Cung Tường Vãn Tâm

Chương 133-134



“Hoàng thượng, ngài về rồi.”

“Ừ. Hôm nay hoàng hậu ổn không? Hôm nay việc triều chính nhiều, trẫm tranh thủ lúc rảnh rỗi về thăm hoàng hậu, xem hoàng hậu có chỗ nào cần trẫm hỗ trợ không.”

“Hoàng thượng đã nghe nói việc đêm qua Phi Hương Điện cháy, sợ thần thiếp xử lý không được đúng không?”

“Trẫm không sợ nàng xử lý không được, trẫm chỉ sợ có kẻ mượn cơ hội này làm khó nàng, nàng lại không chịu nói với trẫm, như thế trẫm sẽ đau lòng.” Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển.

“Hoàng thượng yêu thương thần thiếp như thế, dù có kẻ muốn mượn cơ hội làm khó, thần thiếp cũng không lo. Có điều thần thiếp đúng là có việc muốn nhờ hoàng thượng giúp đỡ.”

“Hiếm khi hoàng hậu mở lời nhờ trẫm giúp, trẫm rất vui. Hoàng hậu muốn trẫm giúp gì, cứ việc nói.”

“Hoàng thượng xem hai bức tranh này của thần thiếp trước được không?”

Thấy Tiêu Sát đồng ý ngay, Triệu Thanh Uyển kéo hắn tới trước bàn, cẩn thận mở bức tranh hôm nay nàng mới vẻ cho hắn xem.

Tiêu Sát vừa thưởng thức vừa vẽ: “Đây là hoa mai hoàng hậu vẽ?”

“Vâng, đây là bức tranh hoa mai thần thiếp mới vẽ sáng nay.”

“Hoa mai của hoàng hậu nhu tình như nước nhưng cũng mạnh mẽ không gò bó. Hai thứ này đặt cạnh nhau không mâu thuẫn, ngược lại còn rất hòa hợp. Hơn nữa từ trong tranh trẫm có thể ngửi thấy hương mai thấm vào ruột gan. Thảo nào tranh của hoàng hậu tháng nào cũng được người ta bỏ ra giá cao mua, đúng là tiền nào của nấy.” Tiêu Sát khen tranh của Triệu Thanh Uyển.

Thời niên thiếu hắn đã biết nàng giỏi vẽ tranh, cũng từng xem tác phẩm của nàng.

Có điều khi đó dù gì Triệu Thanh Uyển cũng còn trẻ, tranh đương nhiên không tỉ mỉ nhiều hàm ý như bây giờ.

Nhưng khi đó trong mắt hắn tất cả tranh nàng vẽ đã rất đẹp rồi.

“Hoàng thượng quá lời, tranh của thần thiếp chỉ ở mức độ nhìn được thôi.”

“Hoàng hậu không cần khiêm tốn, trẫm nói nàng vẽ đẹp thì chắc chắn là vẽ đẹp.”

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn nhờ ngài đích thân đề vài dòng thơ lên tranh của thần thiếp, sau đó đóng thêm bảo ấn của ngài. Không biết hoàng thượng có thể thành toàn cho thần thiếp và tranh của thần thiếp không?”

Ngày nào Tiêu Sát cũng bận rộn chính vụ vẫn tìm thời gian để đến thăm nàng, Triệu Thanh Uyển còn muốn hắn giúp đỡ, thật ra trong lòng nàng khá bối rối.

Nhưng sáng ngày mốt chợ hoàng gia sẽ phải mở rồi.

Bây giờ nàng chỉ còn chút thời gian, muốn vẽ đủ số lượng tranh đương nhiên là không thể, chỉ có thể tập trung vào số lượng và sự hiếm lạ của hàng hóa.

Nàng tin chỉ cần đế hậu hợp tác, chợ hoàng gia lần này sẽ rất náo nhiệt.

Nghe thỉnh cầu của nàng, Tiêu Sát yêu thương bóp nhẹ chóp mũi nàng, bật cười: “Ha ha, thì ra hoàng hậu muốn trẫm giúp việc này, lần sau hoàng hậu cứ nói thẳng là được. Có thể cùng hoàng hậu phu xướng phụ tùy, cầm sắt hòa minh, cùng tạo ra một bức tranh chữ hoàn chỉnh, trẫm đương nhiên sẵn lòng. Vậy hoàng hậu giúp trẫm mài mực đi, trẫm sẽ đề một câu thơ lên bức tranh hoa mai của nàng ngay.”

“Vâng, tạ hoàng thượng, thần thiếp lập tức đi mài mực cho ngài.”

Triệu Thanh Uyển đi mài mực cho hắn, Tiêu Sát xem tranh, suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã có linh cảm, nhận bút lông Triệu Thanh Uyển đưa, viết một câu thơ vịnh mai.

