Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 40: Chết trong ánh sáng* fanfic



(*) 见光死: đề cập đến một số điều đẹp đẽ tồn tại trong các tác phẩm giả tưởng, văn học, điện ảnh và truyền hình. Một khi được đặt vào môi trường thực tế, chúng trở nên dễ bị tổn thương và mọi vẻ đẹp đều không còn nữa.

Lần này Diêu Văn Phỉ nói ra, Hải Kim cũng không oán hận hắn nữa, mà yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, với ánh mắt vẫn không thể hiểu được.

Sở Nghiêu cũng không lập tức trả lời hắn.

Diêu Văn Phỉ không rõ nguyên nhân, hắn sờ sờ gáy, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Vậy Nghiêu ca, mày đây là biết hay là không biết vậy?

Không có bất kỳ âm thanh nào khác ngoài giọng nói của hắn trong phi thuyền, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Cho dù là Diêu Văn Phỉ thần kinh thô như thế cũng cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.

Vì thế hắn ho khan hai tiếng: “Vậy chúng ta nói chuyện khác đi.”

“Sĩ quan Tần, anh có kỹ năng nào theo đuổi người không?” Diêu Văn Phỉ lại dẫn đề tài tới Tần Đồ, khom cổ hỏi.

“Kỹ năng?” Tần Đồ nghiêng mắt cười liếc hắn một cái.

“Đúng là như vậy…” Diêu Văn Phỉ cong ngón tay ấn lên khóe mắt, nói không rõ ràng lắm: “Tôi thấy việc tôi không theo đuổi được người khác có lẽ không phải là vấn đề của bản thân tôi, có thể là phương diện kỹ năng không tốt lắm. Cho nên, nếu sĩ quan Tần có kinh nghiệm theo đuổi người khác, mong ngài có thể cho tôi một lời khuyên.”

Hải Kim đang uống nước, nghe vậy trực tiếp phun ra một nửa, một nửa còn lại để lại trong cổ họng, mặt đỏ bừng, ho một hồi lâu mới ngừng lại, run rẩy vươn ngón tay chỉ vào Diêu Văn Phỉ, nói: “Đừng hoài nghi, chính là do bản thân cậu có vấn đề.”

Diêu Văn Phỉ liếc mắt: “Anh có thể đừng mở miệng được không.” Hắn nói xong lại bỏ thêm một câu: “Anh và Nghiêu ca đều không có tư cách mở miệng.”

“Hửm?” Tần Đồ nhướng mày.

Diêu Văn Phỉ liếc mắt nhìn Hải Kim và Sở Nghiêu, nói: “Hải Kim là bởi vì miệng chó không phun ra ngà voi (1), tôi không thích nghe. Còn Nghiêu ca, đương nhiên là bởi vì cậu ấy không có kinh nghiệm ở phương diện này rồi.”

(1) 狗嘴裏吐不出象牙: một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là người xấu không thể nói được điều gì tốt.

“Không có kinh nghiệm?”

Tần Đồ luôn tùy ý nói chuyện vào đúng thời điểm.

“Đúng vây.” Diêu Văn Phỉ cũng có cảm giác, thao thao bất tuyệt: “Cậu ấy chính là đang phung phí của trời, lãng phí khuôn mặt này một cách vô ích. Anh có biết mỗi ngày trên diễn đàn của trường quân đội Liên Bang có biết bao nhiêu người thổ lộ với cậu ấy không?”

Diêu Văn Phỉ nói xong liền lắc đầu, tự hỏi tự đáp: “Nhưng cậu ấy chỉ là một khúc gỗ.”

Không cần biết đối phương có lai lịch gì, đáng yêu, gợi cảm, nhiệt tình…… Hắn đều không thèm liếc mắt một cái.

Sở Nghiêu cuối cùng cũng quay đầu lại, không có biểu tình gì nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: “Không hôn mê thì ít nói một chút.”

Diêu Văn Phỉ há miệng, ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng người không có mắt dường như không chỉ có một mình hắn.

