“Mày xuống đi tiếp đón đi, những gì nên hỏi thì th3ay tao hỏi, không thì…” Nửa cầu sau Nhiếp Nhiên2 không nói hết, nhưng ý tứ trong lời nói lại rõ r7ành rành.
Gã cướp biển kia gật đầu như gà3 mổ thóc, “Tao hiểu tao hiểu!” Sau đó nhanh chóng2 chạy xuống dưới đi đón những tên cướp biển khác
Đám người Nhiếp Nhiên cũng xuống lầu, núp ở hơi hẻo lánh cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi đám cướp biển trở về
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân từ đằng xa chậm rãi vang lên
“Nhiếp Nhiên vẫn còn giữ lại một phần mìn, chúng ta sẽ giải quyết từng nhóm một.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Lý Kiêu
Rõ ràng cô đã giấu đám mìn kia ở một nơi rất bí mật, sao cô ta lại phát hiện ra được? “Chị Nhiên, chị vẫn còn giữ lại một phần? Chị giữ lại lúc nào vậy, sao bọn em không biết?” “Đúng đấy, cô giữ lại lúc nào? Sao chúng tôi không thấy.” Nhiếp Nhiên không trực tiếp trả lời mà bàn giao việc cẩn thận, “Mấy người các cậu đều chờ ở vòng ngoài, thấy con cá nào lọt lướt thì trực tiếp cầm súng quét, không được chừa lại một tên nào, rõ chưa?” “Cô muốn đi một mình?” Kiều Duy nghe ra được ngụ ý của cô.
Gã cướp biển kia vừa nhìn thấy người, bèn vội vàng chạy lên, gọi: “Nhị ca, cuối cùng anh cũng về rồi!” Tên được gọi là nhị ca tên là Mạc Lực, lúc này sắc mặt hắn không được tốt lắm, chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Ừm.” “Sao vậy nhị ca, có phải chuyến đi lần này không thành công không?” “Sử Tử, trong đầu mày toàn phần hả! Tao đã ra tay thì làm sao lại không thành công được!” Sử Tử xoa cái mông bị đạp đau của mình, gã lấy làm lạ mà hỏi dò: “Thế tại sao trông nhị ca chẳng vui vẻ gì vậy?” “Lúc bọn tao trở về gặp phải mấy chiếc thuyền của quân đội, còn may là nhị ca mày đây nhanh nhẹn lập tức quay đầu, nếu không suýt chút nữa là đã bị bắt rồi.” Sử Tử nghe xong, vội vàng dùng một loại ngữ điệu sùng bái mà nói câu khen ngợi: “Nhị ca em lợi hại quá!” Được khen ngợi như thế, sắc mặt Mạc Lực mới hơi khá hơn một chút, hắn đắc ý, “Chứ còn gì nữa! Tốt xấu gì tao cũng lăn lộn trên cái biển này nhiều năm như vậy rồi.” “Đúng rồi, có cái gì mà nhị ca chưa từng trải qua đâu.” “Đúng thế, chỉ là vài chiếc thuyền con, tao vốn chẳng thèm quan tâm đâu.” Cả đám cướp biển sau lưng cùng khen tới tấp, bầu không khí lúc này mới sôi nổi hẳn lên
Sử Tử quay đầu nhìn quanh rồi hỏi: “Nhưng..
đại ca đâu ạ?” Mạc Lực nói: “Từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn là người cẩn thận mà, cho nên chúng tao tách ra hành động rồi, chắc sẽ về chậm một ngày đấy.” Cổ Lâm ở trong góc nghe được đoạn đối thoại này thì nóng nảy, “Làm sao bây giờ, bọn chúng tách ra thật rồi, một nhóm khác ngày mai mới trở về.” “Hay là chúng ta đợi đến ngày mai?” Hà Giai Ngọc chần chừ nhìn Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên
“Không, chúng ta cũng tách ra hành động.” Lý Kiều bình tĩnh trả lời
Nghiêm Hoài Vũ nghi hoặc hỏi: “Làm sao để chia ra hành động?”