Một buổi sáng rong chơi nữa lại bắt đầu, Hoàng My và Đoàn Huy ngồi uống trà trong vườn Thượng Uyển xinh xắn của mình.
– Liệu Hoàng thượng có nhã hứng nghe một chút thanh điệu do thiếp đàn và hát không? – Cô hạ chén trà xuống, cười nhẹ.
– Điều đó thì có lẽ ta không từ chối được rồi.
– Anh đặt chén trà lên bàn và ra hiệu nha hoàn mang đàn tới.
Đàn đã đến, người cũng sẵn sàng.
Những giai điệu đầu tiên được cất lên…!
*Đời em như sáo trong lồng*
*Quẩn quanh nơi chốn khuê phòng*
*Biết bao ước vọng, biết bao giấc mộng hóa long đong*
*Tình duyên như tấm tơ lụa*
*Lửng lơ phía gió xa mờ*
*Ban đầu chói lóa, lúc sau như bóng phai nhòa*
*Giữa nơi chốn hoa mộng em không đành tâm*
*Chia sẻ duyên tình nồng với kiếp chồng*
*Em ước cho đôi mình suốt kiếp dù thân hóa hư không*
*Nơi yên ấm, nơi lạnh lẽo suốt trời đông*
*Như khiến con tim giận buốt đáy lòng*
*Em oán thân phận mình trước kiếp chồng chung vô vọng*…!
(Bài hát: Kiếp chồng chung)
Âm thanh kết thúc, tiếng đàn vẫn day dứt không rời.
Những nha hoàn và nô tì lấp ló ở phía sau bức tường nhìn lén cũng cảm thấy xúc động với những âm thanh nho nhỏ mình vừa được nghe thấp thoáng.
– Đúng là tuyệt vời! – Đoàn Huy vỗ tay khen thưởng cho màn trình diễn của vợ mình.
– Cảm ơn hoàng thượng đã lắng nghe.
– Hoàng My cười nhẹ, ngồi xuống chỗ của mình.
– Nhưng mà nàng đang châm biếm ta? – Đoàn Huy kéo cằm cô lại gần mình, nhếch môi.
– Có lẽ là thế! – Hoàng My vẫn mang một nụ cười nhẹ nhàng để trả lời.
– Nàng cũng phũ quá rồi! – Đoàn Huy thả tay ra rồi tiếp tục nhấp chén trà của mình.
– Thưa hoàng thượng, vài phi tần muốn diện kiến người.
– Một gia đinh đi đến báo cáo.
Đoàn Huy chỉ gật đầu một cái nhẹ, gia đinh cúi người rồi đi.
Các phi tần xinh đẹp với một bộ dạng thục nữ đến trước mặt hai người.
…___________________…!
Hậu cung được dọn dẹp một cách trơn tru nhất nhờ công ơn Hoàng hậu.
Tuy nhiên vẫn còn một vài người không để ý lời Hoàng My, vẫn ở lại Tẩm cung mà mang danh phi tần không được sủng ái.
Còn hai người đứng đầu đất nước thì làm gì? Chơi bời chứ làm gì! Rảnh đâu mà lo lắng nhiều thứ.
– Nương tử luôn là cánh tay đắc lực của ta! – Đoàn Huy ngồi nịnh nọt vợ nhỏ.
– Biết rồi! – Hoàng My chống cằm, hờ hững đáp lại.
Nhiệm vụ dẹp bỏ hậu cung thì có lẽ sẽ phải từ từ rồi.
Giờ thì phải lo các nhiệm vụ còn lại thôi.
Hoàng My rảnh rảnh không có việc làm, ngồi chọc chọc cái bàn gỗ.
– Thần thiếp muốn đi thăm hoàng đệ! – Cô cười cười rồi quay sang chọc ngực của Đoàn Huy.
– Nàng thích chơi với hoàng đệ sao?! – Anh hỏi Hoàng My câu hỏi mang đầy ý vị.