Tần Đồ chậm rãi mở miệng: “Nói như vậy, cậu ấy quả thật không có cách nào cho cậu kinh nghiệm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: Chương 18

Diêu Văn Phỉ vừa mới vui mừng thốt ra “Đúng vậy”, đột nhiên phản ứng lại, hiện tại hắn tạm thời không thể lắm miệng, chỉ đành âm thầm liếc Sở Nghiêu một cái, tức giận ngậm miệng lại, sau đó chỉ chỉ miệng mình và Sở Nghiêu, làm động tác ám chỉ Tần Đồ việc này sau này bàn lại.

Tần Đồ có một ưu điểm, chỉ cần anh không muốn nghe thì có thể không nghe. Không muốn nhìn, cho dù là nhìn thấy, cũng sẽ giả bộ không nhìn thấy.

Nhưng Hải Kim nói đó là khuyết điểm.

Lúc này Tần Đồ đang phát huy ưu điểm của mình, chỉ thấy anh dứt khoát cởi dây an toàn, bước chân về phía trước, tựa vào một bên ghế của Sở Nghiêu, ngồi xuống bên cạnh Diêu Văn Phỉ ở hàng sau, vừa ngồi xuống vừa nói: “Nói tiếp đi, trên diễn đàn thổ lộ với cậu ấy như thế nào?”

Diêu Văn Phỉ: “……”

Hắn mở to hai mắt nhìn Sở Nghiêu lại nhìn Tần Đồ, nhất thời không biết nên mở miệng hay nên câm miệng.

“Cậu không nói thì sao tôi có thể tổng hợp cho cậu kỹ thuật theo đuổi người? “Tần Đồ ân cần dụ dỗ: “Nhìn nhiều mới có thể học được, hiểu chưa?”

Diêu Văn Phỉ siết chặt nắm tay, nhìn đường quai hàm của Nghiêu ca ở hàng đầu.

Tần Đồ, nguy hiểm.

Thấy Diêu Văn Phỉ vẫn không chịu mở miệng, Tần Đồ bật cười, chọc chọc cánh tay Diêu Văn Phỉ, nói: “Bị câm à?”

Diêu Văn Phỉ thật ra cũng rất muốn nói chuyện, cảm giác tin nóng giấu ở trong lòng tựa như trúng một số tiền lớn lại chỉ có thể che dấu tai mắt người khác gặm bánh bao.

Ấm ức.

Vì thế hắn cân nhắc trái phải một chút, lựa chọn phương án thỏa hiệp, vừa không chọc giận Nghiêu ca vừa không đắc tội Tần Đồ.

Hắn đè giọng xuống thấp nhất, ghé sát vào Tần Đồ, thì thầm: “Hầu như mỗi ngày trên diễn đàn đều có người thổ lộ với Nghiêu ca, còn có người lợi hại hơn, một số Omega có thể rảnh rỗi đến lợi hại, vậy mà bắt đầu viết fanfic.

Tần Đồ phối hợp với hắn hơi nghiêng người, ý bảo hắn tiếp tục.

Diêu Văn Phỉ thấy thế, nhận được cổ vũ cực lớn, khép hai tay lên miệng, lặng lẽ nói nhỏ: “Một trong những nhân vật chính trong fanfic thường là người thích Nghiêu ca, nhân vật chính còn lại nhất định là Nghiêu ca. Có nhiều loại fanfic đa dạng khác nhau, chẳng hạn như 《 Tình yêu cấm đoán của thiếu tá lạnh lùng》, 《 tôi và người đàn ông thần bí kia 》, 《 Alpha này làm cho tôi không có cách nào xuống giường được 》 vân vân, vô cùng…”

Diêu Văn Phỉ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp để hình dung, hắn mở to hai mắt: “Vô cùng, vô liêm sỉ!”

Khi người đang kích động, âm thanh nói chuyện khó tránh khỏi có hơi lớn một chút.

Diêu Văn Phỉ vừa nói xong liền liếc Sở Nghiêu, thấy Sở Nghiêu hết sức tập trung điều khiển tinh hạm, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Đồ cũng nhìn Sở Nghiêu theo ánh mắt của hắn, sau đó cười hỏi Diêu Văn Phỉ: “Cậu ấy biết không?”

Diêu Văn Phỉ lén lút nâng eo lên, thấp giọng nói: “Biết, nhưng cậu ấy chưa bao giờ xem.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Chương 2

“Có điều thỉnh thoảng tôi ở ký túc xá sẽ đọc cho cậu ấy nghe.” Diêu Văn Phỉ còn nói, “Nói chung, đọc xong sẽ bị đánh đập dã man.”