Ở cuối cùng, hắn bỗng tham lam tự đặt biệt hiệu cho mình: Bình Sơn cư sĩ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 663: Tung hoành phi mỹ

“Bình Sơn cư sĩ? Sao hoàng thượng lại lấy cái tên này?”

“Đây là biệt hiệu trẫm mới tự nghĩ cho bản thân. Bình là huyện Bình nơi chúng ta quen nhau, sơn là núi đội trời đạp đất, khí chất trang nghiêm, tĩnh lặng thần bí nhưng sinh khí bừng bừng, hoa nở khắp nơi, trẫm thích sự độc đáo của nó. Vậy nên mới tự đặt biệt hiệu là Bình Sơn cư sĩ, không biết hoàng hậu có thích không?”

Triệu Thanh Uyển rung động hỏi: “Hoàng thượng có tình cảm với quê nhà của thần thiếp đến thế sao?”

“Đó là quê nhà của nàng, cũng là nơi trẫm gặp được tình yêu của mình, nàng nói xem? Thời niên thiếu trẫm từng đi qua rất nhiều nơi, nhưng đến giờ ký ức không còn sâu nữa, chỉ có nơi này khiến trẫm khắc cốt ghi tâm cả đời. Hoàng hậu, nàng có biết trẫm cảm thấy may mắn thế nào khi được mẫu thân lén đưa đi trốn khỏi hoàng thất đâu, nếu không sao trẫm có thể gặp được nàng? Cuộc đời trẫm nếu không có nàng, cho dù ngồi trên long ỷ cũng thấy mọi thứ tẻ nhạt vô vị, sống uổng kiếp này.”

“Hoàng thượng…”

Đột nhiên nghe Tiêu Sát thổ lộ, trái tim Triệu Thanh Uyển chua xót, hốc mắt đỏ lên.

Hai người cứ nhẹ nhàng hôm nay như thế.

Yên tĩnh ôm nhau một lúc lâu, Triệu Thanh Uyển mới buông Tiêu Sát ra, cẩn thận cuộn bức tranh hoa mai lại, mở tiếp bức tranh hoa lan nàng mới vẽ buổi chiều, cũng nhờ hắn viết một câu thơ lên.

“Hoàng thượng, thần thiếp định vẽ đủ tứ quân tử (*). Ngày mai đợi thần thiếp vẽ xong trúc và cúc, mong hoàng thượng lại về một chuyến, giúp thần thiếp viết hai câu thơ.”

(*) Tứ quân tử trong hội họa Trung Quốc gồm mai, lan, cúc, trúc. Trong sự giá lạnh của mùa đông, mai chịu đựng lạnh lẽo, nở hoa sớm hơn các loài hoa khác và đó là một dấu hiệu sớm của mùa xuân, hoa mai được biết đến như sự thuần khiết và khiêm tốn, có ý nghĩa phước lành. Lan kiều diễm, mảnh mai, hương thơm thâm trầm, lấy hương thơm của mình ngợi ca bản thân không cầu mong vinh hiển. Trúc ngay thẳng, hiên ngang tượng trưng cho sự chính trực có thể đứng vững trước gió bão mà không hề bị gục ngã, hiên ngang như một đấng anh hùng. Cúc là loài hoa cao thượng, nở hoa muộn. Cúc không muốn cùng quần hoa tranh xuân, thà nguyện ở lúc phong hàn lạnh thấu xương, nhất cành độc tú.

“Được, vậy ngày mai khi nào nàng vẽ xong cứ sai người đến Tuyên Thất Điện báo với trẫm, trẫm lập tức về ngay.”

“Vâng, tạ hoàng thượng. Có điều hoàng thượng đề tên là Bình Sơn cư sĩ, chắc ngài không có ấn giám của biệt hiệu này đúng không? Không có ấn giám của ngài, thần thiếp cứ thấy thiếu gì đó.”

“Việc này hoàng hậu không cần lo lắng, ấn giám Bình Sơn cư sĩ trẫm sẽ cho người làm trong hôm nay, ngày mai có thể bổ sung lên hai bức tranh này của hoàng hậu.”

“Thật sao? Tạ hoàng thượng, ngài tốt với thần thiếp quá.”

“Nàng là hoàng hậu của trẫm, trẫm tốt với nàng không phải việc đương nhiên sao? Lần sau hoàng hậu còn muốn trẫm làm gì không cần khách sáo với trẫm, có biết không?”

Vừa nói hết câu, Tiêu Sát liền hôn Triệu Thanh Uyển.

Có qua có lại, Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, không lập tức rời khỏi nụ hôn này của hắn.

