Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại kia, tỏ vẻ nghi ngờ không hiểu.
Cái gì gọi là anh ta luôn nợ mình?
Anh ta nợ mình cái gì?
Thật là khó hiểu!
Nhiếp Nhiên ngồi một mình trước cửa sổ sát đất ăn hết phần cơm rang hải sản của mình, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi, đợi chú Lý đến đón.
Nửa đêm, Nhiếp Nhiên đang ngủ say thì bị tiếng đập cửa đánh thức.
“Cô chủ, cô chủ? Cô vẫn ổn chứ? Tôi đưa cậu chủ về rồi, cô sao rồi, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Chú Lý ở ngoài cửa sốt ruột bất an gọi cô.
Vốn dĩ tám giờ tối là ông ta có thể đến rồi, nhưng cậu chủ lúc thì đòi ăn cơm lúc thì đòi đi vệ sinh, làm kéo dài mất mấy tiếng.
Ông ta cuống đến nỗi vượt đèn đỏ mấy lần, suýt nữa bị cảnh sát giao thông phát hiện.
“Cháu không sao, chú Lý, chú mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về nhà.
” Nhiếp Nhiên liên tục không được ngủ yên giấc lúc này chỉ có thể thở dài, trách mình tự tạo nghiệp không thể sống.
“Có thật không? Cô không sao thật chứ? Nếu như cô có chuyện gì phải nói với tôi đấy, tôi đưa cô đến bệnh viện.
”
“Yên tâm đi chú Lý, cháu không sao đâu, bây giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc.
” Nhiếp Nhiên mơ mơ màng màng nói xong, cũng không quan tâm chú Lý ngoài cửa nói gì nữa, lại ngủ tiếp.
Một đêm không mộng mị, đến hôm sau lúc cô tỉnh lại trời đã sáng trưng rồi.
Cô rửa mặt đánh răng xong mở cửa phòng ra, đã thấy chú Lý đứng ở cửa phòng, dọa cô giật mình.
“Sao rồi, cô không sao chứ?” Chú Lý lo lắng hỏi.
Đêm qua ông ta không ngủ được, dứt khoát đứng ở cửa phòng chờ, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn gọi phục vụ mở cửa ngay được.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Cháu không sao, về nhà thôi.
”
“Được được! Về nhà!”
Nhiếp Nhiên trả phòng xong, ngồi xe mấy tiếng cuối cùng cũng tới Khánh Thành.
Cô mới vừa xuống xe, đang định đi đến cổng nhà thì trùng hợp gặp Uông Phủ trên đường.
“Nhiếp Nhiên về rồi à?”
Nhiếp Nhiên chỉ nhìn lướt qua, lễ phép chào hỏi rồi đi về phía cổng.
Cô mới đi hai bước, đã nghe thấy Uông Phủ ở sau lưng nói: “Uông Tư Minh, nếu lần này hai đứa đều về nhà ăn Tết, sao con không dẫn Nhiếp Nhiên về cùng? Một cô gái đi một mình nguy hiểm thế nào hả!”
Bước chân cô khựng lại, cô quay lại nhìn về phía Uông Phủ! Uông Tư Minh đứng ngay sau lưng ông.
“Sao anh lại về?” Nhiếp Nhiên cau mày, hỏi.
Anh ta đã xin nghỉ một lần rồi, theo lý mà nói năm nay sẽ không về ăn Tết mới đúng.
“Em có thể về, tại sao anh không thể về? Em Nhiên.
” Ở trước mặt Uông Phủ, Uông Tư Minh vẫn y như lần đầu tiên hai người gặp.
Anh ta cười ôn hòa với cô, nhưng hai chữ cuối cùng lại nói vô cùng chậm, mang theo ý khác.
Nhiếp Nhiên nhíu mày liếc anh ta.
Bầu không khí giữa hai người hơi kỳ lạ.
Nhưng Uông Phủ lại không cảm nhận được, ông đi đến bên cạnh Nhiếp Nhiên nói: “Lần này chú nghe Tư Minh nói đã giải quyết chuyện trong lớp đánh đối kháng rồi, thật nguy hiểm.
Lần sau cháu phải cẩn thận một chút.
”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, cháu sẽ cẩn thận, cảm ơn chú Uông.
”
Lúc này, Nhiếp Thành Thắng vừa vặn mở cửa đi ra, thấy Uông Phủ đang đứng ở cửa, còn có Uông Tư Minh và con gái mình nữa.
.