Tần Đồ như cười như không: “Tự mình chuốc lấy.”

Diêu Văn Phỉ: “……”

“Cho tôi xem.” Tần Đồ vươn tay về phía hắn, bàn tay tuy mỏng nhưng lại có cảm giác mạnh mẽ.

“Cái gì?” Diêu Văn Phỉ nhất thời có chút bối rối.

“Tình yêu cấm đoán của thiếu tá lạnh lùng.” Tần Đồ nhướng mày, “Tôi cũng muốn xem, cấm đoán như thế nào.”

“Đậu má! Anh câm miệng.” Diêu Văn Phỉ nóng nảy muốn bịt miệng Tần Đồ, bị anh nhẹ nhàng ngăn lại.

Đợi vài giây, thấy Sở Nghiêu vẫn không có phản ứng gì với hai người bọn họ, dường như là không có ý định quản hai người bọn họ. Diêu Văn Phỉ mới nhẹ nhàng tháo thông tấn khí trên cổ tay xuống, vào acc của mình, nhấn vào diễn đàn.

Sau đó hắn ra hiệu cho Tần Đồ nhích lại gần một chút, hai người cùng nhìn.

Trang đầu diễn đàn chính thức của Liên Bang gần đây rất hài hòa, lướt xuống dưới đều là bài dăng liên quan đến những tin tức lớn gần đây.

Tiêu đề giống như #Omega chạy trời không khỏi nắng, chỉ có thể tự cứu chính mình# Nhấn vào, phía dười là một loạt Omega đang khóc huhu.

Diêu Văn Phỉ trực tiếp lướt qua, kéo nửa ngày có lẽ là cảm thấy có chút phiền phức, trực tiếp mở thanh tìm kiếm nhanh.

Tìm kiếm từ mấu chốt —— Sở Nghiêu.

Không tới 2 giây, hàng trăm ngàn bài post nhảy ra.

Diêu Văn Phỉ mở ra bài post mới nhất.

Không phụ kỳ vọng, tuy rằng không phải là 《 Tình yêu cấm đoán của thiếu tá lạnh lùng》, nhưng cũng không kém.

Là một fanfic, tên là “Anh ấy yêu vòng eo thon nhỏ của tôi”

Lúc nhấn vào, tay Diêu Văn Phỉ có chút run rẩy, hắn vẫn chưa quen với thể loại fanfic như vậy.

Tần Đồ đè bàn tay đang run rẩy của hắn lại, trầm tư cầm lấy thông tấn khí, cuối đầu nhìn.

“9 gừi 43 phút tối, Sở Nghiêu, vẫn chưa về.

Lâm Phi Phi biết, có được một Alpha ưu tú như vậy, nhất định cậu phải chịu cô độc. Nhưng, cậu không hối hận.

Là một Omega cấp S, điều khiến cậu tự hào nhất chính là vòng eo của mình. Nhớ năm đó, cho dù là Sở Nghiêu, cũng thua dưới thắt lưng thon nhỏ của cậu.”

Mí mắt Tần Đồ giật giật, bỏ qua hai trang, tiếp tục nhìn xuống.

“Sở Nghiêu đêm nay rất im lặng, làm chuyện kia cũng im lặng mà so tài, đêm nay trôi qua, dĩ nhiên eo Lâm Phi Phi bị hắn nhéo xanh tím.

Nhưng Lâm Phi Phi nhìn Sở Nghiêu yên tĩnh ngủ bên cạnh, vuốt v e lông mày hơi nhíu lại của hắn, cảm thấy những đau khổ mà cậu chịu đựng, là đáng giá!

Không phải là yêu vòng eo của cậu sao, yêu đến mức vừa làm vừa bấm, yêu đến mức hôn từng cái từ sau lưng.

……

Lâm Phi Phi tự bôi thuốc lên thắt lưng mình, có chút đau đớn, nhưng… Cậu cũng không phải là không sảng khoái.”

“Cái này viết cái gì vậy?”

Tần Đồ rũ mắt rời khỏi bài post này, hồi tưởng lại cảnh xuân sắc vừa rồi.

Văn viết không được tốt lắm, nhưng mộng lại khá hay.

Diêu Văn Phỉ đọc cho Sở Nghiêu những thứ này?