Tiêu Sát bất ngờ. Hắn đưa lưng về phía ánh nắng mặt trời, ôm chặt nữ nhân mình yêu.

Chương 134: Trân quý

Bữa tối, Triệu Thanh Uyển kể Tiêu Sát nghe chuyện thỉnh an hôm nay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1408: Đạo phong xông lên núi (1)

Biết Phương tần phải giao ra quyền quản lý lục cung vì bị Lan phi làm khó, mấy ngày nữa sẽ đến lượt Thẩm quý nhân, Tiêu Sát bực bội: “Lan phi kia xưa nay lòng dạ hẹp hòi, không ngờ bây giờ lại chanh chua đến vậy. Hậu cung có nàng ta muốn yên bình cũng khó!”

“Hoàng thượng không cần phiền lòng, Lan phi đúng là quá đáng, có điều hôm nay nàng ta khắc nghiệt với Phương tần như thế chẳng khác nào tự đào hố chôn bản thân sau này. Công việc quản lý hậu cung vốn dĩ rất phức tạp, sao có thể mãi mãi không xảy ra sai sót chứ? Lần sau đến lượt nàng ta quản lý lục cung, nàng ta tất nhiên phải tận tâm tận lực mới được. Nếu không một khi xảy ra vấn đề gì, e rằng thần thiếp còn chưa lên tiếng, các phi tần khác cũng sẽ khiển trách nàng ta như Phương tần hôm nay. Điều này với thần thiếp và các phi tần khác cũng là việc có ích.” Triệu Thanh Uyển cười đáp.

Từ khi rời khỏi lãnh cung, lần nữa bắt tay vào xử lý hậu cung, nàng càng cảm thấy có rất nhiều việc phải học cách đứng từ nhiều góc độ xem xét, không thể quá bi quan, cũng không thể quá lạc quan.

Quá bi quan sẽ tự hạ thấp uy phong của mình, còn nếu quá lạc quan bản thân sẽ dễ sơ sẩy, tạo cơ hội cho kẻ khác.

“Hoàng hậu nói có lý. Nếu Lan phi đã thích bắt bím tóc của người khác như vậy, hoàng hậu cứ chờ bắt bím tóc của nàng ta là được. Sau này nếu nàng ta phạm sai lầm, nàng cứ trừng trị nghiêm khắc, trẫm chắc chắn sẽ không can thiệp.”

“Ha ha, tạ hoàng thượng. Có điều thần thiếp có việc cần ngài can thiệp đây.”

“Vậy sao? Chuyện gì?”

“Tào thục phi và Phương tần một người quản lý lục cung chưa đến một tháng, một người cũng chỉ quản lý lục cung hơn một tháng đã bị người ta hãm hại mới mất quyền quản lý lục cung, Tào thục phi thậm chí còn mất mạng.”

Nghe đến câu sau của Triệu Thanh Uyển, thái độ Tiêu Sát thay đổi.

Mạng của Tào thục phi là hắn lấy.

Có điều nữ nhân đó đáng bị trừng phạt, không thể không chết.

Nhưng đây dù gì cũng là bộ mặt âm u của đế vương, vậy nên hắn mãi mãi sẽ không để Triệu Thanh Uyển lương thiện biết được, chỉ có thể tiếp tục gạt nàng.

Triệu Thanh Uyển không biết Tiêu Sát đang nghĩ gì, nói tiếp: “Đầu tháng sau sẽ đến lượt Thẩm quý nhân, thần thiếp lo nàng ấy sẽ bước lên vết xe đổ của hai người trước. Vậy nên thần thiếp nghĩ tháng sau liệu hoàng thượng có thể phái vài người âm thầm bảo vệ Thẩm quý nhân không? Một là không để nàng ấy bị hại, hai là để xem có thể bắt được kẻ hãm hại Tào thục phi và Phương tần không.”

“Nếu hoàng hậu đã mở lời, trẫm đương nhiên sẽ phối hợp. Tháng sau Thẩm quý nhân tiếp nhận quyền quản lý hậu cung, trẫm sẽ sắp xếp vài người đắc lực âm thầm bảo vệ nàng ấy, như vậy hoàng hậu yên tâm rồi đúng không?”

“Vâng, thần thiếp yên tâm rồi, tạ hoàng thượng, ngài ăn nhiều vào.”

“Hoàng hậu yên tâm thì tốt, nàng cũng ăn đi.”

Nói xong việc này, Triệu Thanh Uyển nhẹ lòng hơn nhiều, cùng Tiêu Sát hưởng thụ bữa tối ấm áp.

Ăn xong, Tiêu Sát về Tuyên Thất Điện, còn nàng thức đêm vẽ trúc.

Đến sáng hôm sau, bức tranh cúc cũng hoàn thành.

Tranh tứ quân tử đã đủ.