– Chàng phải biết ta muốn làm gì chứ? – Cô hạ mắt xuống, lấy từ túi ra một viên kẹo nhỏ được gói kĩ, từ từ đứng dậy.
Một lát sau, Hoàng My và Đoàn Huy đã đến trước phủ của Cương Lãnh.
Cương Lĩnh phủ là cái tên chính Cương Lãnh đặt cho nơi ở của mình.
Cương Lĩnh phủ rất rộng lớn nhưng sân trước và những căn phòng chỉ chiếm 1/3 diện tích của cả mảnh đất, phần còn lại là sân sau để Cương Lãnh tập luyện mỗi ngày.
– Hoàng đệ đâu rồi? – Hoàng My lon ton chạy vào phủ.
– Hoàng hậu cát tường!
– Miễn lễ đi! Dẫn ta đến gặp hoàng đệ! – Cô hớn hở ngó nghiêng cả phủ.
– Thưa hoàng hậu! Vương gia đang tập luyện…!
– Cho nàng ấy vào thì có sao? – Đoàn Huy từ ngoài cổng bước vào.
– Hoàng thượng vạn tuế!
– Miễn lễ! Dẫn trẫm và hoàng hậu nương nương vào gặp vương gia.
– Đoàn Huy nhẹ phẩy tay.
Sân sau quả thực rất rộng rãi thoáng mát, nó có thể to như một cái sân vận động của thế giới hiện đại.
Phải nói Nam chủ cũng được ưu ái quá rồi.
Hoàng My thấy một cục đá lớn như cái ghế dựa gần đấy, chạy tới ngồi phịch xuống chăm chú nhìn Cương Lãnh.
Đoàn Huy dù hơi ghen nhưng phải nhịn mà đứng dựa vào tường nhìn.
Cương Lãnh như bị mê hoặc trong các bài tập luyện mà không để ý có hai “con người” đang nhìn anh.
Mãi đến một lát sau, bài tập luyện cũng kết thúc.
Tiếng vỗ tay và tiếng cười khúc khích vang lên làm Cương Lãnh giật mình.
– Hoàng đệ giỏi quá!
– Hoàng huynh! Hoàng tỷ! Hai người ở đây từ lúc nào vậy?! – Cương Lãnh ngạc nhiên nhìn hai “con người” này.
– Chúng ta đã ở đây từ rất lâu rồi! – Hoàng My che miệng cười.
– Hoàng tỷ…!
– Hoàng đệ càng ngày càng tài giỏi! Sắp lấn át ta rồi! – Đoàn Huy cười híp mắt.
Sự che giấu tài giỏi của Đoàn Huy đã qua được Hoàng My thì làm sao không qua được Nam chủ.
Đoàn Huy với một tâm trí giễu cợt nhìn Cương Lãnh mà nam chủ như một con rối nhìn Hoàng My.
– Tỷ cũng muốn học võ, chỉ tiếc là phận nữ nhi…! – Hoàng My rũ mắt buồn rầu.
– Hoàng tỷ có thể học thử một chút để tự vệ! – Cương Lãnh cười, cực kì đẹp trai.
Sự đẹp trai vô điều kiện của nam chính làm gương mặt Đoàn Huy u ám như bầu trời khi bão.
Tức giận đến nỗi hơi mất kiểm soát về sức mạnh, lật phủ của ông thừa tướng lên mà không biết, làm ông ta đứng ngoài cổng ngơ ngác không nói lên lời.
– Được sao?! – Hoàng My hớn hở đứng bật dậy.
Cương Lãnh cực chắc chắn mà gật đầu.
Cô cũng cười vui vẻ rồi bắt đầu bài tập cùng Cương Lãnh, cho Đoàn Huy ra rìa.
“Một chút lộ liễu sẽ khiến mọi thứ bị phơi bày, chàng và thiếp lại đi diễn kịch rồi!”
Đoàn Huy nắm chặt bàn tay, nhìn nụ cười của Cương Lãnh khi tập luyện với Hoàng My.