Tham Khảo Thêm:  Chương 80

Tần Đồ cúi đầu cười gượng.

Đáng bị đánh.

“Thế nào?” Diêu Văn Phỉ lại gần, “Có phải đặc biệt hủy tam quan không?”

“Ôi đệch, tuyệt vời.” Diêu Văn Phỉ chậc chậc bĩu môi nói, “Đám người này thật sự biết ảo tưởng, có một số việc, anh xem Nghiêu ca làm được sao? Fanfic chính là fanfic, không có não.”

Tần Đồ nhướng mày, không nói gì, tiếp tục xem những bài post khác.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay anh dừng lại, giương mắt nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: “Sao còn có cậu ấy và Trần Duy?”

“Hả?” Diêu Văn Phỉ ngay từ đầu không kịp phản ứng, sau đó từ mũi hắn hừ một tiếng:” Hừ, cái này hả, bình thường. Đừng quá ngạc nhiên.”

“Trần Duy không phải là Alpha sao?” Tần Đồ hứng thú hỏi.

Diêu Văn Phỉ xua tay: “Thôi đi, mặc kệ là cái gì, bọn họ đều có thể nuốt.”

“Bọn họ còn viết về lão tử và thú nhân, mẹ nó.” Diêu Văn Phỉ nói đến chuyện cũ liền tức giận, liếc mắt: “Mấu chốt là lão tử ở dưới, con mẹ nó thật quá đáng.”

Tần Đồ: “……”

“Anh đang xem Nghiêu ca và Trần Duy hả?” Diêu Văn Phỉ vươn cổ nhìn màn hình thông tấn khí.

“Không.” Tần Đồ lắc đầu, còn nói: “Sao không có của tôi?”

“Của anh?” Diêu Văn Phỉ sửng sốt, nói: “Vậy anh phải nhanh chóng tìm kiếm tên của mình, sao anh có thể tìm tên của mình trong fanfic của Nghiêu ca chứ, hahahaha quá buồn cười.”

Diêu Văn Phỉ dường như cảm thấy chuyện này thật sự vô cùng buồn cười, hắn còn quay đầu đi vỗ vai Hải Kim, muốn Hải Kim cười theo hắn, ai ngờ Hải Kim chỉ trầm mặc thưởng cho hắn một ánh mắt thiểu năng.

Diêu Văn Phỉ đành phải quay đầu lại tiếp tục đối mặt với Tần Đồ.

“Buồn cười sao?” Tần Đồ cũng nhìn hắn, nhếch khóe môi.

“Chắc chắn buồn cười. Điều này không phải đơn gian và dễ hiểu sao?” Diêu Văn Phỉ một bộ chỉ điểm giang sơn (2), “Anh tìm kiếm chính mình trong bài post của Nghiêu ca, vậy tìm ra không phải là fanfic của hai người sao?”

(2) 一副指點江山的模樣: có nghĩa là hành động cường điệu và nói những lời lớn lao.

Đột nhiên, chữ cuối cùng của Diêu Văn Phỉ kẹt ở trong cổ họng, vẻ mặt hắn mơ hồ lẩm bẩm: “Sĩ quan Tần, vẻ mặt này của anh không thích hợp.”

Bình tĩnh, quá mức bình tĩnh.

Vẻ mặt bình tĩnh nghe hắn nói. Giống như bản thân hắn không nói sai.

“Nói thử xem, sao lại không đúng?” Tần Đồ gật đầu cười với hắn.

“Không phải anh thật sự muốn xem anh và…” Diêu Văn Phỉ nhíu mày, “Fanfic của Nghiêu ca chứ?”

“Tôi không thể xem?” Tần Đồ giương mắt hỏi ngược lại.

Diêu Văn Phỉ: “……”

Anh thật sự muốn hỏi một cách hiển nhiên như vậy sao?

Đậu má, con mẹ nó anh tự mình xem fanfic của mình, cùng là Alpha, không thấy ghê tởm sao?!

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giấc mộng của Tần Đồ: nghề phụ—— trở thành ta viết fanfic

Sở Nghiêu: (trầm tư) Quả nhiên, có vài người chặt tay thì tốt hơn.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-2523:02:00~2020-08-2523:36:44~

Cảm ơn tiểu thiên sứ ném ra mìn: A a a một cái;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.