lại muốn giết mày chứ, mày là đại công thần, sao tao lại giết đại công thần được?” Gà ta nghe cô nói thể mới nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng nếu như đại ca của mày biết đàn em mình tham sống sợ chết, thay kẻ địch vô hiệu hóa toàn bộ mìn trong bãi thì hắn có giết mày không nhỉ?” Nhiếp Nhiên híp mắt mỉm cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt
“Tao rất tò mò đấy
Không biết là hắn ta sẽ dùng thủ đoạn gì để giết mày đây?” Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, gã ta quỳ bịch xuống đất, “Không, không..
Mày đừng nói, tao sẽ chết mất! Nhất định tao sẽ chết mất! Mày thả cho tao một con đường sống đi có được không? Chị đại ơi, tạo cầu xin mày, tạo cầu xin mày đấy!” Mặc dù thủ đoạn của đại ca vẫn kém con nhóc này, nhưng nếu bị chặt đứt tứ chi rồi ném xuống biển thì chắc chắn là mất mạng
“Ôi trời, làm cái gì vậy! Mày lớn tuổi hơn tao, tao không chịu đựng nổi đâu
Chắc chắn tạo sẽ không giết mày, nhưng hắn ta nhất định sẽ giết mày đấy, mày dự tính như thế nào?” Gã cướp biển giật mình kinh hãi, “Mày..
mày muốn tạo phản bội…” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên lạnh đi, đôi mắt trong đêm tối tràn đầy mỉa mai, “Phản bội? Không phải từ lúc mày nói cho tao biết thông tin về min thì đã phản bội rồi à?” Thấy sắc mặt gã ta trắng bệch, lông mày nhíu chặt, trong mắt đầy sự do dự và chần chừ, Nhiếp Nhiên giả vờ đứng lên đi ra ngoài, “Thật ra tao cũng không bắt buộc phải dùng mày, vẫn còn có những người khác ở bên kia đang chờ
Nhưng nếu mày không đồng ý, độc của mày…” Gã cướp biển kia nghe cô nói thế thì cuống lên, bật thốt ra: “Tao đồng ý! Tao đồng ý!” Tính mạng còn không giữ nổi thì sao còn có thể quan tâm chuyện phản bội hay không nữa chứ! Vả lại, về đến chỗ đại ca chưa chắc gã đã được sống, thể chẳng bằng đánh cược một lần
Nhiếp Nhiên nghe được câu trả lời này của gã, cô cười thỏa mãn, “Tốt, mày đã đồng ý, vậy thì đứng có giở trò với tao, rõ chưa?” Gã ta vội gật đầu lia lịa, “Rõ, rõ…” Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng sâu, dường như tất cả đều đang dồn sức chờ đợi bình minh đến.