Nhưng rồi anh nhìn vẻ mặt của cô, nụ cười trên môi thật xinh đẹp nhưng đôi mắt cô đã nheo lại để che đi đồng tử lạnh lẽo của mình.
Bàn tay buông thõng, anh bỗng mỉm cười rồi đứng nhìn cô diễn tròn vở kịch.
– Hoàng tỷ đúng là tiếp thu rất nhanh.
– Cương Lãnh cười nhẹ, vô thức xoa đầu cô.
– Hoàng đệ thật tốt! Không như phu quân! – Hoàng My cười khẽ rồi chu miệng tố cáo chồng mình.
Tiếng nói “phu quân” từ trong miệng Hoàng My phát ra như một hòn đá đè lên trái tim.
Nụ cười trên môi Cương Lãnh cứng lại, mắt lia về phía anh trai.
Đoàn Huy cúi đầu, đứng dựa vào tường từ nãy đến giờ không cử động bỗng ngước lên nhìn Cương Lãnh với một nụ cười hiền từ.
Như một cô nương nhỏ nhìn thấy người khác buồn, Hoàng My đặt vào tay Cương Lãnh viên kẹo yêu thích của mình.
– Hoàng đệ nhận lấy nha! Đừng buồn đấy! Tỷ đi đây.
Một lời tạm biệt ngắn ngủi chẳng kịp nói, cô đã cùng Đoàn Huy khuất bóng sau bức tường vôi trắng xoá.
Để lại một mình Cương Lãnh giữa một khoảng sân trống như bao lần…!
…____________________…!
Một buổi sáng thoải mái như bao ngày, Hoàng My ngồi uống trà, Đoàn Huy họp triều chính.
Hoàng cung vẫn bình lặng như thường lệ.
– Hoàng hậu! Hoàng hậu! Có một bức thư gửi đến người! – Một nha hoàn của nguyên chủ hối hả chạy đến rồi đặt thư lên bàn.
– Thư?! – Hoàng My nhìn bức thư với ánh mắt khó hiểu.
Trên bao thư ghi rõ tên người nhận nhưng không ghi tên người gửi, cô nhẹ nhìn qua bao thư rồi mở ra.
Nội dung bức thư như sau:
*Hỡi cô nương ở chốn hoàng cung, người đã cho ta một nỗi nhớ nhung da diết không thể tả.
Cô nương đây ở hoàng cung có lẽ là một phi tần, nha hoàn hay thậm chí là một nô tì nhưng vẫn là một cô nương với gương mặt xinh đẹp không tì vết.
Ta đã lỡ chìm đắm vào nhan sắc tuyệt vời của tạo hoá này*.
^^^*Hạ bút*^^^
^^^*Khang Dung Xuyên*^^^
Hoàng My đọc xong bức thư mà nước trà trong bụng như muốn trào ra ngoài, cô bình tâm rồi nhẹ nhàng gấp lá thư lại cho vào bao thư.
– Đưa bức thư này cho hoàng thượng! – Hoàng My đặt bức thư lên tay nha hoàn kia rồi cười nhẹ.
…____________________…!
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ năm, ngày 8 tháng 10 năm 2020
Thời gian đăng: 23 giờ 30 phút
Thời gian hoàn thành: 22 giờ 52 phút
Bức ảnh ở trên có thể chuyển động nha!
Dạo này ad mệt mỏi muốn chết luôn, mới ăn con 0 kiểm tra miệng môn Sinh đó mọi người, may là kiểm tra miệng gỡ được chứ không là toang nguyên cả một học kì.
Nhưng còn môn Lý kiểm tra 25 phút, cả lớp học hết lý thuyết và thầy cho bài hình rồi kêu nêu cách vẽ, không biết qua nổi môn Lý không nữa đây?!!!
Kiểm tra 15 phút dồn dập luôn ấy, ad còn không biết mình học bài để làm gì khi kiểm tra xong rồi quên.
Ad chúc mấy bạn còn đang lứa tuổi học sinh mà cũng bị kiểm tra liên tục nhớ bài lâu để kiểm tra không bị điểm kém nha!