Thấy còn dư nửa ngày, nàng tiếp tục vẽ, định vẽ thêm hoa xuân, trăng thu, mưa hè và tuyết đông, đến lúc đó cũng sẽ nhờ Tiêu Sát viết thơ đóng thêm ấn giám.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Kết quả.

Buổi chiều khi Tiêu Sát đến, tứ quân đồ có ấn giám của họ có thể đem ra chợ hoàng gia, chỉ riêng bốn bức hoa xuân, trăng thu, mưa hè và tuyết đông hắn không cho nàng mang đi bán.

Hắn muốn nàng tặng cho hắn.

Triệu Thanh Uyển hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Thấy nàng có vẽ không nỡ tặng mình, Tiêu Sát giả vờ bất mãn nhắc nhở: “Hoàng hậu không qua loa có lệ với trẫm đâu, bốn bức tranh tặng trẫm nàng phải vẽ thật đẹp mới được.”

“Hoàng thượng yên tâm, bức tranh nào thần thiếp cũng cẩn thận vẽ cả.”

“Thế thì trẫm yên tâm. Ngày mai bốn bức tứ quân tử sẽ được lên kệ bán rồi, trẫm rất chờ mong.”

“Ha ha, sợ là hoàng thượng lo tranh thần thiếp vẽ có thêm thơ của ngài không thể bán giá cao đúng không?” Triệu Thanh Uyển trêu ghẹo.

“Hoàng hậu càng ngày càng vô lễ, dám suy đoán suy nghĩ của trẫm. Có điều trẫm thích nàng như vậy, điều đó chứng minh hoàng hậu để ý trẫm đúng không?” Tiêu Sát chê trước khen sau, sau đó thân mật nhéo má Triệu Thanh Uyển.

Triệu Thanh Uyển xấu hổ cúi đầu, không dám trêu hắn nữa.

Nam nhân này luôn có thể từ thủ chuyển sang công, dễ dàng chiếm được chủ đạo. Nàng tự nhận không phải đối thủ của hắn.

Ba ngày cuối tháng tám, chợ hoàng gia mở đúng hẹn.

Bốn bức tứ quân tử đế hậu cùng sáng tác được người ta ngỏ lời giá cao, cuối cùng bị một nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng không biết là quản gia phủ nào mua đi rồi.

Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát đương nhiên rất vui.

Cũng nhờ việc này, Tiêu Sát nghĩ ra cách xét xử quan viên triều đình tham ô phạm pháp.

Hắn sai người chú ý những kẻ bỏ ra giá cao mua hàng hóa hoàng thất ở chợ hoàng gia, nhất là những nữ quyến ăn mặc sang trọng ngồi xe ngựa hoa lệ ra ngoài hoặc những người trông có vẻ là quản gia nhà giàu.

Lần này chợ hoàng gia vừa hắn cửa, hắn lập tức sắp xếp người điều tra tận gốc, nắm được chứng cứ của hai tham quan trong kinh thành, đưa ngay đến Đại Lý Tử thẩm tra xử lý.

Việc này Tiêu Sát đương nhiên không để Triệu Thanh Uyển biết.

Trong lòng hắn, hắn chỉ mong Triệu Thanh Uyển có thể ở hoàng cung phức tạp này cố gắng giữ lại sự ngây thơ lương thiện, nếu có thể, tất cả những gì xấu xa để hắn một mình đón nhận là được.

Đầu tháng chín, Thẩm quý nhân nhận quyền quản lý lục cung, bắt đầu cùng Dĩnh phi hỗ trợ Triệu Thanh Uyển.

Là chủ vị của Thường Ninh Điện, ngày nào cũng thấy chủ tớ Thẩm quý nhân bận rộn ra ra vào vào, còn bản thân thì chỉ có thể thêu thùa giết thời gian, Lương phi đương nhiên hụt hẫng.

Tố Yên cũng thấy không cam lòng thay chủ tử.

Chiều nay, thấy Thẩm quý nhân lại cùng nha hoàn ra ngoài, Tố Yên chạy vào nội điện bẩm báo Lương phi rồi hỏi: “Chủ tử, không biết Lan phi có thể tiếp tục ra tay với Thẩm quý nhân không? Nếu nàng ta không ra tay, nô tỳ thấy hay là chúng ta ra tay đi? Chúng ta ở cùng Thẩm quý nhân, muốn đối phó Thẩm quý nhân dễ như trở bàn tay.”

“Không vội, cứ chờ xem đến cuối tháng đã. Một quý nhân nhỏ bé không đáng để bổn cung bẩn tay.”

“Vâng, nếu chủ tử đã nói thế thì nô tỳ kiên nhẫn chờ cùng chủ tử.” Tố Yên đáp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.