*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày tiếp theo Nhiếp Nhiên thấy thật lạ khi không hề thấy Hoắc Hoành xuất hiện, chuyện quái gì xảy ra thế này? Mấy ngày trước vẫn còn trưng bộ mặt cầu khẩn muốn cô nấu cơm cho anh ta, bây giờ lại lặn mất tăm
Cô đã sắp xếp kế hoạch đầu vào đấy rồi, chỉ chở anh ta đến cầu xin một lần nữa mà thôi.
Định dùng kể lạt mềm buộc chặt sao?
Nhiếp Nhiên bị cho leo cây thì trong lòng thật sự không thoải mái
Chờ đợi vài ngày trôi qua, cuối cùng Hoắc Hoành cũng đã xuất hiện
Hai người gặp nhau ở hành lang, cô chủ động chào một tiếng: “Chào ngài Hoắc.” Không ngờ rằng sự nhiệt tình của cô lại gặp ngay sự lạnh lùng của Hoắc Hoành
Hoắc Hoành đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn cô, đôi mắt tập trung hướng về phía văn phòng của Lưu Chấn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Nhiếp Nhiên đứng đó nhìn cánh cửa đóng lại, vẻ mặt đầy thảng thốt.
Anh ta đến tháng à?
Quái lạ, hôm ấy còn nói cái gì mà cơm ngon, còn muốn cô nấu cho, cũng may mà cô không toàn tâm toàn ý tin anh ta, ở cạnh Vệ Vi vẫn chắc ăn hơn
Từ ngày xảy ra chuyện ở buổi tiệc đó, sức khỏe của Vệ Vi không được tốt, cứ thỉnh thoảng lại nghỉ cả tuần khiến tất cả công việc ở công ty đợt này đều đổ hết lên đầu Nhiếp Nhiên
Bây giờ tất cả tài vụ của công ty, cô đều nằm trong lòng bàn tay
Để nhanh chóng nắm bắt được dòng tiền lưu chuyển ở công ty, cô phải mượn cớ công việc cài virus vào máy tính của Vệ Vi để khống chế
Khi Nhiếp Nhiên ôm báo cáo tài chính bước vào văn phòng của Vệ Vi thì nhìn thấy cô ta đang uống thuốc, Nhiếp Nhiên vờ như không thấy gì và gõ cửa
Quả nhiên, thấy có người đến, Vệ Vi liền vội vàng đóng lọ thuốc lại, cất vào góc xong rồi mới nói: “Vào đi.” “Chị Vi, đây là tài liệu về tình hình chi tiêu tháng này, chị xem qua đi
À, còn đây là bản chính hợp đồng cũng như hóa đơn liên quan đến hợp tác của chúng ta với xí nghiệp của Lương thị mà phòng Tài vụ bảo tôi đưa cho chị.”
Nhiếp Nhiên đưa toàn bộ báo cáo và hợp đồng qua cho Vệ Vi, mắt liếc về phía góc kia một cái
Thuốc an thần sao?
Cô ta không sao mà uống thuốc an thần làm gì? Vả lại loại thuốc này chỉ khi bệnh nặng hoặc khẩn cấp mới uống thôi.
Buồn rầu, âu lo? Nhiếp Nhiên cúi đầu nghĩ một lát, cuối cùng cô liền nhớ đến lần trước ở nhà ăn, tinh thần của cô ta cũng bị hoảng loạn khác thường.
Cô nhớ lúc đó Vệ Vi vừa nhìn thấy chuyện ở bàn bên cạnh thì lập tức tinh thần bị hoảng loạn
Lẽ nào cô ta bị chứng sợ máu? Không thể nào! Nếu mà là chứng sợ máu thì cũng không cần phải uống thuốc an thần liều cao như thế chứ
Bỗng một ý nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu cô
Lẽ nào là do lần gặp mặt sát thủ để lại di chứng sao?
Lần trước Vệ Vi còn tận mắt thấy cảnh cô chảy máu ròng ròng, cho nên đêm không ngủ được dẫn đến lo lắng, u uất.
Càng nghĩ Nhiếp Nhiên càng thấy khả năng này cao
“Được rồi, cô đem cái này đưa cho phòng Tài vụ đi.” Vệ Vi kí tên xong liền đưa báo cáo cho Nhiếp Nhiên, sau đó để bản hợp đồng liên quan đến hợp tác với Lương thị để ở góc chậu hoa.
Nhiếp Nhiên thấy vô cùng kì lạ, cố tình chậm rãi sắp xếp tài liệu, dùng ánh mắt thăm dò liếc nhìn phía sau chậu hoa, quả nhiên là có một chiếc két bảo hiểm trong tường.
Sao phòng Thư kí lại có két bảo hiểm? Để Vệ Vi không nghi ngờ, Nhiếp Nhiên nhanh chóng sắp xếp tài liệu rồi nói: “Chị Vi, vậy tôi đi đưa báo cáo xong, tan làm luôn nhé.”
“Được, cô đi đi.”
Nhiếp Nhiên chào Vệ Vi xong liền rời đi.
Nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến cái kết bảo hiểm
Cái kết được giấu kín như thế, còn cất hợp đồng với Lương thị vào đó, chứng tỏ bên trong có bí mật
Cô nhất định tạm thời cơ ban đêm thăm dò một chút
Nhìn đồng hồ, cô nhanh chóng đi về, cố gắng thăm dò địa hình một chút, phòng khi có chuyện gì bất ngờ có thể tẩu thoát.
Ai ngờ, cô vừa đi về thì Hoắc Hoành cũng từ phòng của Lưu Chấn bước ra.